"Dựa vào cái gì mà Phương Tầm Du lấy danh ngạch tuyển thẳng chứ?"
"Tôi nỗ lực luyện tập như vậy, phế vật như Phương Tầm Du lấy tư cách gì mà so chứ?"
"Không được, tôi muốn gặp Vương tổng! Tôi không chịu được nữa rồi!"
Khác với bầu không khí hài hòa bên Phương Tầm Du, âm thanh táo bạo Trần Hứa Lễ nơi này truyền ra văng vẳng.
Sau khi cúp máy phó đạo, hắn như tên điên dùng sức đạp mạnh điện thoại vào tường, cơ hồ muốn đem điện thoại đập nát.
Lửa giận trong lòng Trần Hứa Lễ không vơi bớt mà có xu hướng dâng lên
Hắn tức giận bất bình mà nghĩ
Rốt cuộc nơi nào có vấn đề?
Rõ ràng là hắn biết đề mục trước, chăm chỉ luyện suốt một ngày
Như thế nào quay đầu lại đạo diễn cùng Phương Tầm Du kí hợp đồng, là tâm tình đạo diễn tốt nên hắn (PTD) nhặt được của hời sao?
Mà Phương Tầm Du hiện tại một chút cũng không biết tâm tư ghen ghét đố kị của Trần Hứa Lễ, hiện tại cậu ngâm mình trong điên cuồng tập luyện, chuẩn bị vì lần tuyển tú cuối cùng.
(Edit: biết vì sao người ta giỏi rồi đếyJ)
Phương Tầm Du có chút lo lắng.
Qua mấy ngày nữa là ghi hình tiết mục, trạng thái của cậu so với trước kia còn kém quá xa.
Tay chân cứng đờ như cũ, giọng nói cũng không trong trẻo như trước.
Cậu sợ đạo diễn cảm thấy chính cậu không xứng với số tiền mười lăm vạn bỏ ra.
Tóm lại, năng lực hiện tại của cậu xác thật vô cùng kém cỏi.
Phương Tầm Du một bên đứng trước gương hung hăng mà uốn cong xương, một bên hoài niệm thân thể dẻo dai tùy ý biến hóa các động tác như trước.
Thân thể giờ đây chính là khúc gỗ chân chính, căn bản không thể uốn cong.
Không được, độ dẻo dai tệ quá đi.
Phương Tầm Du nhíu nhíu mày, dường như không cảm giác được đau, mặt vô biểu tình mà đưa chân uốn lên phía đầu.
Hách Hoằng Hoắc đến xem Phương Tầm Du luyện tập cứ trơ mắt nhìn cậu vèo một cái nâng chân lên quá đầu, đưa thước đo không chừng còn thẳng hơn thước, đúng 180o.
Hách Hoằng Hoắc bởi vì động tác này của Phương Tầm Du mà đứng yên bất động.
Hắn hít hà vài cái, cái từ trâu từ miệng chưa kịp nói ra, liền thấy đối phương không hài lòng mà lập tức nâng quá đầu, hai chân tách 180o, tiếp tục hung hăng mà bẻ.
Hách Hoằng Hoắc không tự giác mà lui sau vài bước:...?
Hắn sợ hãi
Hách Hoằng Hoắc cảm giác háng hắn liền đau theo.
Thời điểm hắn định nhắc nhở Phương Tầm Du kiềm chế một chút, lại nhìn đối phương cái chân cong lên không đổi, nhếch nhẹ vòng eo một cái, lấy tư thế không tưởng tưởng nổi xoay một vòng.
Động tác này người có thể làm được sao???
Hách Hoằng Hoắc trợn mắt há mồm.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày hắn tới xem Phương Tầm Du luyện tập, trăm triệu lần không nghĩ tới nghệ sĩ nhà mình có thể đạt tới trình độ này.
Hắn nhìn Phương Tầm Du trong gương ra sức mà bẻ cơ thể mình thành cái bánh quai chèo, cảm giác cả người đã tê rần, sắp mất cảm giác.
Hắn đứng đó chân cẳng hắn nhũn ra, thần thần mà nghĩ
Đây...!được xem là trình độ phế vật sao?!
Hách Hoằng Hoắc nhìn cậu gần như tự ngược mà luyệ tập, nếu không phải mấy ngày trước hắn mới tiếp nhận hợp đồng, thì hắn hoài nghi Phương Tầm Du không phải đi tuyển tú mà đi rạp xiếc bi.ến thái nào.
Không chỉ như thế.
Phương Tầm Du vừa làm động tác, vừa giành giật từng giây mà mở giọng nói.
Âm thanh trong trẻo no đủ, thầm chí tiếng hừ nhỏ cũng đều dễ nghe, hơn nữa nếu hắn nghe không lầm...Phương Tầm Du luyện tập không phải bài hát thông thường, mà là bài hí khó nhằn nhất.
Hách Hoằng Hoắc đối với lĩnh vực này không am hiểu nhiều, nhưng hắn vẫn cảm thấu Phương Tầm Du hát lên cùng cái gì gọi kinh kịch ông nội hắn vẫn luôn xướng hình như không có gì khác biệt.
Hắn trước nay hoàn toàn chưa thấy qua tư thế này, trực tiếp bị khiếp sợ toàn tập.
Hách Hoằng Hoắc mê mang mà chớp chớp mắt, nội tâm thì thực chấn động...
Thì ra, nam đoàn tuyển tú thời bấy giờ...
Thế nhưng yêu cầu loại trình độ này?
Hắn cũng không biết nhìn bao lâu, Phương Tầm DU rốt cuộc dừng tập luyện cái bộ môn biế.n thái làm hắn mắt chữ A mồm chữ O.
Hắn ngơ ngác mà nhìn Phương Tập Du vì mới tập xong mà thở phì phò, mồ hôi từ trên trán chảy dọc xuống cằm, xương quai xanh rồi biến mất trong áo, lông mi như cánh bướm mà hơi chớp chớp, thời điểm uống nước hầu kết lăn lăn...
Hách Hoằng Hoắc nhìn không phát ra tiếng, ở trong lòng cảm khái cùng khen ngợi giờ này nhịn không được văng tục đệt...đệt...
Nghệ sĩ nhà mình con mẹ nó cũng quá đẹp.
Không chỉ có đẹp, nhảy múa cũng trâu bò, thân thể kéo thành bánh quai chèo.
Còn hát tuồng, hát hí.
Với tài năng này, tùy tùy tiện tiện xuất đạo vị trí cao.
Mà Phương Tầm Du nhìn được Hách Hoằng Hoắc vẻ mặt phức tạp mà ôm văn kiện, lông mày hơi nhếch, buông nước đi tới.
"Trạng thái hiện tại của tôi còn chưa tốt" nghĩ đến vừa rồi làm ra động tác còn chưa đạt tiêu chuẩn, Phương Tầm Du mất mặt nhìn người đại diện mới, hơi hơi đỏ lên "Tôi sẽ cố gắng hết sức lấy lại trạng thái tốt nhất."
Hách Hoằng Hoắc:...
Hách Hoằng Hoắc nhìn Phương Tầm DU, nội tâm phun tào, thế nhưng không biết nên nói câu gì.
Tại thời điểm không khí lâm vào trầm mặc xấu hổ, âm thanh Lưu Đức Minh nhất thời cứu vớt hai người.
"Giãy dụa cũng vô ích" nhìn Phương Tầm Du vẫn không hóa trang mà lóa mắt đứng ở đấy, Lưu Đức Minh không nhịn được châm chọc vài câu "Với trình độ phế thải như thế luyện tập cũng chỉ tổn công phí sức thôi."
Phương Tầm Du lau mồ hôi, ngay cả ánh mắt cũng lười cho Lưu Đức Minh.
Người này nói chuyện cũng chả biết suy nghĩ, còn âm dương quái khí, đưa đến cổ đại thì hiện tại bị trùm bao tải đánh là vừa, người hiện đại thật kỳ quái, cư nhiên còn muốn chỉ đạo người ta.
Phương Tầm Du một bên cảm khái văn hóa cổ đại cùng hiện đại sai biệt khá lớn, một bên chuẩn bị tiếp tục giành giật từng giây mà luyện tập.
Chương trình tuyển tú sắp tới, cậu muốn nỗ lực đề cao chính mình.
"Đúng rồi," Phương Tầm Du còn chưa kịp xoay người tiếp tục luyện tập, đã bị Lưu Đức Minh nhét cho một bản tài liệu, "Đây kịch bản của ngươi trong chương trình tuyển tú."
Tuyển tú còn có kịch bản sao?
Nhìn Phương Tầm Du mở to đôi mắt, thần sắc mê man, Lưu Đức Minh mới thấy thoải mái hơn một chút, khóe miệng mang theo ý cười "Cậu cho rằng lấy được danh ngạch tuyển thẳng là có thể trực tiếp xuất đạo luôn sao?"
"Kịch bản cho cậu chính là phế vật bình hoa, bất quá cũng tốt" Lưu Đức Minh nói "Coi như cũng là thể hiện đúng bản chất."
"Sau buổi công chiếu đầu tiên bị loại cầm lấy tiền mà ra khỏi chương trình là được rồi."
Phương Tầm Du:!!!l
Cậu hai mắt khiếp sợ tròn xoe!
Hách Hoằng Hoắc cũng mở to hai mắt nhìn, bộ dáng chấn động đến ngây người.
"Đừng tưởng rằng được đạo diễn nhìn trúng là có thể tồn tại" Lưu Đức Minh nhìn biểu tình khiếp đảm của hai người, tâm tình không tồi mà cưới nói hai câu "Phế vật thì nên tự giác mà làm phông nền cho tốt."
"Công diễn lần đầu tiên...bị đào thải là có thể lấy tiền sao?"
Phương Tầm Du cũng không nghe rõ câu sau của Lưu Đức Minh, cậu nghĩ đến trước đây không hát tốt mà bị xua đuổi xuống đài còn không có tiền, trong đầu quanh đi quẩn lại một câu
Còn có chuyện tốt như thế sao?!
Lưu Đức Minh thao thao bất tuyệt:?
Lưu Đức Minh bị câu hỏi của Phương Tầm Du làm cho nhất thời chưa kịp phản ứng, đầu còn dại ra gật gật.
Phương Tầm Du gật gật đầu, như nghĩ đến điều gì, nhìn Lưu Đức Minh, xác nhận lại hỏi: "Bị loại là được 15 vạn, vậy nếu không thì sao?"
"Cậu nói thử xem?"
Lưu Đức Minh cười khẩy: "15 vạn là tiền an ủi vì bị loại."
"Hơn nữa......" Lưu Đức Minh liếc mắt đánh giá Phương Tầm Du," Bằng vào cậu, thôi khỏi cần nghĩ?"
Phương Tầm Du:!!
Phương Tầm Du nghe Lưu Đức Minh nói nháy mắt minh bạch.
Phương Tầm Du ở trong lòng âm thầm nói, tuy rằng cậu cảm thấy quy củ nơi này hơi kỳ quái, nhưng mười lăm vạn cũng không phải con số nhỏ, cậu không có lí do gì để do dự, đầu gật gật như gà mổ thóc.
Có khả năng nơi này phá lệ quan tâm kẻ yếu đi.
"Không thành vấn đề" Phương Tầm Du âm thầm cân nhắc, đắp ứng vô cùng thống khoái.
Lưu Đức Minh:???
Phương Tầm Du nhìn nhìn kịch bản Lưu Đức Minh đem đến, trong nháy mắt cảm thấy tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, cả người thả lỏng hơn.
Thật quá tốt luôn, rốt cuộc cũng không cần lo lắng biểu hiện quá kém khiến người ta tức giận nữa, không lo lắng đạo diễn sẽ không đưa hay đưa không đu 15 vạn nữa.
Kịch bản này, đúng thật tạo ra cho bản thân cậu, chính là mang tiền đến cho cậu.
"Kịch bản này.....quả thực rất tốt." Phương Tầm Du cao hứng muốn bay lên, mắt cong cong mà nói lời cảm ta với Lưu Đức Minh "Vừa lúc năng lực của tôi cũng không cao, có thể tìm được kịch bản phù hợp như vậy, thật vất vả anh Lưu quá."
Phương Tầm Du cảm kích mà nhìn Lưu Đức Minh, không nghĩ tới đối phương tuy nói chuyện không dễ nghe, còn thường xuyên không được lí trí lắm, cũng không phải người đại diện của cậu, cư nhiên còn nghĩ cho cậu đến như vậy.
Cậu từ tâm can mà nói: "Anh Lưu, cảm ơn anh."
Lưu Đức Minh không hiểu ra làm sao:??
Không phải, Phương Tầm Du phản ứng như thế là có ý gì?
Không phải cậu phải phẫn nộ cũng không cam lòng chứ?
Vẻ mặt thả lỏng cũng hưng phấn hận không thể tươi như hoa là có ý tứ gì?
Còn có...
Lưu Đức Minh bị nụ cười của Phương Tầm Du khiến có cút hoảng thần.
Một bên rời đi oán hận mà nghĩ
Đầu óc Phương Tầm Du bị hỏng rồi đi?
Đưa cho cậu ta loại kịch bản này mà còn cảm tạ hắn?
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Lưu Đức Minh, Hách Hoằng Hoắc vừa rồi nín không dám thở rốt cuộc hồi phục mà mở mồm thở từng ngụm lớn.
Hắn bị Phương Tầm Du luyện tập đến vui sướng, thực hiện từng động tác kĩ thuật cao làm chấn động mắt nhìn, nghĩ đến Lưu Đức Minh một tí lại kêu cậu phế vật, nghĩ đến Phương Tầm Du tự xưng trình độ chuyên môn không cao, khiến người đại diện Hách Hoằng Hoắc vừa đảm nhiệm chức vụ này thật chấn động.
Nội tâm hắn một mảng hoẳng hốt
Thật ghê gớm
Giới giải trí hiện tại...
Đạt đến cái trình độ này rồi sao?
Hách Hoằng Hoắc hít sâu một hơi, có chút sợ hãi mà nghĩ.
Cái trình độ này của Phương Tầm Du, cư nhiên còn bị gọi là phế vật.
Kh.ủng bố như vậy.
******
Bên kia.
Nhận được điện thoại nhà đầu độ, Ngưu đạo chửi ầm lên.
"Ta thao! Nhà đầu tư rác rưởi! Chỉ biết khoa chân múa tay, hạt giống tốt không bồi dưỡng, toàn nâng mấy cái loại khỉ cái gì đâu không!"
"Tổ kế hoạch làm việc ngu thế à? Tại sao chưa có sự đồng ý của ta liền cho bên kia kịch bản?"
"Mấy người cần xuất đạo thì bị cắt, vậy tuyển tú nữa để làm cái gì? Đừng tổ chức nữa, để cho bọn họ tự mình xuất dạo luôn đi? Cmn! Đệt"
"......"
Ngưu đạo vừa gọi điện thoại, vừa nghĩ chính ông định làm một kì tuyển tú cuối cùng thật hoành tráng, Phương Tầm Du chính là người vừa liếc mắt liền không thể quên được, lại có thiên phú vũ đạo, ông liền nghĩ nhất định người này phải xuất đạo, càng nghĩ càng tức cái lồng ngực, âm thanh mắng mỏ càng lớn hơn.
Nhưng phương diện tài chính lại thiếu thốn, Ngưu đạo dù mắng có hung tàn đến mấy, cũng không có biện pháp.
Ông cầm lấy di động, hèn mòn mà gửi đi mấy tin tức.
[Ngưu đạo: Sở Hoài Cần, nếu cậu không đến chương trình làm lão sư, có thể làm nhà đầu tư được không?]
[Ngưu đạo: Ta đã không còn cầu nguyện chương trình này sẽ bạo hồng, chương trình này định là không giữ được lâu...!Nhưng một đám nhà đầu tư cùng mấy công ty giải trí nhúng tay vào tổ tiết mục, mấy đứa trẻ ta cảm thấy có thể xuất đạo....có khả năng sẽ phải dừng lại nửa chừng.]
[Ngưu đạo: đặc biệt là đứa trẻ đó, ta khẳng định tuyệt đối tuyệt đối sẽ hỏa bạo, nhưng nhà đầu tư lại nhắm vào nó.]
[Ngưu đạo: cậu ấy lớn lên thực khiến người ta kinh diễm vì quá đẹp, cũng kinh hỉ bởi năng lực quá cường đó.
Thật quá đáng tiếc nếu không thể xuất đạo!"]
Cách màn hình cũng cảm nhận được nỗi đau đớn của Ngưu đạo.
"Hoài Cẩn ca" Tiểu trợ lí nhắc nhở Sở Hoài Cần che kín mít "Di động của anh...kêu nãy giờ rồi đấy."
Sở Hoài Cẩn rũ mắt nhìn thoáng qua, ngón tay thon dài quyết đoán ấn tắt màn hình.
"Cũng không phải chuyện gì quan trọng" Thanh âm lạnh lùng vàng lên, động tác thu thập số liệu trên tay cũng không dừng lại "Chờ xem xong tài liệu rồi trả lời không muộn."
Ngưu đạo vẫn như cũ oanh tạc tin nhắn lại đây.
[Ngưu đạo: Ta vừa nhìn danh sách mấy đạo sư, tức chết ta rồi! Những người đó đều cái thứ lung tung rối loạn chạy đâu tới, không có một ai chuyên nghiệp cả!]
[Ngưu đạo: Hoài Cẩn cậu cũng là C vị được tuyển ra từ chương trình chẳng lẽ không thể đến đây đảm nhiệm vai trò lão sư vũ đạo giúp ta sao?!]
[Ngưu đạo: Hơn nữa cậu thật sự không muốn nhìn xem đứa trẻ kia xinh đẹp đến thế nào sao?]
...............
[Ngưu đạo: Hoài Cẩn cậu thấy được thì phản hồi lại ta một câu! Giới giải trí thật muốn xong đời rồi!]
Ngưu đạo chờ nửa ngày rốt cuộc cũng đợi được tin tức từ Sở Hoài Cẩn.
[Hoài Cẩn: Cho nên, tôi cũng chuẩn bị đổi nghề, Ngưu đạo]
[Hoài Cẩn: dang bận thu thập tư liệu về phương diện hí khúc, không rảnh]
[Hoài Cẩn: muốn quay chụp phim điện ảnh văn hóa truyền thừa Trung Hoa, còn gặp phải bình cảnh, chương trình tuyển tú quá quấy rầy suy nghĩ của tôi, không đi.]
Như là nghĩ đến cái gì, Sở Hoài Cẩn rũ rũ mắt, ngón tay lướt trên màn hình thần sắc lạnh nhạt gõ gõ mấy chữ.
[Hoài Cẩn: còn nữa, lại nói thêm lần cuối]
[Hoài Cẩn: về sau đừng đưa ra bất cứ cái cớ mặt tuyển thủ nào đẹp để gạt ta đi làm đạo sư, ta không có hứng thú,]
________________
Tác giả muốn nói:
Sở Hoài Cẩn trước khi thấy Phương Tầm Du: *cao lãnh* ta không đi, ta không phải nhan cẩu, ta một chút cũng không có hứng thú.
Ngưu đạo: *ánh mắt hoài nghi* thật sao, ta không tin
Sở Hoài Cẩn sau khi thấy Phương Tầm Du: *nháy mắt biến sắc* lão bà của ta thật đẹp!!
_________________
Ngưu đạo: *mỗi ngày lo âu* xong rồi xong rồi giới giải trí muốn xong đời
Hách Hoằng Hoắc: *mỗi ngày chấn động* hảo gia hỏa, giới giải trí khủ.ng bố như vậy sao.