HỌA MỤC

Bạch Bồng ốm rồi, mất hết sức sống nằm èo uột trên vai Mạc Tử Liên, thè lè chiếc lưỡi đỏ chẻ đôi.

"Làm sao đây?" Độc rắn trong người Mạc Tử Liên đã bị ép hết ra, cũng tức là mối quan hệ giữa vu sư và độc vật bị phá vỡ, y lại không thể tiếp tục trao đổi máu với Bạch Bồng vì công lực Mạn Châu Sa đã ổn định. Bây giờ độc rắn sẽ làm hại y nhưng cứ để vậy thì Bạch Bồng chết mất, y đành trích một ít máu của mình cho nó uống rồi gửi nó về cốc để Đại hộ pháp xem sao.

Y vừa thả chim ưng bay xong thì thấy ca ca bước vào cửa, liền chạy đến ôm hai tay hắn: "Ca ca về rồi!"

Hành động này của y giống hệt thuở xưa, chưa hỏi luôn rằng hôm nay ăn món gì nữa thôi.

"Ừ." Quân Huyền nhẹ nhàng đẩy tay y ra, nụ cười trên môi yếu ớt: "Vị trí vết thương của ông ấy vốn không nguy hiểm nhưng bởi vì mất đi nội lực hộ thể nên bàn tay của Ô Dạ Đề đâm vào quá sâu, tình hình rối loạn khiến cầm máu không kịp dẫn đến bị nhiễm trùng. Ông ấy sốt cao ba ngày trong nỗ lực của phái Xuyên Sơn rồi cứ thế ra đi."

"Ca ca." Mạc Tử Liên không ngờ hắn đẩy mình ra, vội nắm lấy ống tay áo hắn, lo lắng hỏi: "Huynh ổn chứ?"

Mi gian Quân Huyền hiển lộ chút mờ mịt. "Ta không biết nữa. Ta chỉ cảm thấy hơi... trống trải và hụt hẫng." Hắn lại đẩy tay y ra: "Ta cần ở một mình chốc lát."

.

"Cháu ngoan, cháu ngoan à." Tru Thiên lão nhân như con thỏ nhảy nhót đến bên Mạc Tử Liên, ngoẹo đầu hỏi: "Sao cháu lại ngồi một mình ở đây vậy? Đang buồn sao? Thôi, ông dẫn đi ăn là hết buồn ngay. Đi, đi nào!"

"Ăn, ăn, ăn, ăn hoài. Ông chỉ biết ăn và gây chuyện thôi." Mạc Tử Liên bĩu môi.

"Ai bảo ông chỉ biết ăn và gây chuyện? Vừa nãy ông còn giúp đám người kia thu dọn Lôi đài nữa. Ông đang cố làm cháu vui lên mà. Ông làm sao có thể thấy cháu nội buồn mà chẳng làm gì được chứ? Nè, sao cháu buồn? Nói ông nghe thử?"

"Ca ca của cháu buồn nên cháu cũng buồn."

Tru Thiên nghệch mặt, gãi gãi đầu: "Ca ca nào? Nhãi cha cháu làm gì có đứa con trai nào khác nữa?"

Mạc Tử Liên chun mũi: "Ông không biết gì thì đi chỗ khác đi. Với lại, không được gọi cha cháu là nhãi."

"Ô hay? Nhãi đó là con ta thì sao ta không được gọi nó theo ý thích? Ấy! Cháu đánh ta? Ý, ý! Đánh ta thật đấy à? Ái, ái, ái!"

Lúc Phí đạo trưởng bước vào, ông thấy một trẻ non và một trẻ già đang đuổi đánh nhau vòng vòng trong sân. Tru Thiên lồm cồm bò lăn bò lết trên đất, lọm khọm ôm lưng bỏ chạy, thoạt trông thì thấy động tác của lão chậm chạp già nua nhưng tinh ý một chút liền nhận ra lão không cần ngoái đầu mà đều đoán chính xác đường đi chiêu thức của đối phương. Lão chỉ đang vờ vịt chơi trò mèo vờn chuột thôi.

Mạc Tử Liên thấy Phí đạo trưởng thong dong xoa râu cười với mình, liền thu roi chạy đến: "Tẩy Trần đạo trưởng!"

Diệt Địa lão nhân là danh xưng giang hồ đặt ra để ứng với Tru Thiên lão nhân, đạo danh của Phí đạo trưởng là Tẩy Trần.

Phí đạo trưởng vỗ vai y: "Gần hai mươi năm rồi mới gặp lại, A Cửu lớn lên nhanh quá, tên hiện tại của cháu là gì?" Thật kỳ lạ là ông luôn có thể đoán được vài chuyện mà người khác chưa kịp tiết lộ với ông. Mạc Tử Liên chỉ hơi bất ngờ rồi đáp: "Cháu theo họ Mạc của ông, lấy tên là Tử Liên từ..."

"Tên của ai đó đã khuất?" Đôi mắt Tẩy Trần thâm thúy như thể đang nhìn thấy quá khứ của người trước mặt. Trân trọng vỗ vỗ vai y, ông nhẹ giọng: "A Cửu chịu khổ nhiều rồi."

"Làm sao... đạo trưởng biết?" Mạc Tử Liên âm thầm giật mình.

"Cổ tay, cổ chân cháu vẫn còn dấu vết mờ của dây xích. Khi ta vỗ vai thế này thì cũng thuận tiện thăm dò gân cốt của cháu." Phí đạo trưởng mỉm cười ấn hai ngón tay vào hõm vai y, đáp: "Khí huyết lưu thông thiếu trôi chảy, gân cốt cũng hơi yếu, khó chịu đựng nổi nội công Mạn Châu Sa tham lam. Khí sắc cháu tái nhợt thế này chứng tỏ cháu đã tự mình đè nén nguyên khí, dẫn đến sức sống suy giảm. Ta nói đúng không?"

Lần cuối cùng Mạc Tử Liên gặp Tẩy Trần đạo trưởng là mười sáu năm trước, dù trí nhớ không rõ ràng nhưng ấn tượng ông để lại nơi tâm hồn thơ bé non nớt cũng làm y ghi nhớ không quên. Một trong những ấn tượng đó chính là tài đoán sự như thần của ông. Chỉ mới vỗ vai y mấy cái mà Phí đạo trưởng dò ra được nhiều điều tới vậy khiến y kinh ngạc quá đỗi, cõi lòng không khỏi nảy sinh sự kính phục, chắp tay đáp: "Đạo trưởng quả thực thần thông quảng đại."

"Không dám, không dám." Phí đạo trưởng điềm đạm xua tay: "Chẳng qua là chút mắt quan sát."

"Làm thế nào đạo trưởng biết cháu luyện Mạn Châu Sa?"

"Ê!" Tru Thiên đột nhiên nhảy nhót chạy đến, nói: "Cái ông kia đang dụ dỗ cháu ta gì đấy? Cháu nội đừng có sùng bái lão ta quá nha! Ông nội cũng lợi hại lắm chứ!"

"Ông đi ra chỗ khác chơi, cháu đang nói chuyện với Tẩy Trần đạo trưởng, nếu không cháu chẳng thèm quan tâm đến ông nữa đâu." Mạc Tử Liên hừ qua mũi.

Tru Thiên ỉu xìu leo lên mái hiên ngồi đung đưa chân, bĩu môi trừng Diệt Địa. Phí đạo trưởng không để ý đến lão, trả lời Mạc Tử Liên: "Chỉ Mạn Châu Sa mới đáp ứng được tất cả các dấu hiệu ta vừa liệt kê. Cháu biết mà, Mạn Châu Sa vốn là võ công dành cho nữ giới. Cháu là dương thể mà luyện võ công của âm thể khiến dương khí trong mình bị công lực thuần âm hấp thụ, âm khí trên người cháu quá nặng."

Điều này thì Mạc Tử Liên biết, bởi vì thiếu hụt khí dương trong người nên cơ thể y phát dục không như nam tử bình thường: khung xương nhỏ, quai hàm và cằm thon, mỏng, lông tơ thưa thớt, giọng nói cũng hơi cao. Có thể nói thân thể y nửa dương nửa âm, nửa nam nửa nữ không ra gì cả... Do đó y rất ghét cơ thể của mình, đã yếu ớt lại còn không ra nam nữ, nó vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi mười sáu khi y bắt đầu luyện Mạn Châu Sa. Y giống như yêu quái trẻ mãi không già, bất nam bất nữ.

"A Cửu không phải là yêu quái đâu." Tẩy Trần như đọc được ý nghĩa của y, phất trần trong tay bay phất phơ cùng chòm râu mây: "Dù sao đi chăng nữa thì cháu vẫn là dương thể, đạo trời đã định, vô phương thay đổi. Bây giờ cháu thiếu dương thừa âm, cần tìm một dương thể khác để song tu thải âm đồng thời bồi bổ dương khí..."

"Khoan, khoan." Tru Thiên ngoáy lỗ tai xen vào: "Ông vừa nói gì đấy? Ông bảo cháu ta đi tìm dương thể song tu à? Ta tuyệt đối không đồng ý!" Lão mạnh tay đấm xuống ngói, lông mày quắc lên: "Cháu nội ta, ta còn chưa ôm được một lần! Tại sao ta phải để một thằng oắt chết bằm nào đó ôm nó chứ! Ta cho biết, ta không đồng ý! Á! Cháu lại đánh ông! Ối, ối!"

Mạc Tử Liên hậm hực vung roi quất lão tránh xa khỏi nơi mình đang nói chuyện: "Cháu cũng cho ông biết, cháu không phải hạng đói bụng ăn quàng, người cháu chọn thì chẳng bao giờ tới phiên ông đánh giá. Mời đạo trưởng tiếp tục."

Phí đạo trưởng gật đầu mỉm cười: "Ta biết người cháu nghĩ tới là ai. Người ấy và cháu song tu là vừa đúng một vòng thái cực điều hòa cho đôi bên, ta rất ủng hộ, nhưng nhớ phải thật cẩn thận. Cháu cũng đừng lo về thân thể mình, bổ lại nguyên khí, dương âm cân bằng, cháu sẽ tiếp tục phát dục bình thường."

"Thật sao?" Đôi mắt Mạc Tử Liên sáng lên, y có chút không tin được vào tai mình: "Cháu thực sự còn có thể trở lại như người bình thường?" Y phấn khích nói: "Đa tạ đạo trưởng chỉ dạy."

"Từ từ A Cửu." Phí đạo trưởng gọi y lại, lấy ra từ ống tay áo rồi đặt vào bàn tay y một lá bùa màu đỏ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Mạc Tử Liên thắc mắc nhận lấy: "Đây là..."

"Bùa hộ mệnh, gặp lúc nguy cấp thì sử dụng." Ông lại đập vai y: "Mong rằng nó bảo vệ cháu bình an."

Y vẫn không hiểu lắm nhưng vẫn chắp tay đáp: "Đa tạ."

Tru Thiên ngồi xếp bằng trên ngói, nét mặt ngang bướng khó chịu, phổng mũi nhìn theo bóng lưng cháu trai: "Gì mà vui vẻ thế nữa không biết, ta là ông nó đây mà nó không thèm khoe ta, lại cứ chạy lon ton đi tìm người khác. Ông già kia, sao hôm nay tự nhiên nói nhiều vậy?"

Tẩy Trần vuốt râu hỏi ngược lại: "Bao nhiêu năm qua A Cửu và ông vẫn không tiến triển thêm sao?"

"Trong lòng nó vẫn oán hận." Tru Thiên vặn cổ răng rắc, chép miệng thở dài: "Oán hận thay cha nó vì ta đã bỏ rơi mẹ con bà ấy. Thôi, nó chịu theo họ của ta là tốt lắm rồi, ta không còn trông chờ nó gọi ta hai tiếng 'ông nội' nữa."

"Ngày giỗ của bà ấy cũng sắp tới rồi đấy."

"Ái da, chậc, ông nhắc ta mới nhớ đấy. Chuyện này, chuyện nọ làm ta quên mất. Còn ông già, đang đi đâu đấy? Không vội thì ngồi xuống đánh chục ván với ta?"

Tẩy Trần đạo trưởng lắc đầu: "Ta đang đi tìm đồ đệ."

"Úi dà, cái thằng nhóc chuyên ăn vạ mấy đồng bạc lẻ, cứ thấy ta đến ăn chực ở chỗ ông là trưng ra bản mặt khó coi đấy á?"

"Mấy đồng bạc lẻ mà nó ăn vạ đều là tiền ăn một tuần của sư đồ chúng ta. Nếu không nhờ nó tính toán chi li tiết kiệm thì ta cũng chết đói từ khi nào rồi."

"Ông tìm nó làm gì? Nhìn bản mặt khó ưa của nó làm sao vui bằng giải trận đồ với ta."

"Thiên cơ bất khả lộ."

"Ấy, ấy, chưa nói xong." Tru Thiên ngoái đầu gọi: "Tại sao ông lại giấu Thái Ất Kim Cang vào thanh kiếm Vọng Vọng gì kia? Ta cứ tưởng ông chê thần công của ta nên vứt nó rồi chứ."

"Thiên cơ bất khả lộ." Phí đạo trưởng thần bí 'suỵt' một tiếng, phất trần rung rinh theo bước chân lững thững.

.

Đêm khuya im ắng, ánh trăng rọi vào từ khung cửa sổ ánh lên thân kiếm xanh nhạt. Tóc người áo trắng ngồi bên cửa xõa dài sau lưng, còn đọng từng giọt nước trong suốt vô tình làm ướt đẫm lưng áo. Hắn tựa hồ không hề cảm nhận thấy sự lạnh giá của gió đêm thổi qua y trang ẩm ướt, đôi tay thon gầy không ngừng lau chùi thanh trường kiếm bóng loáng. Lau đến mức lưỡi kiếm bất giác cắt qua tấm khăn, cắt vào lòng bàn tay hắn. Bị cơn đau tác động, người lau kiếm hé mở đôi mắt mờ nhòe, mơ hồ thấy máu chảy xuống cổ tay.

Đúng lúc này sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân khẽ như bụng rắn trườn, một đôi tay mềm mại che phủ hai mắt hắn.

"Sao còn chưa ngủ?" Quân Huyền chạm vào tay y, hỏi.

"Nếu ta nói là mình nhớ ca ca quá nên không ngủ được, ca ca có tin không?" Người ấy cười khúc khích tựa cằm lên đỉnh đầu hắn. Y trông thấy một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống trên vạt áo trắng, cẩn thận cầm lấy bàn tay bị thương ấy, đưa nó đến gần môi rồi chợt le lưỡi liếm vết cắt.

"Liên..." Bàn tay, cánh tay và nửa người Quân Huyền đều lần lượt run lên trước hành động của Mạc Tử Liên. Y vẫn đang che mắt hắn mà dùng đầu lưỡi mềm ấm kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng ngón tay, kẽ tay gây ra những cơn tê dại lan xa khắp nửa thân hắn. Càng tiếp diễn y càng quá phận, cứ thế hôn xuống vành tai, Quân Huyền chợt cau mày bóp cằm y, hỏi: "Đệ muốn chết à?"

Mạc Tử Liên nhất thời không biết miêu tả ánh mắt hiện tại của hắn thế nào, chỉ rũ mi đáp: "Huynh sẽ không làm hại ta đâu."

"Thật không?" Hắn dời tay xuống tóm lấy yết hầu y, nói ra một chữ thì càng dùng lực một chút, u ám hỏi: "Đệ tin tưởng ta đến vậy sao?"

"Tin chứ." Y không hề sợ bàn tay bóp chặt trên cổ, nhẹ nhàng đáp: "Ca ca không bao giờ muốn làm hại ta, ta luôn tin tưởng như vậy."

Gân xanh trên trán Quân Huyền nổi lên, bàn tay bóp cổ y run rẩy một chốc thì bỗng co quắp khó nhọc như bị giật ra, vô lực buông xuống. "Đồ ngốc." Hắn mấp môi nói, khóe miệng rỉ ra một dòng máu. Chống kiếm đứng dậy, hắn vòng tay ấn đầu y vào vai mình, lại mắng: "Đồ ngốc."

"Vâng, ta là bé ngốc nhỏ của ca ca." Mạc Tử Liên cười tươi ôm chặt eo hắn, ngửi mùi cơ thể hắn.

"Ta cảm thấy..." Quân Huyền ngập ngừng, đắn đo chau mày, "ta không thể dừng lại, không thể dừng nhúng sâu vào những chuyện này. Ông ấy từng nói sẽ cho ta biết chân tướng sự tình năm xưa giữa bản thân và mẹ ta, đổi lại ông ấy cần một người kế thừa tuyệt học Không Cảnh công của mình. Ta đồng ý yêu cầu đó không chút chần chừ. Ta không thể ngờ rằng bản thân chỉ luyện một thứ võ công mà nhiều chuyện xấu lại xảy ra như vậy. Ta không thể ngờ, cũng không thể hiểu được tại sao mọi thứ lại trở nên thế này. Ông ấy chết rồi, Quân phu nhân trọng thương vẫn chưa thể hồi tỉnh, Tiêu Mặc trúng độc, bản thân ta thì tẩu hỏa nhập ma. Ta, ta đã cố gắng để ngăn chặn việc xấu xảy ra... Ta không hiểu được." Hắn khẩn khoản nói, ôm ghì lấy y: "Chính vì không hiểu nên ta không thể ngừng tham gia vào chuyện này. Tuy nhiên, ta sợ sẽ làm liên lụy đến đệ..."

Từ đầu, bắt nguồn từ khi còn nuôi ý niệm truy cầu danh vọng trên giang hồ bằng cách đuổi bắt Quỷ Ảnh, Quân Huyền đâu nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng mình đang trừ gian diệt ác, làm vài chuyện nghĩa hiệp. Nhưng lúc này... hắn không còn có thể coi bản thân ngoài cuộc như vậy nữa.

Mạc Tử Liên ngẩng lên hôn môi hắn: "Ca ca cũng là đồ ngốc. Ta làm sao có thể ngồi yên nhìn huynh làm chuyện nguy hiểm. Ca ca nghĩ xem, bây giờ để ta đi với huynh, huynh còn trông coi được ta chứ để ta một mình chạy theo huynh thì thể nào ta cũng hậu đậu phá hoại hết cho mà xem."

Quân Huyền bật cười một tiếng, hôn tóc y nói: "Thật kỳ lạ. Dù đã biết Liên là nam nhưng ta vẫn thích ôm hôn Liên, làm sao đệ có thể vừa mềm vừa thơm như vậy? Hửm? Đệ giận dỗi đấy à? Ta nói gì sai sao?"

"Không thích bị nói là vừa mềm vừa thơm." Y phụng phịu bóp má hắn: "Chúng ta đi song tu đi, như thế thì ta sẽ cứng nhanh hơn đấy."

"... Nói năng đàng hoàng."

"Ta đang nói chuyện đàng hoàng mà. Ca ca, huynh thích ta cứ mềm thế này hay là cứng lên một chút?"

Quân Huyền đè môi y lại: "Không bàn về vấn đề này nữa."

Mạc Tử Liên ngập tràn thắc mắc, vấn đề xương cốt của y có gì không đúng sao. Y kéo tay hắn xuống, vừa băng lại vết cắt vừa nói: "Nếu ca ca không muốn song tu thì bây giờ để ta truyền công cho huynh nha, ngày mai chúng ta sẽ song tu?"

Truyền công là biện pháp tạm thời để xoa dịu ma chướng, lúc Quân Huyền còn hiểu lầm y là nữ cải nam trang thì hai người nhờ dùng cách này nên mới tham dự Lôi đài bình yên.

Truyền công mất hơn nửa canh giờ, Mạc Tử Liên than mệt mỏi nằm ườn xuống nệm, mà y cũng mệt thật, mở miệng là ngáp trước rồi mới nũng nịu gọi: "Ca ca."

"Còn sức để tự đi về phòng không?" Quân Huyền toát hết mồ hôi, rời giường thay y phục, vì đã biết y là nam nên hắn chẳng kiêng kỵ gì. Mạc Tử Liên suýt tỉnh ngủ, xòe tay che mắt, đôi tai dựng lên, cái đuôi nhỏ cũng vẫy vẫy: "Ưm, mệt quá... Người ta không cử động được nữa đâu."

Khi Quân Huyền quay lại, y vẫn đang giữ tư thế cuộn tròn che mắt. Hắn mỉm cười nằm lên giường bẹo má y, hỏi: "Liên đang xấu hổ hay thẹn thùng?"

Y nhích nhích sát vào hắn, thẹn thùng ửng hồng mang tai đáp nhỏ xíu: "Cứng rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc