Nhánh hồng thứ tám mươi tư
"Đây là một giao dịch cực kỳ công bằng."
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Khi "Hà Trạch" sắp đóng máy, Kỷ Tòng Kiêu trở về công ty một chuyến. Cũng không hẳn là đi đâu, chỉ có đẩy thẳng cửa văn phòng của Diệp Trác thôi.
"Trước khi đến cũng không gọi cho anh, lỡ anh mà không ở đây thì có phải cậu mất công không?" Diệp Trác vẫn giáo huấn cậu theo thói quen. Nhắc nhở xong, hắn mới ý thức được giờ hai người đã không còn như xưa, khẽ ho một tiếng, nhanh chóng đi vào chủ đề chính, "Đến tìm anh có việc gì?"
Kỷ Tòng Kiêu chẳng buồn quan tâm lời hắn nói, ngồi xuống trước bàn làm việc, chống khuỷu tay lên tay vịn, đan mười ngón tay vào nhau, hai chân dài tùy ý bắt chéo, dáng vẻ thờ ơ bất cần đời. Nhưng lời cậu nói lại không phù hợp với hình tượng ngầu thế này chút nào. Cậu nói: "Hà Trạch sắp quay xong rồi, anh chọn được phim mới chưa? Cho em coi thử, coi như đọc truyện thôi cũng được."
"Trước mắt chưa có bộ nào hay, những bộ được đưa tới đều không đồng đều chất lượng, có bộ ổn hơn một chút thì xung đột lịch trình với Hà Trạch nên đã tìm người khác. Cậu cứ nghỉ ngơi ở nhà đi, khi nào có bộ phù hợp thì anh báo cho cậu biết."
Nhắc đến chính sự là vẻ mất tự nhiên ban nãy của Diệp Trác được thu lại hết sức nhanh chóng, hắn ngồi sau bàn làm việc, tay cầm bút máy, biểu cảm động tác đều bình thường, không có gì khác biệt. Kỷ Tòng Kiêu dựa lên lưng ghế quan sát hắn, chỉ cảm thấy nhân viên của Cảnh Hoàn người nào người nấy đều là những diễn viên giỏi, hết Đỗ Minh Cảnh lại đến Diệp Trác, ngay cả người xuất thân từ chuyên ngành này là cậu cũng không thể nhìn ra chút bất ổn nào từ bọn họ.
Nếu như là Kỷ Tòng Kiêu của trước đây, cậu sẽ thản nhiên đón nhận sự sắp xếp như thế này của Diệp Trác, hoàn toàn không có ý kiến gì. Mặc dù cậu tận hưởng việc đóng phim, nhưng nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện bình thường, chưa kể nếu tranh thủ kỳ nghỉ, cậu còn có thể ở bên cạnh Thịnh Hoài được nhiều hơn. Nhưng cậu của hiện tại, sau khi đã thấy rõ rất nhiều chuyện thì không thể để mặc Diệp Trác tự ý xếp lịch như trước đây được nữa.
"Em nhớ đạo diễn An và đạo diễn Phó đều có phim mới sắp quay, trước mắt còn chưa khai máy. Lúc ở Hải Thành em cũng gặp được mấy đạo diễn, họ đặc biệt tìm em để thử vai, dù sao đạo diễn Quan vẫn luôn chờ em về diễn vai nam chính phim truyền hình của ông ấy, đâu đến nỗi..." Cậu cố tình dừng lại một chút, ngước mắt nhìn Diệp Trác, nhẹ giọng nói một câu, "...đến cả phim truyền hình cũng không có lời mời chứ?"
Ánh mắt cậu lạnh nhạt, không xen lẫn quá nhiều cảm xúc. Nhưng Diệp Trác vừa chạm mắt với cậu đã căng thẳng ngay, không hiểu sao hắn có trực giác rằng——Kỷ Tòng Kiêu đã biết những chuyện hắn làm.
Diệp Trác cụp mắt, im lặng không nói gì.
Từ sau khi trở về từ Xương Nam, khi đưa ra sự lựa chọn, hắn đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. Thế nhưng còn có thể làm sao đây? Hắn muốn dẫn dắt ảnh đế, hắn muốn tạo ra huyền thoại, hắn muốn vẫn được nhắc đến tên tuổi ngay cả khi không còn là người quản lý của nghệ sĩ nào nữa. Còn nghệ sĩ mà Diệp Trác dẫn dắt, hắn muốn khiến họ phải được người ta ca tụng, phải khiến tên họ không ai là không biết! Hắn tuyệt đối không muốn phải vác theo một quả bom trên người, một người có quá nhiều yếu tố bất ổn như Kỷ Tòng Kiêu!
Hắn biết rõ mình có lỗi với Kỷ Tòng Kiêu, nhưng người không vì mình, trời tru đất diệt. Huống chi, những hợp đồng đại diện, , gameshow,... cùng bao nhiêu thứ khác còn không phải do hắn tìm giúp đối phương sao? Bây giờ hắn thu hồi lại, giao cho một hạt giống tốt mà hắn vừa ý, củng cố lại địa vị của hắn ở Cảnh Hoàn, có gì mà không được?
Dĩ nhiên Diệp Trác đã quên mất một điều, tất cả những thứ hắn làm ra đều dựa trên một cơ sở, đó là sự tồn tại của Kỷ Tòng Kiêu.
Sự im lặng của Diệp Trác đã đủ để chứng minh tất cả. Sự thay đổi biểu cảm khẽ khàng trên gương mặt hắn không thoát được đôi mắt của Kỷ Tòng Kiêu. Nhưng Kỷ Tòng Kiêu cũng không có ý định tranh luận với hắn, nụ cười giả tạo bên khóe môi từ từ buông xuống, động tác tay cũng dừng lại.
"Anh Diệp." Cậu gọi Diệp Trác bằng cách xưng hô trước đây, Diệp Trác ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, "Suýt chút nữa em bị đưa lên giường người ta đấy, anh có biết không?"
Diệp Trác đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn cậu đầy kinh hãi. Ghế làm việc đổ rầm xuống, bốn cái bánh xe xoay lia lịa.
Một người có thể làm giả biểu cảm của mình rất giỏi, nhưng chỉ sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng. Còn khi thực sự bị sốc thì không ai có thể có sở trường chuẩn bị trước được.
Biểu hiện của hắn không giống giả vờ.
Kỷ Tòng Kiêu bỗng nhiên bật cười, cả người thấy khoan khoái hẳn lên, "Làm cộng sự với nhau bao nhiêu năm qua, cảm ơn sự chăm sóc của anh."
Cậu xoa cổ tay, đẩy ghế ra đứng dậy, xoay người định đi ra ngoài.
"Tòng Kiêu!" Diệp Trác gọi cậu lại, "Cậu muốn đi ư?"
Kỷ Tòng Kiêu dừng bước, gương mặt chỉ nghiêng sang một bên chứ không quay đầu lại, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc, "Nếu không thì sao? Tiếp tục ở lại à? Đợi đến một ngày bị ai đâm sau lưng, chết lúc nào cũng không biết."
Nói xong câu này, cậu cũng không quay đầu lại mà nhanh chân đi thẳng. Diệp Trác chiếu cố cậu bao nhiêu năm qua, cuối cùng lại sắp đặt con đường này cho cậu. Hai người không ai nợ ai, giao tình bảy, tám năm cứ như vậy bị xóa bỏ, tan thành mây khói.
...
Kỷ Tòng Kiêu đeo kính râm rời khỏi văn phòng. Lần đầu tiên từ trước tới nay, cậu không đi thang máy mà đi từng bậc thang bộ xuống theo lối thoát hiểm. Mãi đến khi có cảm giác người tới và âm thanh loáng thoáng vọng lên từ chỗ ngoặt dưới tầng.
Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu nhìn số tầng mới phát hiện mình đã xuống đến tầng ba, đây là nơi mà Cảnh Hoàn đặc biệt dùng để huấn luyện chuyên môn cho người mới. Kỷ Tòng Kiêu không muốn chạm mặt bọn họ, định quay lên đi thang máy xuống.
Nhưng bước chân cậu còn chưa nhấc lên thì đã nghe thấy những cái tên quen thuộc xuất hiện trong câu chuyện của hai người kia——
"Này, buổi thử vai của cậu thế nào rồi? Qua chưa? Đạo diễn Quan nói thế nào?"
"Đừng nói nữa, bị người ta cắt ngang rồi, cậu biết Kiều Dịch không? Má nó chứ, hai lăm hai sáu nằm liệt giữa đường rồi thì cam chịu số phận đi, còn tranh giành làm gì nữa không biết!"
"Kiều... Kiều Dịch? Ớ đây không phải bạn thân của Kỷ Tòng Kiêu sao? Sao đấy, anh ta giúp đỡ à?"
"Xùy! Bạn thân cái quỷ gì, đù má toàn diễn cả! Diễn trò đấy! Thế mà cậu cũng tin à?" Người kia phì cười, mỉa mai nói: "Bạn thân thật thì sao không kéo người ta dậy? Với tài nguyên trong tay anh ta, chỉ cần chia một chút cho tên họ Kiều kia thì sao anh ta còn có thể chao đảo mãi ở tuyến 18?"
"Ý cậu là..."
"Bị người ta bao nuôi chứ sao, hiện tại đã lan truyền khắp nơi rồi, nếu không sao cậu lại cảm thấy kiểu người đó được đi thảm đỏ Ngân Nhạn? Tôi kể cho cậu nhé, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta xuống từ một chiếc xe sang trọng, xe dừng rõ lâu mà vẫn chưa thấy xuống xe, cũng không biết làm mấy trò bẩn thỉu gì ở trong đó——"
Cậu ta đang lén lút loan tin thì tự dưng nghe thấy tiếng bật lửa vang lên, thế là dừng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một trong những nhân vật chính trong câu chuyện mà cậu ta vừa mới lắm mồm đang dựa lên tay vịn, trên tay cầm điếu thuốc, nhướng mày hỏi: "Tiếp tục đi, sao không nói nữa?"
Hai người im re, đến cả đầu cũng cúi gằm xuống trước ngực, run rẩy gọi: "Anh Kỷ."
Bọn họ hận không thể đập chết "bản thân mình" vừa lắm mồm ban nãy, phải biết rằng Kỷ Tòng Kiêu có tiếng là khó ở chảnh chọe, bụng dạ hẹp hòi, những câu nói vừa xong bị anh ta nghe thấy được, dạy dỗ một trận đã tốt, chỉ sợ con đường sau này không đi nổi nữa.
"Tiệt Hồ, thứ sắp đến tay cậu nhưng bị người khác đoạt mất được gọi là Tiệt Hồ, nhưng nhân vật này là cậu ư?" Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, nhả ra một làn khói, chậm rãi đi xuống, "Đạo diễn Quan tuyển người, không nhìn vào lai lịch của cậu thế nào, kỹ thuật diễn mới là quan trọng nhất, hiểu không?"
Cậu hít một hơi thật sâu, mạnh bạo dập điếu thuốc chỉ mới hút được vài ba lần vào bên trên thùng rác, giẫm chân đi xuống lướt ngang qua hai người kia, cười khẩy, "Tài nghệ không bằng người khác, thế mà còn mặt mũi thêu dệt chuyện của người ta?"
Người vừa mới nói ban nãy mặt mũi biến thành màu gan lợn.
Kỷ Tòng Kiêu không buồn nhìn cậu ta một cái, nhanh chân đi xuống tầng, đẩy cửa thoát hiểm, ấn nút thang máy rồi đi thẳng xuống hầm đỗ xe.
Cánh cửa xe thể thao đập phịch một tiếng khép vào, sắc mặt cậu sa sầm, nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Kiều Dịch.
"Mày đang ở đâu?"
"Đừng lừa tao, tao biết hôm nay mày ở thủ đô."
"Ở nhà đúng không? Đừng có đi đâu, tao qua liền."
Cậu không nhiều lời cúp điện thoại luôn, quay xe ra khỏi hầm đỗ xe, đạp lút chân ga. Bằng tốc độ nhanh như chớp, nửa tiếng sau cậu đã có mặt dưới tầng nhà Kiều Dịch.
Xe thể thao vừa tắt máy, còn chưa cởi dây an toàn, cậu đã nhìn thấy một chiếc Bentley đi lướt qua mặt.
Trong nháy mắt sắc mặt càng khó coi hơn.
Chỗ ở mới của Kiều Dịch chưa từng thay đổi trong nhiều năm qua. Đây là một khu chung cư bình thường, tiền thuê nhà rất hời, hàng xóm đa phần là người trẻ tới thủ đô sinh sống và làm việc, tuyệt đối không phải nơi xe sang dễ dàng đi ngang qua đây. Đương nhiên, cậu sẽ không vì khả năng này mà nghi ngờ Kiều Dịch, dù sao chính xe của cậu cũng đang đỗ dưới này, nhỡ đâu là bạn bè khác của Kiều Dịch thì sao?
Nhưng điều này cũng không cản cậu bây giờ cảm thấy rất ghét xe sang. Vừa nhìn thấy con xe kia, nghe thấy hai chữ kia là lại khiến cậu nhớ đến những lời thêu dệt đầy ác ý về Kiều Dịch ở cầu thang.
Cậu biết gần đây Kiều Dịch có điểm khác lạ, từ khi còn ở Hải Thành cậu đã muốn tìm cậu ta nói chuyện cho tử tế. Nhưng Kiều Dịch lại rời đi trước vì bận công việc, vì nhiều nguyên nhân khác nhau khiến cả hai bình thường đã ít liên lạc giờ còn ít hơn. Thi thoảng có vài lần, chỉ cần Kỷ Tòng Kiêu nhắc đến chủ đề này là kiểu gì cũng bị Kiều Dịch tổ lái, không ho he một chữ nào. Kế hoạch ban đầu của cậu là đợi sau khi Kiều Dịch về thủ đô, cậu sẽ tìm cậu ta nói chuyện, chỉ là lâu như vậy tới nay, tin nhắn cậu nhận được luôn là Kiều Dịch đang ở ngoài đóng phim, không có thời gian về. Nhưng hôm nay khi cậu hỏi cậu ta đang ở đâu, rõ ràng câu trả lời kia là một lời nói dối, Kỷ Tòng Kiêu hoàn toàn có thể kết luận, làm gì có chuyện đóng phim bên ngoài! Làm gì có chuyện không có thời gian! Rõ ràng cậu ta chỉ đang né tránh cậu thôi!
Nghĩ đến đây, cậu đã nổi trận lôi đình. Thậm chí cậu còn dừng lại trước cửa nhà Kiều Dịch rất lâu, mạnh mẽ ghìm cơn giận xuống mới gõ cửa.
Kiều Dịch mặc quần áo ở nhà ra mở cửa cho cậu, giữa hai hàng lông mày vẫn toát lên vẻ mệt mỏi, nhưng dù sao đã nuôi lại được một chút thịt, không còn gầy như trước nữa.
Căn nhà không lớn, đứng ở cửa ra vào liếc mắt một cái là nhìn thấy được phòng khách. Kỷ Tòng Kiêu quét mắt nhìn khay trà, mí mắt giật một cái, "Mày có khách à?"
"Đi rồi." Kiều Dịch lấy dép cho cậu, đóng cửa lại, cười cười hỏi một câu như trước đây, "Sao tự dưng đến vậy? Trưa nay mày ăn ở đây à?"
Kỷ Tòng Kiêu thay giày xong thì nhìn chằm chằm cậu ta, hai người cậu gặp hôm nay đều hỏi cậu câu này, mà hai người này cũng đều diễn kịch trước mặt cậu, diễn cái cảnh hòa bình giả tạo. Nhưng luận về sự điêu luyện, rõ ràng trình độ của Kiều Dịch cao hơn hẳn Diệp Trác, dù sao cũng là chuyên môn của cậu ta. Nhưng trước mặt Kiều Dịch, Kỷ Tòng Kiêu không cần phải thăm dò quanh co, không cần phải tự mình quan sát, cậu muốn nói gì thì đều thẳng thắn. Bởi vì người trước mặt là anh em nhiều năm của cậu.
"Lý do tao đến mày không biết sao?" Kỷ Tòng Kiêu nhìn vào mắt cậu ta, không đợi Kiều Dịch trả lời, cậu tự nói tiếp, "Tao nghe thấy vài lời đồn nên tới tìm mày xác minh lại xem sao."
Cậu nói là xác minh.
Kiều Dịch nhìn lại cậu, ý định giữ cảnh hòa bình giả tạo trong phút chốc bị hai chữ này đánh cho tan nát. Bạn của cậu không chịu tin lời đồn, muốn đích thân tới xác minh với cậu, cậu biết rõ, chỉ cần bây giờ mình phủ nhận, nhất định Kỷ Tòng Kiêu sẽ tin tưởng, thậm chí còn có thể kiên quyết đứng sát cánh bên mình, công kích tất cả những tin đồn nhằm vào cậu. Nhưng cậu cũng hiểu rõ, bản thân mình sẽ không thể đưa ra đáp án mà đối phương kỳ vọng.
Kiều Dịch chật vật dời mắt đi chỗ khác, cật lực duy trì giọng điệu lạnh nhạt vững vàng, "Đã lan truyền đến mức rõ ràng như thế, cần gì phải xác minh nữa?"
Kiều Dịch biết bên ngoài đã lan truyền như thế nào, cậu còn biết sớm hơn Kỷ Tòng Kiêu nhiều.
"Thế nào là rõ ràng? Lan truyền cái gì đến mức rõ ràng cơ?" Kỷ Tòng Kiêu hung dữ nhìn cậu ta chằm chằm, cố gắng kìm nén cơn tức, "Chẳng qua chỉ là con xe sang, chẳng qua chỉ là xe đưa xe đón, chẳng qua chỉ là tài nguyên, vì sao không thể là mày kết bạn mới? Vì sao không thể là Bá Nhạc của mày? Vì sao không thể là người theo đuổi mày thậm chí là bạn trai mày? Những thứ không đầu không đuôi, sao lại gọi là rõ ràng?!"
Kiều Dịch phá vỡ ảo tưởng của cậu, "Đừng tự lừa mình dối người nữa, không có người bạn nào cả, không có Bá Nhạc, không có người theo đuổi cũng không có bạn trai, đó là kim..."
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, mặt cậu đã bị Kỷ Tòng Kiêu hung dữ nện trúng một cú.
"Mẹ kiếp mày ngậm miệng lại cho tao!" Kỷ Tòng Kiêu siết chặt cổ áo cậu ta, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đủ để thể hiện lửa giận bây giờ của cậu.
"Tao không tốt với mày sao? Tao không muốn đưa tài nguyên, không muốn thả sợi dây để kéo mày lên sao? Là chính mày không muốn! Lúc đó mày thanh cao như thế sao bây giờ lại cam chịu sa đọa?"
"Mày nhắc lại lần nữa đi!" Hai chữ thanh cao đâm thẳng vào cuộc đời đầy đau thương của Kiều Dịch, "Mày nhắc lại xem! Ai thanh cao?"
"Tao nói sai à? Không phải mày thanh cao——"
Khóe miệng Kỷ Tòng Kiêu lệch đi, cậu lảo đảo đứng không vững, va vào bàn trà, ly thủy tinh chứa trà đổ xuống, nước tung tóe trên sàn.
"Ai cũng có thể nói! Chỉ có mày là không có tư cách, mày là bạn tao cơ mà!" Kiều Dịch run rẩy, dữ dằn chỉ vào cậu, "Mày xin lỗi tao đi! Ngay bây giờ!"
Kỷ Tòng Kiêu lau khóe môi, liếm được vị tanh trong miệng. Đột nhiên cậu kéo cổ tay Kiều Dịch, thúc đầu gối vào bụng cậu ta, hất tung người xuống thảm trên sàn, cứ chạm mặt cậu ta là muốn ra tay, "Bạn bè cái đéo gì! Mày hoàn toàn không coi tao là bạn!"
"Kỷ Tòng Kiêu, lương tâm của mày bị chó ăn cả rồi!" Kiều Dịch giận đến đỏ cả mắt, "Nếu không phải coi mày là bạn, tao có dùng thủ đoạn bán thân cũng không muốn tìm mày!"
Kỷ Tòng Kiêu ngồi quỳ trên người cậu ta, tay siết thành quyền, nghe thấy câu này thì sửng sốt không đánh nữa, một lúc lâu sau mới nói: "Mày nói cái gì?"
"Tránh ra!" Kiều Dịch đẩy cậu ra.
"Mày có ý gì mày nhắc lại đi!" Kỷ Tòng Kiêu nhìn cậu ta chòng chọc.
"Mày bảo tao nói thì tao phải nói chắc? Dựa vào đâu?" Kiều Dịch không buồn bố thí cho Kỷ Tòng Kiêu một ánh mắt, thời gian gần đây thể chất của cậu suy giảm rất nhiều, đừng nói đánh nhau với Kỷ Tòng Kiêu, bây giờ bị trúng hai, ba phát đòn đã cảm thấy toàn thân đau nhức.
"Mày có thể đừng trẻ con như thế được không?" Kỷ Tòng Kiêu trợn mắt, "Quỷ ấu trĩ!"
"Tên cuồng bạo lực!"
"Chó con sủa ẳng ẳng!"
"Mày là một con sâu!"
"Mày xem mày có ấu trĩ không?"
"Mày chỉ có mỗi câu này thôi à?"
"Một câu thì làm sao? Đủ dùng là được!"
"Ôi chao, thằng học ngu!"
"Học sinh giỏi thì ghê gớm lắm cơ? Đánh còn chả thắng, được cái việc gì không?"
"Câm mồm đi!"
"Mày bảo tao câm mồm thì tao phải câm chắc? Dựa vào đâu?"
"Sao mày lại ấu trĩ thế?"
...
Hai người cãi nhau một trận thiếu muối y chang học sinh tiểu học xong thì mỗi người chiếm một đầu sô pha. Kiều Dịch lấy một điếu thuốc của Kỷ Tòng Kiêu, vừa hít một hơi đã bị sặc.
Kỷ Tòng Kiêu ghét bỏ giật điếu thuốc ra, "Không biết hút thì đừng có hút, giày vò lung tung cái gì."
Kiều Dịch làm lơ cậu, nhìn trần nhà hồi tưởng lại những năm hồi vừa mới ra trường.
Khi đó cậu đang ký hợp đồng với D.K, sự nổi tiếng lên như diều gặp gió, còn được gọi là "Cặp song sinh Đế Ảnh" cùng Kỷ Tòng Kiêu. Đó là quãng thời gian cậu vui nhất, có thể diễn bộ phim mình thích, còn có một người bạn thân song hành hỗ trợ lẫn nhau. Khi đó cậu hoàn toàn không ngờ được rằng, thứ chờ đợi mình tiếp theo là quy tắc ngầm, sau khi từ chối thì cậu bị nhắm vào, bị giới hạn hoạt động, khoảng thời gian lạnh lẽo ấy cứ kéo dài liên miên, mãi không thấy điểm dừng.
Kỷ Tòng Kiêu thật sự rất tốt với cậu, thấy ngứa mắt quá nên cậu ta cứ lặng lẽ nhét tài nguyên cho cậu. Ban đầu cậu cũng hào hứng vì sự cứu viện từ bạn thân, vui vẻ mà đón nhận. Sau một hai lần đó thì cậu đột nhiên phát hiện ra, bản thân mình bắt đầu mong chờ những lần tụ tập với Kỷ Tòng Kiêu. Không phải vì là bạn mà bởi chỉ cần hai người gặp nhau, trên tay đối phương rất có thể sẽ chuẩn bị tài nguyên cho mình.
Cậu còn nhớ rõ, khi mình nhận ra được tư tưởng này là vào tháng bảy, tháng tám rất nóng bức. Khi đó cậu ở trong một căn phòng nhỏ đến cả điều hòa cũng không có, giữa ban trưa khô nóng khó chịu, cậu rùng mình một cái, toàn thân lạnh buốt, đầu rịn đầy mồ hôi lạnh.
Từ đó về sau, cậu không dám đòi hỏi sự giúp đỡ của Kỷ Tòng Kiêu nữa. Cậu hiểu đam mê và nhiệt huyết với diễn xuất của mình, cậu không dám nghĩ tới việc đặt mộng tưởng và tình bạn lên cán cân, cậu sợ bản thân mình không giữ được mục đích ban đầu, sợ bản thân mình giống như con đỉa có ý định hút khô cốt nhục của Kỷ Tòng Kiêu.
Vì thế cậu kiên quyết khước từ sự giúp đỡ của bạn thân, thậm chí còn khư khư cố chấp ngay cả khi đối phương đánh nhau với mình tới mức suýt chút nữa thì tan rã.
"Mày..." Kỷ Tòng Kiêu không ngờ trong đó còn nội tình như vậy, cậu vuốt mặt, nhìn sang Kiều Dịch bằng ánh mắt phức tạp, "Sao khi đó không nói?"
Kiều Dịch nhếch môi, động phải vết thương thì hít sâu một hơi, mãi sau mới trả lời, "Tao nói thì mày sẽ không giúp tao nữa chắc?"
Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, cậu sẽ đổi sang giúp một cách âm thầm, không để cho Kiều Dịch biết.
"Mày xem." Kiều Dịch xòe tay ra, "Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, sẽ có một ngày bại lộ thôi. Đến khi đó có lẽ tao sẽ giả vờ như không biết, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự giúp đỡ của mày."
"Đừng có nói lung tung." Kỷ Tòng Kiêu cau mày lườm nguýt cậu ta, cậu không thích bạn tốt của cậu chê bai và gièm pha chính bản thân mình như vậy, "Mày đâu có thông minh như thế, tao lén lút cho mày tài nguyên bao nhiêu năm qua mà mày có——"
Âm thanh im bặt.
Kiều Dịch sững sờ, sau đó sống mũi cay cay, ra vẻ bình tĩnh nhìn cậu, "Thế này mà còn chưa đủ rõ ràng à?"
Kỷ Tòng Kiêu không muốn tranh luận với cậu ta, hỏi ngược lại thời gian gần đây xảy ra chuyện gì. Cậu hiểu Kiều Dịch, nếu như không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu ta sẽ không để bản thân dính bùn bẩn lên người, sẽ không để bao sự kiên trì vất vả nhiều năm qua đổ nát.
Kiều Dịch mím môi, chậm rãi cúi đầu xuống, khàn giọng nói: "Lặng thinh đang lên kế hoạch trù bị một lần nữa, nhưng vai nam thứ không còn là của tao nữa."
"Mày nói gì cơ?" Kỷ Tòng Kiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
"Hẳn là mày biết rồi, vai nam thứ phải là người của D.K đúng không? Đây là do mày nói với tao mà."
Kỷ Tòng Kiêu đáp một tiếng, đây là thông tin do Thịnh Hoài tìm hiểu được.
"D.K định dùng vai diễn này để trao đổi với những công ty khác, lấy một số tài nguyên không quá giá trị nhưng lại phổ biến, có thể dễ dàng nâng gà nhà nổi hơn."
Phim của đạo diễn Lý nâng được diễn viên lên, nhưng dù có nâng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một người được khen. Còn D.K đang đà xuống dốc, trước đó đã có vài nghệ sĩ khá nổi tính đổi nơi làm việc. Một hình mẫu dù có giành được vị trí ảnh đế Ngô Đồng Vàng thì vẫn không có tác dụng bằng những cậu thần tượng đang nổi đình nổi đám. Huống chi vai diễn này vốn thuộc về Kiều Dịch, chưa kể anh chàng này khó chơi, bị D.K hạn chế hoạt động nhiều năm qua như vậy, sao cậu ta có thể không căm hận trong lòng? Nói không chừng đến khi một bước lên mây xong, việc đầu tiên cậu ta làm sẽ là kết thúc hợp đồng. Cho nên thay vì may áo cưới cho người khác(*), chẳng thà trực tiếp trao đổi một vài tài nguyên thích hợp để nâng một người mới biết ngoan ngoãn nghe lời hơn.
(*) Tục ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là may áo cưới cho người khác và vui mừng khi thấy họ kết hôn. Một ý nghĩa sâu xa hơn là bạn bận tới bận lui chẳng thu được lợi ích gì mà lại đang đóng góp vào những điều tốt đẹp của người khác.
"Tao đi tìm lãnh đạo cấp cao, đi tìm đạo diễn Lý, đi tìm tất cả những người có thể tìm, nhưng không một ai có thể giúp tao." Kiều Dịch cười khổ, găm ngón tay vào tóc, "Sau đó anh ta xuất hiện trước mặt tao. Tao do dự rất lâu, tao không muốn đi lên con đường này, thế nhưng tao thật sự, thật sự không còn cách nào khác..."
Kỷ Tòng Kiêu ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai cậu ta, không nói gì. Cậu biết rất rõ sự quan trọng của "Lặng thinh" đối với Kiều Dịch, cậu cũng nhớ trước đây sau khi Kiều Dịch được chọn, ánh mắt cậu ta đã lóe lên ánh sáng của tương lai, cũng không hề quên thái độ quả quyết muốn chờ đợi của cậu ta sau khi đạo diễn Lý gặp chuyện không may...
Kiều Dịch coi nó là thẻ đánh bạc xoay chuyển tình thế cuối cùng của mình, là sự cứu rỗi chấm dứt mọi bất hạnh của cậu ta. Bộ phim này gánh vác quá nhiều hi vọng, quá nhiều chấp niệm của cậu ta, sao Kiều Dịch có thể dễ dàng từ bỏ?
Kiều Dịch khịt mũi, lắc đầu rồi mím môi ngẩng lên.
"Không sao đâu." Cậu mỉm cười với Kỷ Tòng Kiêu, khiến khóe miệng nhếch lên đau đớn.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn cậu ta, muốn nói lại thôi.
Kiều Dịch biết thừa cậu muốn hỏi gì, ánh mắt thờ ơ nhưng vẫn mở miệng, "Người kia cũng không đến nỗi, anh ta đối xử với tao rất tốt. Mày đừng lo."
"Nhưng mà..." Kỷ Tòng Kiêu không tin lời cậu ta, chỉ cảm thấy Kiều Dịch đang an ủi mình thôi. Cậu đã từng được nghe quá nhiều thứ quái đản trong việc bao nuôi và quy tắc ngầm, chưa từng thấy vụ nào không đến nỗi, cho dù có áo quần bảnh bao ra vẻ đàng hoàng như Đỗ Minh Cảnh thì bên trong vẫn chỉ là cặn bã.
"Không có nhưng nhị gì hết." Kiều Dịch nhìn cậu, "Trùng Trùng, đây là con đường mà tao lựa chọn, cho dù anh ta là loại người gì, tao đều phải chịu đựng. Đây là một giao dịch cực kỳ công bằng."
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng gõ xong chương về Tiểu Kiều, đây là conđường do cậu ấy lựa chọn, còn tuyến tình cảm tương lai của cậu ấy sẽ không tưởngtượng được nhiều đâu, cũng sẽ không có ngoại truyện. Thế nhưng các tình tiết phầnsau vẫn sẽ có sự xuất hiện của Tiểu Kiều.