HOA HỒNG ĐỎ VÀ HOA HỒNG TRẮNG Ở BÊN NHAU

Nhánh hồng thứ bốn mươi chín

"Tòng Kiêu, cậu xứng đáng được hạnh phúc."

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Gương mặt phương Đông, phát âm tiếng Hán rành mạch, là một đồng bào.

Những đặc điểm đơn giản này đã giúp Thịnh Hoài dễ dàng bới ra được cái tên "Thích Thời" từ trí nhớ——Trước khi về nước, Allen đã từng đề cử cho anh một bác sĩ tâm lý rất xuất sắc ở thủ đô.

Không ngờ lại gặp được lúc này, hóa ra đối phương còn trẻ thế.

Trong lĩnh vực âm nhạc, Thịnh Hoài đã từng chứng kiến rất nhiều người trẻ có thiên tư xuất chúng, đương nhiên anh sẽ không vì bác sĩ Thích này còn trẻ mà không tín nhiệm y. Chưa kể, anh tin tưởng Allen, là một trong những bác sĩ tâm lý hàng đầu ở Mỹ, có thể lọt vào mắt hắn thì tuyệt đối không phải một người xoàng xĩnh.

"Bác sĩ Thích." Anh lên tiếng chào hỏi, quan sát đối phương điều chỉnh tư thế ngồi.

Dựa lên lưng ghế, khuỷu tay chống lên tay vịn, mười ngón tay đan nhau, đó là tư thái thành thạo điêu luyện.

"Tình hình cơ bản thì Allen đã nói cho tôi biết. Có một vấn đề tôi muốn hỏi anh Thịnh trước, trước đây đã từng xảy ra tình huống tương tự chưa?"

Giảm bớt sự khách sáo và làm nền, Thích Thời đi thẳng vào vấn đề.

Mặc dù Thịnh Hoài ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của y, nhưng anh cũng biết mỗi bác sĩ tâm lý đều có phong cách làm việc riêng của bản thân, cho nên anh không nghĩ ngợi nhiều mà phối hợp ngay.

"Chưa." Anh ung dung đáp.

Có lẽ anh cũng chỉ như bao người bình thường khi phát hiện ra người khác có tình cảm với mình, nhưng đối với nhận thức cảm xúc của bản thân, có thể nói anh rất nhạy bén. Trước đây, đừng nói mức độ thích như thế này, cho dù là cảm tình bâng quơ không khiến người ta để ý, anh vẫn có thể nhận biết rất dễ dàng.

"Ý anh là, anh phát hiện ra trở ngại chỉ đối với người này?" Thích Thời nhìn anh, lấy bút máy từ trong túi áo ra, chống cánh tay lên tập tài liệu trống trên bàn.

Thịnh Hoài đáp, nhìn đối phương viết viết vẽ vẽ.

"Anh Thịnh thích kiểu người thế nào?" Thích Thời hỏi một cách bâng quơ, bút máy vẽ một nét xanh trên tờ giấy trắng.

"Tôi yêu đương khá lý tính, trước đây thường thiên về đối tượng trầm ổn lý trí, không kém mình nhiều tuổi."

"Trước đây?" Thích Thời nhạy bén bắt lấy điểm quan trọng nhất.

"Đúng." Thịnh Hoài nở nụ cười, anh cụp mắt xuống, đúng lúc nhìn thấy tiêu đề trên màn hình điện thoại chiếm trọn các tin tức đầu năm mới, nụ cười vô thức sâu hơn, "Bây giờ có một người, nhưng mà khác hẳn trước đây."

Bướng bỉnh, tùy hứng, trẻ trung, còn có góc nhìn cuộc sống rất tiêu cực mà anh của trước đây không bao giờ tán thành.


Nếu đặt vào quá khứ, hoặc nói nếu như ngay từ ban đầu Kỷ Tòng Kiêu thể hiện con người thật ra như này, anh chắc chắn sẽ không quen thân với cậu, thậm chí là tôn trọng nhưng không thể gần gũi. Chỉ là người kia cứ giả vờ, cũng không biết tại sao mà từng chút từng chút thấm dần vào lòng anh, đến khi phát hiện ra bản chất u ám của cậu, trong mắt trong tim chỉ thấy đau lòng cho cậu.

"Nói cách khác, trước đây anh không nảy sinh ấn tượng tốt với kiểu người như thế."

Thích Thời không chút nể nang cắt ngang tâm tư của đối phương.

"Thế thì sao anh có thể chắc chắn những cảm xúc tốt đẹp trước đây không tồn tại và bị cản trở như bây giờ?"

Ý cười trên môi Thịnh Hoài hơi ngưng lại, màu sắc tròng mắt càng thêm đậm, anh ngước mắt nhìn y.

"Anh Thịnh đã từng trải qua thất bại tình cảm chưa?" Thích Thời cũng không giải thích nhiều, trái lại còn hỏi sang vấn đề khác.

"Rồi." Thịnh Hoài hơi cau mày.

"Vì sao hai người chia tay?"

"Cậu ta phản bội."

"Đối phương là kiểu người thế nào?"

"Trẻ trung, xuất sắc, tài hoa hơn người, bình tĩnh, lý trí."

"Nghe không khác mấy tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm về sau của anh." Thích Thời dừng tràng truy hỏi dồn dập.

"Tôi không phải người cứ lún sâu mãi trong quá khứ. Chưa kể đã nhiều năm trôi qua, mặc dù có ảnh hưởng nhưng giờ cũng gần hết rồi."

"Vậy thì." Thích Thời gập tài liệu lại, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt vẫn bình thản như thế, "Anh có thể giải thích được vì sao khía cạnh trẻ trung lại bị anh hoàn toàn loại bỏ trong việc lựa chọn người yêu về sau không?"

Những ngôn từ vốn được nói như chém đinh chặt sắt, thời khắc này lại như biến thành một con hổ giấy phô trương thanh thế. Ngón tay Thịnh Hoài run lên, anh chợt nhớ đến khi giữ Kỷ Tòng Kiêu lại, trong lúc rối bời mình có thốt lên một câu rất bừa bãi——Tình cảm tuổi trẻ không thể coi là thật, đa phần là phù dung sớm nở tối tàn.

Vốn dĩ tưởng rằng do bản thân chỉ không tìm được lý do thích hợp nên mới thốt ra bừa một câu giữ cậu ấy lại trong khi hốt hoảng. Bây giờ nghĩ lại...

"Đôi lúc những ngôn từ và động tác khi ta vô tình tạo nên, thường đó là phản ứng chân thật nhất của nội tâm." Thích Thời như hiểu được suy nghĩ trong lòng anh, lập tức bổ sung câu nói mà anh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Y không cho Thịnh Hoài nhiều thời gian tiếp nhận, hỏi tiếp: "Anh Thịnh, dưới góc nhìn của anh, tình cảm của người trẻ như thế nào?"

Rõ ràng chỉ là một câu dò hỏi đơn giản, giọng nói vẫn bình thản vững vàng như thế, nhưng câu hỏi hời hợt này lại giống như tiếng kèn lệnh cuối cùng do tử thần phát lệnh, nó triệt để phơi bày khe vực sâu thẳm trong nội tâm mà chính anh còn chưa từng phát hiện.

Sau một lúc im lặng rất lâu, cuối cùng Thịnh Hoài đưa ra đáp án.

Anh nói: "Phù dung sớm nở tối tàn, sự bền vững không tồn tại lâu, không thể tin tưởng."


"Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà anh cần tìm." Tốc độ nói của Thích Thời chậm lại, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng, "Nội tâm anh đã sản sinh cơ chế tự bảo vệ bản thân, nó tự bài xích mọi sự uy hiếp từ bên ngoài với anh. Anh không tín nhiệm tình cảm của người trẻ, sợ giẫm lên vết xe đổ một lần nữa nên đã tự cản trở nhận thức về cảm xúc của mình đối với kiểu người này, đồng thời cũng từ chối chấp nhận tình cảm của họ."

Thịnh Hoài không trả lời.

Thích Thời hiểu rõ những suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ nhiều năm khi bị đảo lộn sẽ gây chấn động đến mức nào, bởi vậy y cũng không thúc giục, chỉ yên tĩnh ngồi trước màn hình, ánh mắt đảo qua đồng hồ, tính toán xem nên cho đối phương bao nhiêu thời gian.

Cũng may Thịnh Hoài không khiến y phải chờ lâu. Chỉ chốc lát sau, anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi những nội dung tiếp theo mình muốn biết, "Điều đó có nghĩa là một khi lớp bảo vệ này bị phá vỡ, nó sẽ không bao giờ khôi phục được nữa sao?"

"Thậm chí trong thời gian ngắn, nó còn trở nên nhạy bén hơn." Thích Thời khẳng định đáp án cho anh.

"Vậy thì tốt rồi." Thịnh Hoài cong khóe môi, thở phào nhẹ nhõm. Cho dù quá khứ thế nào, những gì đã qua thì cũng đã qua rồi, anh chỉ biết bây giờ mình đã có thể hoàn toàn tiến về Kỷ Tòng Kiêu mà không cần e dè gì nữa.

"Tôi rất hiếu kỳ, anh định tiếp tục phát triển mối tình này sao? Anh không sợ mình lại gặp trắc trở trong tay người trẻ nữa à?"

"Tự bảo vệ là cơ chế tự động của cơ thể, mặc dù đúng là tôi rất lo lắng, nhưng lý trí cũng nói cho tôi biết, tôi không nên vơ đũa cả nắm. Rất nhiều chuyện nếu không thử trải nghiệm thì sẽ vĩnh viễn không vượt qua được. Huống chi——"

Anh rủ mắt xuống, nét mặt dịu dàng.

"Luôn có những người sẽ khiến bạn không quay đầu nhìn lại, cũng xứng đáng để bạn không bao giờ nhìn lại."

"Đúng là vậy." Thích Thời liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, khóe môi tạo thành một nụ cười trong trẻo, "Được rồi, một vấn đề cuối cùng."

"Anh Thịnh, khi trải qua thất bại tình cảm, anh bao nhiêu tuổi?"

"24."

Thịnh Hoài sửng sốt chớp mắt, bỗng nhiên anh hiểu ra ý của Thích Thời. Hai mươi tư, bằng tuổi Kỷ Tòng Kiêu bây giờ, cũng trong phạm vi tuổi trẻ. Vậy thì mối tình trước đây của anh liệu có thật sự nghiêm túc không?

Không ai rõ về nó hơn anh cả.

Thịnh Hoài chống tay lên trán, thấp giọng cười khẽ. Tiếng cười của anh du dương, có thể nói còn rất khoan khoái.

"Có vẻ anh Thịnh đã có đáp án rồi." Âm thanh truyền đến, Thịnh Hoài ngước mắt lên nhìn màn hình, thấy Thích Thời đẩy ghế ra, đứng lên định rời đi.

"Đợi chút." Anh lên tiếng ngăn cản.

Thích Thời cụp mắt nhìn về phía màn hình, "Còn chuyện gì sao?"

"Đây mới chỉ là vấn đề của tôi." Thịnh Hoài bất đắc dĩ, bạn nhỏ Kỷ mới là vấn đề chính.


Thích Thời thoáng cau mày, y không ngờ vẫn còn phần sau. Nhưng cũng may, một vấn đề đã được giải quyết xác đáng, buổi tư vấn có thể gián đoạn. Y giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, từ chối nói: "Xin lỗi, nửa tiếng nữa tôi có hẹn với chồng. Nếu như anh có yêu cầu, sau tối nay có thể thoải mái liên lạc với tôi. Anh có thể gửi các tài liệu liên quan đến người thứ ba này vào hòm thư của tôi, mai tôi sẽ gửi anh câu trả lời."

Thịnh Hoài tỏ ra đã hiểu. Dù sao đối phương chỉ đến nhà Allen làm khách, tiện thì giúp đỡ thôi. Anh không thể đòi hỏi người ta hủy buổi hẹn vì giúp mình. Chưa kể, sau tối nay ở phương Tây đối với anh mà nói, cùng lắm chỉ là sáng hôm sau, cũng nhanh thôi, không có gì phải gấp gáp trong mười hai tiếng này.

Chỉ là không ngờ bác sĩ Thích trông tuổi tác không kém anh là mấy, thậm chí có khi còn trẻ hơn anh một chút, nhưng đã có gia đình rồi? Lại nghĩ đến chuyện không biết vấn đề của bạn nhỏ khi nào mới được giải quyết, Thịnh Hoài không khỏi ngưỡng mộ hơn.

Hai người chào tạm biệt nhau, Thịnh Hoài đang định tắt video đi thì nghe thấy tiếng đàn vĩ cầm tao nhã vang lên qua màn hình, anh vô thức khựng lại.

Với trình độ chuyên môn của anh thì rất dễ nhận ra đây là do người thật tấu nên, chứ không phải những danh khúc được thu sẵn rồi phát lại khắp nơi.

Đây là một bài nhạc ngắn rất phổ biến, là lời tỏ tình của một nhà thơ người Đức sáng tác cho người tình thanh mai trúc mã của mình. Người kéo đàn chưa thành thạo lắm, trình độ nghiệp dư, vẫn còn trúc trắc trong việc kết nối giai điệu, nhưng thắng ở khâu thể hiện tình cảm, suýt nữa là tái hiện được một cách hoàn hảo.

Thịnh Hoài không hề bất ngờ khi nhìn thấy trên màn hình đối diện, vẻ mặt người đàn ông vốn lạnh nhạt thờ ơ chợt trở nên dịu dàng trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng chuông. Y nở nụ cười điềm đạm, ngay cả... giọng điệu cũng mềm mỏng hơn hẳn khi truy hỏi anh ban nãy——

"Em xong việc sớm rồi à? Bên anh còn một buổi tư vấn chưa xong... Được, em tìm quán cà phê chờ anh, bên này nhiệt độ thấp, đừng mặc ít quá... Nói lung tung, người phương Bắc còn sợ lạnh sao? Cũng không biết ban đầu ai cướp quần áo của anh mặc trước..."

Thích Thời đi ra ngoài, âm thanh xa dần.

Thịnh Hoài đột nhiên "phúc đến thì lòng cũng sáng ra". Đối phương đi thẳng vào vấn đề, từng bước dồn ép, mục đích là vì muốn làm việc với hiệu suất cao để kết thúc buổi tư vấn này nhanh.

...

Năng suất làm việc của Thích Thời cao, sáng hôm sau Thịnh Hoài đã được trải nghiệm một lần nữa.

Đêm khuya, anh hồi tưởng lại tất cả những gì liên quan tới bạn nhỏ từ khi quen biết tới nay, phân tích tất cả những gì có thể, tra cứu thêm cả tin tức, sắp xếp lại thành một tài liệu vạn chữ rồi gửi vào hòm thư của Thích Thời, đến tờ mờ sáng mới chịu đi ngủ.

Nhưng ba giờ chiều hôm sau, tức là hai giờ sáng bên Mỹ, anh đã nhận được hồi âm từ Thích Thời.

Không giống như cuộc tư vấn ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề ngày hôm qua, câu trả lời này rất phong phú, đưa ra phỏng đoán sơ bộ dựa trên những gì anh cung cấp.

Nhưng đáng tiếc, dù sao Thịnh Hoài cũng không phải bản thân Kỷ Tòng Kiêu, anh không nắm rõ được chi tiết và thời gian nhiều chuyện cũ, tài liệu liên quan thiếu hụt nghiêm trọng, không thể làm căn cứ để đưa ra câu trả lời chính xác tuyệt đối được.

Thịnh Hoài kéo xuống đọc dần, ngón tay bỗng dừng lại.

[Cậu ấy khao khát tình yêu, cũng sợ hãi tình yêu. Có thể thấy điều đó qua cách kết bạn và hành xử, cậu ấy không hề hài lòng với cuộc sống hiện tại. Người như vậy thường có xu hướng điều chỉnh và cải thiện những gì họ không hài lòng, nói cách khác, cậu ấy muốn thử nghiệm yêu đương. Thế nhưng, cậu ấy của hiện tại lại bài xích tình yêu của chính mình, vậy thì chỉ còn một khả năng——

Cậu ấy thử nghiệm thất bại, thậm chí còn để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng, chấn thương tâm lý càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng rốt cuộc chuyện đó do người yêu cậu ấy để lại, hay do chính cậu ấy tạo ra, hay là một trong những nguyên nhân nào khác thì vẫn chưa thể kết luận.]

Ánh mắt lướt qua vài dòng chữ mô tả, trái tim như bị bóp chặt.

Anh không quan tâm nguyên nhân là gì, cho dù nguyên nhân là gì đi chăng nữa, người bị tổn thương cuối cùng vẫn là bạn nhỏ của anh. Đã từng là người chẳng nề hà việc thử nghiệm, đến bây giờ lại chỉ dám bày tỏ tâm ý, lặng lẽ tạm biệt rồi chia xa, cô đơn trốn trong một góc không ai biết mà khóc.

Nhớ đến đôi mắt đỏ hoe gặp phải bên ngoài công viên trò chơi, Thịnh Hoài cảm thấy lòng mình như bị kim đâm.

Anh ép bản thân thu lại sự mềm yếu, đọc tiếp xuống.


[Anh Thịnh, anh phải biết, hoàn cảnh là yếu tố mấu chốt đắp nặn nên một nhân cách. Từ mỗi hành vi của con người đều có thể tìm được nguyên nhân trong quá khứ của họ.

Nếu như anh muốn ở bên cậu ấy, vậy hãy đi tìm ngọn nguồn nỗi sợ hãi của cậu ấy. Truy tìm từ căn nguyên, giải quyết nỗi băn khoăn của cậu ấy...]

Cuối email kết thúc bằng bốn chữ "Chúc anh may mắn".

Thịnh Hoài đọc đi đọc lại cả bức thư rất nhiều lần, cuối cùng phân tích, cưa năm xẻ bảy từng câu từng chữ một tới khi nội dung khắc sâu vào đầu mới chịu thôi. Sau đó, anh mở phần tìm kiếm, điền cái tên Kỷ Tòng Kiêu vào Baike(*).

(*) Hay còn gọi là "Google của Trung Quốc", cho phép người dùng tìm kiếm thông tin dựa trên các từ khóa.

...

Vẫn là sân bay ấy, vẫn khoảng thời ấy, nhưng lần này Nord không đến, chỉ có một mình Tất Thành Lê tiễn Kỷ Tòng Kiêu.

"Nếu cậu ở thêm hai ngày nữa thì có thể được xem tôi diễn rồi." Tất Thành Lê tiếc nuối nói.

"Sẽ có cơ hội thôi." Kỷ Tòng Kiêu cười. Cậu ra nước ngoài quá lâu, hiện tại Tết Nguyên tiêu đã qua rồi, sắp đến tháng ba. Diệp Trác gọi điện giục cậu về làm việc, bị cậu cương quyết trì hoãn lại hơn một tuần, còn trì hoãn nữa e là không ổn.

Bởi vậy đành phải chào tạm biệt Tất Thành Lê thôi.

"Được rồi, đến đây không cần tiễn nữa. Cậu về sớm chút đi, đừng để bạn trai chìm nghỉm trong vại giấm." Kỷ Tòng Kiêu nói đùa.

Tất Thành Lê lắc đầu cười khẽ, không đáp lại lời cậu.

"Vẫn luôn muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, tiếc là không tìm được cơ hội phù hợp. Không ngờ cậu lại muốn đi, tôi cũng không ngại nữa, có mấy câu thôi, cậu nghe tôi khuyên một câu."

Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt nhìn y.

"Ban đầu là tôi có lỗi với cậu..."

"Nói gì vậy?" Kỷ Tòng Kiêu cau mày cắt ngang, "Chuyện lần trước rõ ràng..."

"Suỵt, nghe tôi nói hết đã."

Tất Thành Lê mím môi, "Năm đó chúng ta chia tay là vì tôi không đủ yêu cậu. Thế nhưng cuộc đời này sẽ lại có người bao dung tất cả mọi thứ của cậu, yêu cậu hơn cả chính bản thân họ."

"Cậu đừng vì sai lầm năm đó của tôi mà tự vây hãm bản thân tại chỗ. Tòng Kiêu, cậu xứng đáng được hạnh phúc."

Tất Thành Lê giơ tay trao cho cậu cái ôm.

"Nếu như người kia thật sự tốt, vậy thì hãy theo đuổi đi."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng gõ xong đoạn này! Cuối cùng Tiểu Kỷ cũng về nước! Cuối cùng hành trình theo đuổi vợ cũng bắt đầu! Cuối cùng tác giả đã có thể yên tâm học tập!


Bình luận

Truyện đang đọc