HOA HỒNG TẶNG EM


Đi làm cũng đã khá lâu, Hàn Tiểu Anh không chỉ phụ giúp công việc phục vụ hay dọn dẹp, cậu còn được chị Đông Hi, một trong những nhân viên pha chế giỏi nhất trong quán dạy cậu pha chế.

Mỗi lần chị làm ra thức uống mới đều gọi cậu đến thử, rượu trái cây rất ngon mà không dễ say.

Chị Đông Hi rất giỏi và rất nhiệt tình với cậu, không hiểu chỗ nào chị đều giảng cho cậu.
Vũ Đông Đông sau khi biết cậu làm thêm ở quán bar thì cứ rảnh đều sẽ qua tìm cậu hàn huyên.

Hàn Tiểu Anh cũng không lười biếng, nếu hết việc cậu sẽ qua tìm Vũ Đông Đông.

Hôm nay Hàn Tiểu Anh vẫn đi làm như bình thường, đang lúc rảnh tay cậu ngồi bên trong góc quan sát mọi người.

Âm nhạc sống động, đủ loại ánh đèn, đủ kiểu người khác nhau.

Họ đều cười cười nói nói rất vui vẻ.

"Tiểu Anh." Ông chủ Hào chạy đi tìm Hàn Tiểu Anh, lúc thấy cậu thì mới thở ra một hơi.
"Vâng, ngài gọi tôi." Hàn Tiểu Anh lập tức đứng dậy, cúi người thay cho lời chào.
"Hôm nay có đơn hàng phải giao cho khách mà Tiểu Cường nó lại xin nghỉ, trong quán đông quá nên giờ tôi nhờ cậu đi giao hàng nhé."
Tiểu Cường là nhân viên chuyên đi giao hàng cho quán mà chủ yếu là rượu.

Khách hàng đến đây đều rất thích rượu của ông chủ Hào, ai bận không đến quán được đều sẽ gọi điện đặt rượu, cho nên cũng có không ít những đơn hàng.
"Vậy...!còn công việc ạ?" Hàn Tiểu Anh có hơi do dự, một phần vì cậu cũng chưa quen thuộc đường đi nước bước ở nơi này.
"Không sao, đây là địa chỉ của khách hàng.

Cậu cứ đưa cho lái xe xem là được." Ông chủ Hào cười tươi đưa cho Hàn Tiểu Anh một tờ giấy và một cái hộp hình chữ nhật được bọc rất sang trọng.

"Cảm ơn Tiểu Anh nhé, may mà có cậu."
Hàn Tiểu Anh nhận lệnh bắt một chiếc xe, cậu theo lời ông chủ Hào đưa tờ giấy cho lái xe rồi ngay ngắn ngồi ở ghế sau.


Tay cầm hộp rượu không khỏi siết chặt, cậu sợ không may lỡ tay một cái khiến bình rượu hỏng, có khi mạng cậu cũng không đủ trả.
Trời càng lúc càng tối, đã đi một đoạn khá xa mà vẫn chưa đến nơi, trên đường lại còn bị tắc.

Hàn Tiểu Anh ngồi thôi cũng không yên tâm.

Cậu lo đến muộn khách hàng sẽ khó chịu mất.

"Anh gì ơi, còn bao lâu nữa ạ?" Hàn Tiểu Anh sốt ruột hỏi thăm.
Đang lúc dừng đèn đỏ, tài xế tay đặt trên vô lăng thông qua gương chiếu hậu nhìn sang nói với Hàn Tiểu Anh, "Địa chỉ cậu đưa có hơi xa, nên sẽ mất chút thời gian.

Tôi sẽ cố gắng nhất có thể, cậu đừng lo."
Phải gần một giờ đồng hộ sau thì xe mới dừng lại, trời cũng đã tối hẳn.

Hàn Tiểu Anh đưa tiền rồi nói cảm ơn với tài xế, quay người lại nhìn thì bị hình ảnh rộng lớn của căn nhà làm cho hoa mắt.

Đây...!đây là lâu đài chứ nhà gì nữa! Nhà gì mà to dữ vậy! Hàn Tiểu Anh cảm thán, cậu không phải là chưa từng thấy qua những căn nhà to như này mà cách bài trí của căn nhà vô cùng đẹp, mới chỉ là cánh cổng thôi mà đã trạm trổ những hoa văn vô cùng lạ mắt.

Hàn Tiểu Anh đưa tay ra chạm một cái nhưng nghĩ lại như thế là bất lịch sự liền rụt tay lại.

Hàn Tiểu Anh bấm chuông.

Lâm Hải Thiên vừa mới đi làm về, hôm nay có chút mệt mỏi, vốn muốn thay quần áo vào tắm rửa một cái thì chuông trong nhà kêu lên.

Lâm Hải Thiên ghét nhất việc bị làm phiền vào lúc tối muộn như thế này, định mặc kệ nhưng chuông vẫn không ngừng kêu.

Lâm Hải Thiên:.......
Hàn Tiểu Anh lần đầu thấy thiết kế chuông lạ như thế này, bấm hoài mà không kêu.

Cậu sợ chuông bị hư, lỡ như khách hàng không nghe thấy thì khổ.


Cứ thế, Hàn Tiểu Anh nhấn nhấn cái chuông liên tục.
Chuông:.........!Nhóc con chuẩn bị hứng cơn thịnh nộ của ông già cọc cằn đi là vừa.
Ông già cọc cằn - Lâm Hải Thiên loẹt quẹt đôi dép lê trong nhà, đi ra mở cửa.

Hắn định sẽ mắng cho cái tên tự dưng không đâu tìm phiền phức kia một trận, thái độ cọc cằn khó chịu không thôi.

"Cậu định bấm nát chuông nhà tôi à?" Lâm Hải Thiên chưa nhìn thấy mặt người đang bấm chuông, cho nên giọng nói tức giận mà khó gần.

Hàn Tiểu Anh nghe được giọng người bên kia thì lập tức đỏ mặt thu tay lại, giọng lẩm bẩm: "Tôi...!tôi tưởng chuông bị hư.

Vô cùng xin lỗi ngài." Rồi cậu làm hành động cúi người thật sâu với sự thành kính mong được tha thứ.
Lâm Hải Thiên chờ người kia ngẩng mặt, trong đầu đã có vô số những lời khó nghe nhưng khi nhìn thấy thỏ con, toàn bộ đều trôi đi hết.

Không ngờ lại gặp được thỏ con.

Lâm Hải Thiên cười thầm trong lòng.

Hàn Tiểu Anh đứng thẳng, sau khi nhìn thấy gương mặt người kia thì có chút bất ngờ.

Là anh hùng siêu nhân đã giúp mình kìa! Thật không ngờ có thể gặp lại ngài ấy.

Lâm Hải Thiên thân vẫn mặc một tây trang chưa kịp thay, áo sơ mi được xắn ống tay kết hợp cùng quần âu đứng dựa vào tường.

Trông rất câu hồn, câu luôn cả tâm trí Hàn Tiểu Anh bay đến nơi xa.
"E hèm, có chuyện gì sao?" Lâm Hải Thiên thấy thỏ con cứ nhìn mình chằm chằm chẳng lên tiếng, đây là bị sắc đẹp nam tính của mình thu hút sao? Chẳng thể trách được, tại mình đẹp trai quá mà.

Hàn Tiểu Anh thấy mình thất thố, đỏ mặt gãi đầu.


Nhớ ra mục đích đến đây liền chậm rãi đưa hộp rượu đến trước mặt Lâm Hải Thiên.

"Ông chủ tôi nhờ tôi giao cái này đến cho ngài.

Nhưng trong lúc đến đây đường có tắc một chút cho nên...!mong ngài thứ lỗi."
Lâm Hải Thiên nhìn chằm chằm về phía ngực thỏ con, Hàn Tiểu Anh hiện giờ vẫn đang còn mặc đồng phục, tên của cậu được treo trước ngực.

Hàn Tiểu Anh! Hàn Tiểu Anh!
Lâm Hải Thiên khắc ghi cái tên này.

Thỏ con Hàn Tiểu Anh, tên cũng thật đẹp, đẹp như chủ nhân của nó vậy.

"Là rượu sao?" Lâm Hải Thiên biết bên trong hộp có cái gì, nhưng vẫn hỏi thỏ con.

"Dạ đúng rồi thưa ngài." Hàn Tiểu Anh lễ phép đáp lại.

Lâm Hải Thiên nổi ý xấu, rất muốn trêu chọc thỏ con: "Vậy cậu nói qua giúp tôi về loại rượu này được không? Hôm qua đặt vội quá nên tôi không kịp nhìn."
Hàn Tiểu Anh đơ ra, hết nhìn hộp rượu rồi nhìn Lâm Hải Thiên.

Trên hộp ghi chữ gì ngay cả cậu còn không biết, vậy thì làm sao nói cho người ta được.

Hàn Tiểu Anh tự trách mình ngu ngốc, tại sao không hỏi kĩ ông chủ cơ chứ.

"Thưa ngài, à ờm cái này...!cái này là rượu...!đúng rồi, là rượu..." Hàn Tiểu Anh lắp bắp.

Phụt.

Lâm Hải Thiên cười như điên trong lòng, hắn cố gắng kìm nén nụ cười phát ra, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như lúc ban đầu.

Lại nhìn vẻ mặt mù mờ ngây thơ của thỏ con, hắn hận không thể đi tới cắn một ngụm vào cái má kia.

"Thôi được rồi, cậu chờ ở đây một lát, tôi vào lấy tiền rồi ra ngay." Lâm Hải Thiên có chút vội vã, ngoài thì giữ vững bước chân nhưng trong lòng muốn chạy ù té vào trong nhà thật nhanh, hắn sợ thỏ con phải đợi lâu.


Chưa đầy hai phút, Lâm Hải Thiên đã quay lại.

Hai người trao đổi, hắn kí tên rồi đưa tiền cho Hàn Tiểu Anh.

"Cậu bắt xe đến đây sao?" Lâm Hải Thiên nhìn ra sau Hàn Tiểu Anh.

"Vâng, tôi sợ đi tàu điện sẽ muộn nên bắt xe tới, mặc dù cũng muộn." Hàn Tiểu Anh hỏi gì đáp nấy.
"Vậy giờ cậu về bằng gì? Muộn thế này chắc tàu điện không còn chạy nữa đâu." Lâm Hải Thiên nhìn thỏ con trước mặt với ý vị sâu xa.
"Ra đường lớn có khi sẽ bắt được.

Vậy chúc ngài buổi tối tốt lành, tôi xin phép ạ." Hàn Tiểu Anh cúi chào anh hùng siêu nhân của mình rồi quay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã, để tôi đưa cậu về.

Bây giờ khó bắt xe lắm."
Hàn Tiểu Anh còn chưa kịp nói từ chối thì Lâm Hải Thiên đã quay người vào trong, để lại cậu đứng trước cửa một mình.

Cậu muốn đi ngay lập tức nhưng cũng sợ anh hùng siêu nhân quay ra không thấy mình sẽ tức giận, dù gì người ta cũng giúp mình một lần rồi, bây giờ ơn lại càng thêm ơn.

Lâm Hải Thiên lái xe đi ra, mở một cánh cửa: "Cậu lên đi, tôi đưa cậu về."
"Không...!không cần đâu ạ, tôi có thể tự bắt xe về thưa ngài." Hàn Tiểu Anh cuống quýt xua tay lắc đầu.

"Lên xe đi." Lâm Hải Thiên mày nhăn nghiêm mặt, giọng nói có chút nặng nề.

Hàn Tiểu Anh bị giọng nói lạnh lùng kia làm cho giật mình, cậu sợ nhất là khiến cho người khác khó chịu.

Hàn Tiểu Anh do dự một lúc, "Vậy...!làm phiền ngài rồi ạ." Cậu nhẹ nhàng ngồi bên ghế lái, âm thầm liếc nhìn đối phương.

Lâm Hải Thiên lúc này đã không còn bộ dáng nghiêm túc nữa, hắn cười với thỏ con một cái rồi khởi động xe.

Ngài ấy...!ngài ấy cười thật đẹp.

Hàn Tiểu Anh nhìn nụ cười kia có chút ngơ ngẩn, hình như tim cậu đập hơi nhanh rồi thì phải..


Bình luận

Truyện đang đọc