HỌA MỤC

Giọt máu cuối cùng trên đầu ngón tay trắng nõn thấm nhanh vào vải, một bức đồ hình với các vạch ngắn dài được phác ra. Mạc Tử Liên vô cùng cẩn thận thổi thổi rồi gấp tấm vải lại, cất vào ngực áo, chú ý thấy ca ca đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.

"Huynh thấy đau sao?"

"Không." Quân Huyền lắc đầu nhưng y vẫn bước tới nâng tay hắn áp vào môi, hôn chụt rồi thổi thổi nói: "Đau biến đi, biến đi."

Quân Huyền chợt rút tay về, đi ra chỗ khác. Mạc Tử Liên đứng yên, tinh mắt thấy mu bàn tay hắn ửng hồng, thầm cười trộm. Nghe tiếng cười, hắn quay lại, gõ gõ trán y mắng: "Ngốc hết thuốc chữa."

Nói đoạn hắn âu yếm hôn hai đầu ngón tay bị cắn đứt của y, thương không để đâu cho hết.

Vầng trăng dường như vừa leo cao thêm chút ít, Mạc Tử Liên đã giao cho các ảnh vệ nhiệm vụ đóng giả làm y và ca ca để che giấu tai mắt nên vấn đề về thời gian điều tra cũng không quan trọng lắm, y ngạc nhiên thấy ánh trăng lúc này chiếu lên trần động tạo thành một hình thù gấp khúc nom như cái đấu đo lường.

"Bắc Đẩu Thất Tinh!" Y sững sờ thốt lên, trong bảy điểm sáng leo lắt, điểm sáng cuối cùng lại rực rỡ hơn hẳn. Đó là sao Phá Quân.

"Sao Phá Quân mang mệnh Tuyệt Mạng, mỗi lần tỏa sáng rực rỡ tức là sắp phát sinh biến loạn để đánh đổ một thế lực nào đó." Mạc Tử Liên chưa bao giờ tin rằng sẽ có một ngày mình lôi những kiến thức về Thần số của ông nội ra sử dụng. Tại lúc này vì quá đỗi bất ngờ với đồ hình ngày càng nhờ ánh trăng chiếu rọi mà hiện rõ trên trần động nên y khó nhịn được tiếp tục lẩm bẩm: "Phá Quân do Dao Quang Tinh quân cai quản, theo như truyền thuyết mô tả, vị Tinh quân này cực nặng sát khí, đi tới đâu làm chiến loạn tới đấy. Nhưng Dao Quang vẫn là thiện thần*, nhiệm vụ của ngài là trút sát khí xuống các cuộc chiến tranh dưới nhân gian, thổi bùng lên ý chí chém gϊếŧ, qua đó xóa sổ cái cũ xong thiết lập cái mới, lấy hủy hoại để kiến tạo."

* Thần linh tốt lành.

Quân Huyền không nhìn thấy, chỉ nhíu mày lắng nghe y bỗng 'a' lớn một tiếng, dáng người quay phắt lại ngâm cứu hình vẽ vừa chép trên vách đá đoạn bất ngờ hớn hở nhảy cẫng: "Hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Ca ca, thế kiếm ở đây và thế kiếm huynh từng luyện đều đúng cả!"

"Đúng thế nào?"

"Là nguyên tắc lấy hủy hoại để kiến tạo đó ca ca! Không Cảnh công chính xác là được luyện như vậy!" Đôi mắt lấp lánh, Mạc Tử Liên phấn khởi bảo: "Không Cảnh công thực chất gồm hai phần, huynh đã luyện phần một trong bí điển của Tiết trưởng môn, đây chính là phần thứ hai!"

"Phần thứ hai?" Chậm rãi liên kết những lời y vừa trình bày về Phá Quân và Dao Quang Tinh quân, tâm trí Quân Huyền cũng hơi hửng sáng lên, nói: "Tức là Không Cảnh công được luyện theo từng phần, luyện xong phần thứ nhất thì phải lấy thế của phần thứ hai phá ngược lại phần một mới gọi là luyện thành?"

"Đúng vậy!" Y nhào đến ôm cổ hắn.

Lấy hủy hoại để kiến tạo nghĩa là dùng phần hai để phá phần một mới đúng là luyện thành công Không Cảnh công.

"Nếu Không Cảnh công dựa vào truyền thuyết về Dao Quang Tinh quân mà được sáng tạo ra," Quân Huyền bật cười vỗ vỗ gáy Mạc Tử Liên, "thì việc sát khí của ta tự nhiên trở nên nặng có thể giải thích rồi. Đó cũng là một phần của quá trình luyện Không Cảnh công. Liên Nhi thật giỏi quá đi mất."

Y vui cười bặm môi cạp dái tai hắn một miếng, mừng rỡ nghĩ: cuối cùng cũng tìm ra hướng hóa giải tâm ma của ca ca rồi.

Ôm ấp chốc lát, Mạc Tử Liên lại nhảy ra khỏi vòng tay ca ca, hì hì cười khập khiễng chạy đi xem xét tiếp hang động kỳ lạ này trong khi Quân Huyền dùng tay nghiên cứu, phác họa các thế kiếm của phần hai Không Cảnh công. Hân hoan chóng vánh tan biến, nghi hoặc thay thế đổ dồn vào đầu óc, hồi trước hắn không hề phát hiện những điều kỳ lạ này và cũng tin rằng Tiết Trần sẽ không vội vã tiết lộ với hắn bản chất của Không Cảnh công tại thời điểm đó. Vậy thì, ngày hôm nay, ai đang hướng dẫn cho hai người họ khám phá ra các chi tiết vừa xong? Là ai và với mục đích gì?

Mạc Tử Liên vừa thưởng thức vẻ đẹp của sơn động vừa thận trọng lần theo ánh sáng của Bắc Đẩu Thất Tinh trên trần kiểm tra vách động, quả nhiên tìm ra một hòn đá ở trong góc nhìn xa thì bình thường, trông kỹ mới thấy là lạ, cân nhắc chưa đến ba lần chớp mắt liền xoay nhẹ nó. Trần động chợt phát ra một âm thanh oanh chấn, ca ca lập tức phi thân tới bên y. Y trấn an hắn, sửng sốt trước đồ hình chiêm tinh hoàn chỉnh kéo dài từ trên trần xuống vách động được ánh trăng tô sáng rực.

"Chuyện gì vừa xảy ra?" Quân Huyền nhíu mày hỏi.

Mạc Tử Liên chăm chú quan sát đồ hình, xoa tay hắn nói: "Ca ca, để ta thử làm cái này, không sao đâu."

Thế rồi Quân Huyền nghe thấy y cẩn thận bước tới trước mười bước, sang phải bảy bước, lại sang phải... cuối cũng là lùi bốn bước. Ngay lúc đó Mạc Tử Liên cảm thấy gót chân mình dẫm lõm xuống một phiến đá, quay đầu lại, y thấy vách động phía sau lưng ca ca chậm rãi lùi vào hai bên, mở ra một con đường tối tăm không thấy điểm cuối.

Hai người không nói lời nào với nhau, ăn ý sóng vai cùng tiến vào. Mạc Tử Liên thả ra mấy con Ngải điệp để soi đường, bậc thang khá cao, đi tầm đến bậc thứ bảy, hai cánh cửa phía sau chầm chậm đóng kín. Sơn động lại trở về với bộ dạng như cũ, Bắc Đẩu Thất Tinh cũng không còn tỏa sáng nữa.

.

Không mất bao thời gian, hai người đặt chân xuống đất bằng phẳng, chốn này cũng chẳng có tia sáng nào, không khí lạnh gai người. Ngải điệp tản ra lượn xung quanh thăm dò. Có vẻ nơi đây là một động đá kín bốn phía, trần cao tầm bảy thước, chưa tính được bề rộng.

Quân Huyền gõ đầu vai Liên nói: "Có tiếng nước chảy."

Mạc Tử Liên liền huýt sáo một tiếng, đám Ngải điệp đảo mình đổi hướng, lượn lờ tìm kiếm gì đó rồi tụ hết về một vị trí. Tiến đến đó, Quân Huyền sờ tay vào vách đá lạnh như băng, rùng mình gật đầu: "Ẩm. Hửm? Dường như... là gió?"

Người kia lại huýt sáo, Ngải điệp bay lên, hai con tới vị trí nào đó thì chợt bị một lực vô hình đẩy lùi. Mạc Tử Liên leo lên tảng đá phía dưới, vươn tay ra ngoài lỗ hổng, bị lạnh cóng mà mau lẹ rụt về. Bên ngoài tối đen, nghe loáng thoáng nước chảy rất xiết, y chuẩn bị lại lần nữa rồi nhoài nửa người ra ngoài, hắt xì một cái to. Bỗng phía trên vang lên tiếng rên yếu ớt.

Mạc Tử Liên gọi đàn Ngải điệp bay ra, có vẻ chúng cũng ngại lạnh nên bị gọi tới lần ba mới rề rà tuân lệnh. Quân Huyền lo lắng y hậu đậu trượt ngã nên vươn tay ôm lấy eo y. Nhờ Ngải điệp chiếu sáng, Mạc Tử Liên thấy ngay trên đầu mình là một mỏm đá nhô ra, trên đó phát ra từng chập rên hừ hừ và tiếng răng đánh lập cập. "Có người sống." Y mô tả hình dáng mỏm đá cho ca ca rồi nói: "Hơi thở của đối phương rất yếu."

Quân Huyền nắm bắt tình hình, bảo: "Đệ xuống giữ ta đi. Để ta thử đưa người đó vào đây."

"Nhưng đối phương... có thể, là nữ giới." Y ngập ngừng đáp: "Ca ca ổn không?"

Y không thấy hắn chợt cắn mạnh môi, chỉ nghe câu trả lời kìm nén: "Mạng người quan trọng."

Mạc Tử Liên bỗng đạp chân lên vách đá nhiễm ẩm trơn trượt, hòng trèo lên cao hơn. Quân Huyền vừa giận vừa lo quát khẽ: "Nghe lời!"

"Nhưng ta không thích ca ca chạm tay vào ai khác ngoài ta." Y ương bướng làu bàu: "Không thích chính là không thích đấy. Ca ca chỉ được sờ ta thôi."

Quân Huyền thấy y nổi lên tính bướng, biết là nói không được đành ôm chân y phòng hờ. Mạc Tử Liên trèo mãi trong sự sốt ruột của ca ca mới đặt đầu gối lên được bề dày của miệng lỗ hổng, huýt sáo gọi Ngải điệp tụ lại soi rọi nhân ảnh đang mê sảng trên mỏm đá. Đích thực là một cô nương nhỏ nhắn đang co ro, run lẩy bẩy vì lạnh. Để phòng hờ, y thổi một chút thuốc ngủ vào mũi rồi cẩn thận xếp tay chân nàng gọn gàng, ôm cô nương nhỏ khỏi mỏm đá. Nhưng vì khoảng cách hơi xa, đá lại ẩm trơn, nàng ấy vừa rời khỏi nơi nâng đỡ, y cũng bị trọng lực đùa giỡn một vố mất thăng bằng ngã nhào ra bên ngoài. Gió từ dưới vực đen thổi lên lạnh cóng như băng vụn cắt qua mặt. Tiểu cô nương treo lủng lẳng giữa không trung tối tăm trong tay y, không biết nếu bất ngờ tỉnh lại thì sẽ phản ứng ra sao? Dĩ nhiên là y chẳng muốn biết đáp án đâu.

Nhờ Quân Huyền hỗ trợ sức kéo, Mạc Tử Liên thành công ôm được cô nương lạ mặt vào động. Cả hai đều cởϊ áσ ngoài đắp cho nàng còn mình với người thương thì ôm ấp nhau sưởi ấm. Y bị nhiễm lạnh, rúc nửa thân trên vào lòng ca ca, run rẩy một chốc mới hồi phục lại độ ấm. Quân Huyền vừa giận vừa đau y, gõ trán y mắng mấy câu.

Cô nương nọ được hai người đặt ở một chỗ tương đối ấm áp, cựa quậy rúc mình vào áo đắp, mơ hồ lầm bầm gì đó.

"Nước. Cô ấy muốn nước..." Quân Huyền thính tai lắng nghe: "Và cơm nữa."

"Không biết em ấy đã mắc kẹt ở đây bao lâu. Có thể dựa vào vách đá ẩm để lấy nước nhưng thức ăn chắc là không thể tìm ra từ đâu..." Mạc Tử Liên thẳng tay thọc tay vào ngực áo ca ca mò cái bánh bao thịt gà mình để dành lại. Quân Huyền tóm cổ tay y, hỏi: "Em ấy?"

"À, thì..." Y hơi lúng túng. Bởi vì cô bé này trông tầm tầm tuổi Tử Liên sinh thời nên y quen miệng gọi là 'em' luôn, biết phải giải thích lý do này thế nào đây?

Nhưng hắn cũng không làm khó y, hỏi vậy rồi sau chốc lát liền thả tay ra, đứng dậy với y, cùng y chữa thương cho cô nương ấy. Tuy Mạc Tử Liên thấy nàng nhỏ như Tử Liên mười sáu tuổi nhưng với người Tư thì có lẽ nàng phải mười bảy, mười tám là ít. Nàng vận y phục cổ đứng thêu lá trúc của Xuyên Sơn nhăn nheo ẩm ướt, hông giắt bội kiếm trầy xước, tóc tai bết bát rối tung, gò má sắc sảo không dính bẩn mang màu da lúa mạch, tay chân thon gầy mà nắm vào liền thấy được cơ bắp đàn hồi rắn rỏi.

Mạc Tử Liên lặng thầm rút lại ba chữ 'tiểu cô nương' và xưng hô 'em' vừa nãy khi phát hiện ra cơ bắp của cô nàng này còn chắc hơn mình.

"Nội thương không nhẹ, ngay trên bụng, dường như cô ấy bị ai đó đánh ngã xuống đây, may mắn là có mỏm đá nhô ra đỡ được. Nhưng không hoàn toàn lắm." Y bôi thuốc lên các đầu ngón tay bị lật móng của nàng, mường tượng hình ảnh đại cô nương này cheo leo, gắng sức trèo lên mỏm đá: "Có lẽ cô ấy đã dùng lượng nước còn lại trong túi da và vách đá ẩm ướt để duy trì sự sống."

Quân Huyền im lặng đôi chút rồi bảo: "Thật là một nữ tử kiên cường."

"Đúng vậy." Mạc Tử Liên chú ý đến tấm mộc bài bên hông cô ấy, không nhớ ra chữ viết trên đấy là chữ gì nên xòe tay ca ca ra vẽ vào. Quân Huyền hơi biến sắc, chau mày nói: "Trinh Sư. Cô nương này là đệ tử thủ hộ của Quân Tam Trinh."

Tại sao đệ tử thủ hộ của Tam Trinh lại bị đánh ngã xuống nơi đây? Liệu việc này liên quan gì tới vấn đề bốn tháng bế quan của Quân Tam Trinh vừa khéo trùng khớp với thời gian đoàn đệ tử Xuyên Sơn khởi hành đi và trở về từ Lôi đài không?

"Quái lạ, biết trước thời gian sắp đến trưởng môn sẽ vắng mặt mà ông ta thân là sư bá quản sự lại chạy đi bế quan, ném bao nhiêu việc cho các trưởng bối còn lại làm thay sao? Trong khi ông ta còn nổi tiếng là nghiêm khắc, quy củ..."

"Chính vậy." Quân Huyền đáp: "Chuyện này chắc chắn có trá. Chúng ta nên rời khỏi đây để trị thương cho cô nương này rồi hỏi chuyện."

Lòng hắn hơi bất an, mơ hồ cảm thấy đây là bẫy.

Mạc Tử Liên nhẩm tính thời gian đã trôi qua đoạn đồng ý, vừa đứng dậy vừa sờ soạng vuốt vuốt bắp tay, ngực bụng của ca ca. Quân Huyền cứng người đè tay y: "Muốn làm gì?"

"Kiểm tra chất lượng ạ." Y nghiêm túc đáp. Quân Huyền nóng đến quên cả lạnh bóp eo y, eo là điểm nhạy cảm của số đông người, y cũng vậy nên liền mềm ra dựa vào lòng hắn, huýt sáo gọi Ngải điệp. Khi đứng dưới chân cầu thang, y đột ngột hỏi: "Ngực là điểm nhạy cảm của huynh phải không?"

"Không phải." Quân Huyền phủ nhận ngay.

Mạc Tử Liên lại bắt đầu sờ soạng và cọ, Quân Huyền thực xúc động muốn đánh ngất y nhưng thay vì vậy, hắn cắn vành tai y. Người thương trong lòng thoáng run bắn rồi tan thành nước, ngay lúc này, phía trên cầu thang truyền tới tiếng kim loại dội vang xuống.

Có người khác!

Quân Huyền lập tức ôm Mạc Tử Liên nép vào vách đá ẩn nấp, ngưng thần chờ qua một hồi lâu, hoàn toàn không thấy động tĩnh gì, hắn mới lại cắn y cái nữa, đè giọng hỏi: "Ta còn chẳng phát hiện ra, sao đệ biết?"

Y vuốt vành tai in dấu răng, cong mắt đáp: "Khi chúng ta tiến vào cầu thang, ta đã âm thầm để lại một con hồ điệp trên cửa đá. Nếu có động tĩnh gì, nó sẽ lập tức bay đi tìm ta."

"Và bởi vì thấy nó nên đệ mới bày trò níu chân ta lại." Hắn rũ mi nhìn đôi mắt lấp lánh mờ ảo của y: "E rằng chúng ta không thể cứ thế đi đường này mà trở ra được rồi."

"Người bên ngoài cũng không thể vào được đâu, chúng ta đi loanh quanh trong này đã vô tình kích hoạt Kỳ trận mà không biết." Y tự gõ gõ trán mình: "Kỳ trận này thực sự rất phức tạp. Ta giải không nổi, trên kia dù không có người thì chúng ta vẫn mắc kẹt thôi. Hì, ít nhất hang động này cũng vừa huyền bí vừa thú vị, ca ca không chê thì cùng ta khám phá nhé?"

"Đệ lạc quan thật." Quân Huyền mỉm cười bẹo má y.

"Ưʍ..." Nữ đệ tử của Quân Tam Trinh bật ra tiếng rên khe khẽ, trở mình khiến quần áo sột soạt.

"Ồ, có vẻ cô ấy muốn tỉnh đấy."

Đám Ngải điệp yên tĩnh đậu lên vách đá, chầm chập khép mở cánh. Mạc Tử Liên truyền chút chân khí cho nàng ta trong lúc Quân Huyền thử rảo xung quanh tra xét hang động.

Đại cô nương tỉnh dậy, mờ mịt, mỏi mệt nhìn trần động, chưa ừ hữ được tiếng nào đã sáng rực mắt chộp lấy bánh bao bên cạnh đầu, cứ nằm thế mà ăn ngấu nghiến như chậm một giây là liền chết đói. Mạc Tử Liên phì cười: "Ta sợ cô không chết vì đói mà lại chết vì nghẹn đấy, từ từ thôi."

Nghe vậy, nàng mới chú ý đến y, tròn mắt gật gật đầu rồi tiếp tục ăn. Khi Quân Huyền tới, nàng đã chén xong bánh bao, lấp lánh mắt mong chờ nhìn Mạc Tử Liên. Y làm màu u buồn nhìn lại: "Tiếc quá, tiếc quá, ta chỉ để dành mỗi cái bánh đó. Cô ăn hết rồi thì ta phải làm sao với những ngày tiếp theo?"

Nữ đệ tử lập tức nhớ lại hoàn cảnh bản thân lâm vào, ngượng ngùng đỏ mặt, vừa áy náy vừa cảm kích gập lưng nói, vì họng khô khốc mà giọng khản đặc: "Mộ Chỉ đa, tạ... huynh đài, cứu giúp."

"Cô nương không cần đa lễ."

Nghe chất giọng này, sắc mặt Mộ Chỉ chợt biến. Nàng ngẩng phắt đầu, xem thấy rõ dung mạo Quân Huyền thì đột ngột rút bội kiếm chĩa vào hắn, nghiến răng quát: "Ác nhân! Mau đền mạng cho sư phụ ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc