HỌA MỤC

Lụa tím tung lên, Liên công tử như hòa làm một thể với lụa, rơi xuống thật nhẹ nhàng. Lắc tay đinh đang, đinh đang gõ nhạc. Trường Dạ giương thẳng về phía trước, vững vàng làm nơi đặt chân của y. Không cần mắt nhìn, không cần lời nói... Quân đại hiệp lại đón được y. Nếu có thể vẽ lại cảnh này thì quả là một bức quân tử, giai nhân đồ tuyệt đẹp.

"Manh huynh thấy chúng ta hợp nhau thế nào chưa?" Y khẽ hỏi khi trận đấu hạ màn. Hắn mỉm cười đáp: "Liên huynh và ta vừa gặp mà như đã quen lâu, sóng vai hợp như Bá Nha, Tử Kỳ. Quả là hữu duyên, nhãn giới của Liên huynh thực sự rất tốt."

Nịnh khéo thật, Mạc Tử Liên tủm tỉm cười liếc hắn, trong lòng vui phơi phới, ưng bụng quá chừng, thầm nghĩ. Làm Tư Tư thì phải chờ được khen, làm Tử Liên thì ngày nào cũng nghe nịnh miễn phí. Ca ca còn chủ động thảo luận ý kiến với y nữa. Quy củ hà khắc của Tư quốc hữu dụng đôi chỗ đó chứ. Y thích như thế này quá đi mất.

"Nhị vị hãy khoan!" Trọng tài đột nhiên hô.

Bồng Vân các chủ Lý Thương Lan giơ cao lệnh bài, tỏ ra thâm thúy ra hiệu tay nói: "Tại hạ quan sát ba ngày qua, mơ hồ cảm thấy võ công của Liên công tử quen thuộc. Chẳng giấu gì các hạ, Thu đường chủ của bổn phái từng giao thủ với một nhân vật sử dụng võ công tương tự, trăn trở đã bao lâu, liệu lần này có thể mượn đôi chút thời gian của các hạ để thỉnh giáo một phen?" Rồi hắn đứng dậy ôm quyền: "Xin hỏi Minh chủ và các vị trưởng môn ở đây ai thấy phiền chăng?"

Tất nhiên không, kinh nghiệm bao năm lăn trải giang hồ giúp họ chỉ cần liếc mắt là biết ai chính, ai tà và đều vô thức để ý tà đạo như một phản xạ tự nhiên.

Thực ra rất kỳ lạ, tà đạo hầu như chẳng để tâm đến chính đạo trong khi chính đạo lúc nào cũng lưu ý về tà đạo. Chính đạo tựa như đã tự đặt mình lên làm thẩm phán giám sát giang hồ và phán xét tà ma.

Nghe kiểu nói rào trước đón sau không để người ta lựa chọn như vậy, Quân Huyền cảm thấy chối tai, định lên tiếng thì Mạc Tử Liên thản nhiên đáp: "Được thôi."

Lý Thương Lan thấy Quân Huyền nhíu mày, cũng tự biết mình vô sỉ nên níu kéo ống tay áo sư huynh hai, ba lượt, luôn miệng dặn dò: "Nhẹ tay, nhẹ tay, nhẹ tay thôi nhé? Ta xin huynh luôn đó, thật là nhẹ tay thôi."

Thu Nhậm vô tình giật ống tay áo khỏi tay hắn: "Buông ra, lôi lôi kéo kéo giữa bàn dân thiên hạ thì còn đâu là thể thống?"

Lý Thương Lan trừng mắt nhìn lưng y: huynh mà biết đánh vần hai chữ 'thể thống' ta đổi qua họ của Hồng Hồng chủ rồi!

"Áo trắng?" Quân Huyền đứng dưới đất bảo: "Liên huynh cẩn thận. Trong Bồng Vân các, chỉ duy nhất Thu đường chủ vận áo trắng, là cao thủ tiếng tăm vang dội trên giang hồ, y sử dụng một cây trường kích hai đầu tên Vô Khuyết."

"Ngạo mạn như vậy thật luôn?" Mạc Tử Liên hất tóc về sau vai, cười tủm tỉm hỏi đối thủ vừa nhảy từ khán đài xuống Lôi đài: "Nếu vũ khí của ngươi tên Vô Khuyết thì tên ngươi là Hoàn Mỹ sao?"

Thu Nhậm nhướng một bên mày, nhếch môi đáp: "Đáng tiếc là phụ mẫu không nhìn thấy trước được sự tài hoa bây giờ của ta nên tên ta chỉ có một chữ Nhậm."

Hoàn Mỹ? Thu Hoàn Mỹ? Lý Thương Lan nổi hết da gà, thầm tạ ơn hai vị song thân sư huynh vì tên của y.

"Ừm, mắt của phụ mẫu ngươi quả thật rất tốt." Mạc Tử Liên vỗ tay, cong tít mắt: "Ngươi xấu như thế, ta liếc qua đã thấy đau mắt, sức lực cũng chạy trốn hết..." Y ôm ngực, tỏ ra nhu nhược đưa mu bàn tay che trán: "Trận này thể nào ta cũng thua nên ngươi nhận thắng đi được không?"

Nói xong, y còn rũ mi, chớp chớp đôi mắt ngập nước.

Mọi người: "..."

Xưa nay mới thấy người đá xéo võ công đối thủ và bắt đối thủ chịu thua chứ cái kiểu vừa đá xéo đối thủ vừa xin đối thủ nhận thắng như này là lần đầu tiên họ gặp.

Thu Nhậm bất ngờ hỏi: "Các ngươi ai cũng được dạy rằng chỉ đánh với người vừa mắt thôi sao? Hồi trước ta gặp người kia, y cũng nói nhìn ta xấu quá, mất hết hứng đánh nhau. Hai người các ngươi là những người đầu tiên chê ta xấu đấy."

Lý Thương Lan đập tay ghế: đúng vậy, sư huynh nhà ta mà xấu thì tất cả nam nhân còn lại nên đeo mặt nạ che đi!

Mạc Tử Liên thầm nghĩ: người đó là A Dao chắc luôn.

"Tuy nhiên, ta chẳng quan tâm ngươi muốn đánh hay không. Đã đứng đối diện với ta trên Lôi đài thì..." Thu Nhậm cầm chắc kích trong tay, cười lộ răng nanh: "Phải đánh!"

Chưa dứt âm cuối, hắn đã tấn công, không cần hiệu lệnh của trọng tài. Mạc Tử Liên vội xoay người tránh một kích đánh tới, tay phải phóng ra một dải lụa quấn lấy chân Thu Nhậm nhằm lôi ngã hắn. Nhưng Thu Nhậm cắm mũi kích xuống đài, tương kế tựu kế mượn lực của y cong chân xé rách dải lụa - đoạn rút kích tiếp tục lao đến tấn công.

Mạc Tử Liên tránh né chứ chưa đánh. Thu Nhậm tấn công dồn dập, vừa nhanh vừa hiểm, không chút khách sáo cắt nát tấm lụa của y, nhướng mày nói: "Để ta coi mình có thể khiến ngươi rút cây roi đó ra hay không?"

Tiếng kích đập xuống vang đến mức Lý Thương Lan phải vuốt mồ hôi tính toán xem đã có bao nhiêu vết nứt rồi.

Mắt thấy mình đã gần bị ép đến cuối đường lui, Mạc Tử Liên rốt cuộc cũng chuyển sang thế công, phóng ra đoạn lụa còn lại vào đối thủ.

Thu Nhậm né đầu tránh, chợt thấy dải lụa của y đổi màu trong một thoáng, trong lòng kinh nghi. Mũi kích đánh vào lưỡi đao bán nguyệt vang 'keng' một tiếng, hai luồng nội lực xung kích hất tóc mai, vạt áo đôi bên bay phần phật.

Cổ tay người này yếu đến mức ngạc nhiên đối với người tập võ... Thu Nhậm nghĩ, hắn chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể ép gãy tay y.

"Này." Mạc Tử Liên cười gọi: "Là ngươi ép ta phải đánh."

Đinh đang.

Chuông?

Đinh đang, đinh đang...

Thu Nhậm biến sắc, lập tức nhảy lùi lại. Hắn thề, hắn vừa thấy y phục của y đổi màu. Từ màu tím thành màu ngũ sắc tựa như lụa nghê thường. Với lại, từ ban đầu đến trước khi y rút roi da ra, hắn không hề nghe một tiếng chuông nào, vừa rồi mới bắt đầu thấy chuông phát ra âm thanh.

Mạc Tử Liên mạnh mẽ vung roi tấn công. Roi tựa như một con rắn nước, mép đao bán nguyệt trượt qua lưỡi kích rồi linh hoạt uốn mình trở lại tấn công Thu Nhậm. Mỗi lần roi quất vào kích là hai, ba tiếng chuông vang lên. Mấy tiếng chuông này quỷ dị vô cùng, ngân vào tai kéo dài dai dẳng không dứt.

Keng! Keng! Mũi kích hất lưỡi đao văng ra.

Khi ống tay áo y tung lên, Thu Nhậm bỗng thấy nó hóa thành một dải lụa dài màu ngũ sắc, khựng mất một nháy mắt, tức thì nó trở về là ống tay áo màu tím. Cũng ngay lúc này - lưỡi đao chém sát qua thái dương hắn, cắt đứt mấy sợi tóc.

Ảo giác?

Hiện tượng này lặp lại thêm hai lần nữa và trở nên nặng hơn. Tung ra một chưởng đánh bật roi da, Thu Nhậm lùi về sau giữ khoảng cách, cau mày dụi dụi mắt nhưng khi nhìn tà áo của y thì vẫn thấy nhiều màu chồng chéo đè lên sắc tím.

Lý Thương Lan siết lấy tay ghế, chú tâm quan sát sư huynh từ đầu tới giờ chưa từng rời mắt. Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng chuông vang lên và đều không hiểu vì sao Thu Nhậm tự nhiên trở nên lúng túng như vậy, các trưởng môn bắt đầu cau mày khi thấy hắn dụi mắt với vẻ mặt hoang mang. Lý Thương Lan lo sốt vó dậm chân, không biết sư huynh bị sao.

Thu Nhậm nghe nhịp thở hổn hển của đối thủ, ngước mắt lên thì thấy sắc mặt y đã tái xanh, mồ hôi lấm tấm trên trán, trạng thái như thể đã hao tổn quá nhiều sức lực, dường như đi một bước nữa là sẽ ngất.

Hắn vung vẩy tay chân kiểm tra bản thân, từ lúc bắt đầu, mới chỉ hơn ba nén hương, vì sao y lại mệt mỏi thế kia? Lẽ nào thứ công phu quái lạ y sử dụng cũng ảnh hưởng xấu tới chính y?

Dù sao Lôi đài cũng chỉ là thỉnh giáo võ công của nhau, không nhất thiết phải ép buộc để phân thắng thua, Thu Nhậm đang định chắp tay xin kết thúc giao thủ thì bất thình lình phía hậu viện vang lên một tiếng nổ lớn chấn động!

Ngoảnh lại thấy khói đen và ánh đỏ bốc lên, Võ lâm Minh chủ là người phản ứng nhanh nhất, lập tức đạp gió phóng đi mất hút. "Mặc Nhi!" Gò má trắng bệch, Quân phu nhân hoảng hốt vận khinh công. Quân trưởng môn tối sầm mặt mũi cầm trọng kiếm nàng bỏ quên đuổi theo.

"Sư huynh!" Lý Thương Lan nhảy xuống bên cạnh Thu Nhậm, lo lắng líu ríu hỏi thăm. Thu Nhậm thẳng tay kẹp môi hắn rồi lôi hắn cùng đi với bốn vị trưởng môn kia. Thấy khán đài ồn ào náo động, Hồng Tùy cao giọng sai phái đệ tử đi ổn định, trấn an mọi người.

Trọng tài rối loạn quay ngược quay xuôi, chợt thấy Liên công tử trên Lôi đài liêu xiêu sắp ngã liền trợn mắt chạy lên: "Công tử không sao ch - !"

"Đừng chạm vào ta!" Y quay ngoắt tránh né, gắt gỏng quát to, suy yếu loạng choạng trượt chân ngã vào lồng ngực của một người khác. Thân thể bất chợt run lên, y giãy giụa nói: "Tránh ra... tránh ra... Đừng chạm vào ta."

"Liên huynh." Quân Huyền chau mày ôm chặt vai y, gọi: "Liên huynh."

"Manh huynh?" Y khựng lại, khẽ gọi, những đốt ngón tay nhợt nhạt cạy mở bàn tay hắn đang ôm mình trong cơn run, lắc đầu nói: "Ta không sao, huynh buông ta ra... A! Manh huynh?" Y ngạc nhiên.

Quân Huyền thế mà thẳng tay bế y lên luôn, thần tình ngưng trọng, đầu mày nhíu lại với vẻ suy tư. Cân nặng này so với nam nhân trưởng thành thì... hơi nhẹ.

Bàn tay đặt trên ngực hắn đẩy ra, y nói: "Manh huynh, chúng ta đều là nam nhân, huynh mau buông ta ra..."

Thật sự là nam nhân? Bàn tay Quân Huyền đang ôm vai người nọ trượt xuống, muốn kiểm tra eo y. Nhưng chưa kịp làm vậy thì Mạc Nhất tiến đến bảo: "Quân đại hiệp, ngươi không thấy cốc chủ của chúng ta đang khó chịu sao? Thỉnh ngươi thả y ra để chúng ta hầu hạ y."

Quân Huyền ngang tàng đáp: "Ta quả thực nhìn không thấy."

Đôi mắt của Mạc Nhất lộ ra sát khí. "Ngươi quá đáng rồi đấy."

Mạc Tử Liên thấy bầu không khí thay đổi, bất đắc dĩ yêu cầu: "Quân đại hiệp, thỉnh ngươi buông ta ra." Đoạn dùng sức giật tay hắn xuống, với tay vịn vai Mạc Nhất. Gã liền dìu lấy chủ tử.

Hai bàn tay Quân Huyền đưa ra ở khoảng không, bất động.

Tuy không trông thấy nhưng tâm trí vẫn phác họa ra hình ảnh bóng lưng Mạc Nhất dìu người ấy dần rời xa bản thân. Quân Huyền đứng nguyên tại chỗ, bên tai không còn nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh, trong lòng đột nhiên ngập tràn khó chịu.

.

"Bạch Bồng." Bước vào phòng, Mạc Tử Liên gọi con rắn trắng. Nó liền chui từ dưới gầm giường ra, mừng rỡ vẫy đuôi tít mù đón chủ trở về.

Mạc Nhất dìu y ngồi xuống giường, y vỗ đùi, Bạch Bồng hiểu ý trườn lên, ngẩng đầu, chờ mong nhìn chủ. Mạc Tử Liên cũng không phụ lòng nó, đẩy ống tay áo lên cẳng tay, con rắn hân hoan cúi đầu liếm cổ tay y rồi há miệng cắn vào.

Mạc Nhất lấy thuốc đến cho y. Mạc Tử Liên cắn thuốc rồi mới nuốt để tác dụng phát huy nhanh hơn, sắc mặt tái xanh chậm rãi hồng hào lại nhưng y vẫn thở dốc không ngừng.

"Tả hộ pháp chưa xem qua tình trạng của cốc chủ sao?" Mạc Nhất nắm tay, không nhịn được hỏi.

"Đã xem qua." Y xoa đầu Bạch Bồng.

"Y không nghĩ ra biện pháp nào giúp người khá hơn sao? Đại hộ pháp cũng bất lực ư?"

"Y nói ta nên hạn chế hành động."

"Vậy thì tại sao người còn - ..." Khớp tay vang lên răng rắc, hắn lộ ra sự mất bình tĩnh trong giọng nói.

"Vì ta không muốn mình yếu ớt trước mặt ca ca! Tại sao tất cả các ngươi đều chất vấn ta? Bởi vì một công việc đơn giản như vậy mà ta cũng không làm được ư?" Y thở dốc co mình lại, vùi mặt vào cánh tay: "Dù thân thể này yếu ớt không phải lỗi của ta nhưng ta vẫn hận chính mình vì nó quá yếu. Ta ghét cái thân thể yếu ớt của bản thân! Tại sao ta không thể làm được gì nếu thiếu sự giúp đỡ của người khác?"

Mạc Nhất cắn răng nhìn y, không nói được gì, tơ máu trào qua những kẽ tay, tích thành giọt đỏ tươi chói mắt.

"Nhất..." Bẵng qua một thoáng im ắng, y cất tiếng, "ngươi lớn lên cùng với A Dao, ta biết ngươi quan tâm đến ta không thua kém y. Ngươi và A Dao đều nhận lệnh bảo vệ ta của cha ta, ta thực sự rất trân trọng. Nhưng ta không phải một con búp bê sứ dễ vỡ."

"Nhất, ta thương huynh ấy. A Dao là anh, cũng như cha ta. Còn ngươi, ta chỉ coi ngươi, cùng lắm, là một người anh không hơn không kém."

À, ra vậy... Mạc Nhất thở dài một hơi, mở bừng mắt, cười chua chát. Mình còn không bằng Tả hộ pháp trong lòng y.

"Thế nên - ..."

"Xì!" Bạch Bồng no căng ngẩng đầu, cọ cọ mũi chủ nhân rồi quấn lấy cổ y, đặt đầu lên vai y tò mò nhìn Mạc Nhất đột ngột quỳ mạnh xuống. Hắn đặt tay lên ngực, mắt hướng xuống đất, trầm ổn nói: "Nên thuộc hạ không được phép nảy sinh sát khí với Quân đại hiệp nữa. Thuộc hạ đã hiểu, xin cốc chủ đừng lo lắng."

Nhắm mắt thở ra một hơi, y nói: "Lui ra đi."

Rồi y ngồi xếp bằng trên giường, vận công điều tức.

Hồn hương, mê cảnh, ảo ảnh, hư chiêu... Tất cả những thứ này đều là công phu của Hoan Lạc cốc. Nguyên tắc chung là dùng nhu chế cương, lấy âm hoán dương.

Những chiếc lắc tay và lắc chân của y thực chất đều được nối mấy sợi tơ cực mảnh mà dai để điều khiển độ dài quả lắc của chuông. Mê hồn thuật này tên Âm thuật - đây chính là nguyên nhân lý giải việc khi thì nghe thấy chuông trên người y phát ra âm thanh, khi thì không. Bằng cách điều chỉnh độ dài của các sợi dây cột quả lắc, y sẽ tạo ra những âm thanh khác biệt. Có âm con người nghe được, có âm con người không nghe được, chúng hòa vào nhau và khiến tâm trí đối thủ nhiễu loạn, gây ra ảo giác. Đây cũng là lý do khi đánh bằng lụa thì y luôn nhảy lên cao nhằm dãn khoảng cách, không để đối thủ bị trúng Âm thuật.

Phàm ai nghe Âm thuật thì đều bị ảnh hưởng nên nhược điểm của Âm thuật là người sử dụng nó cũng sẽ trúng tác động xấu - trừ khi tự bịt tai mình, nhưng bịt tai thì lại khó điều chỉnh dây tơ chính xác.

Chưa kể Mạn Châu Sa còn là một thứ công lực bòn rút sức lực người luyện rất nhanh, y nuôi Bạch Bồng vì nguyên nhân này. Nói đi nói lại, Mạn Châu Sa vẫn là một nửa tà công và tà công thì chắc chắn làm hại người tu luyện. Y bị hại vì nó bòn rút sức lực quá nhiều. Do vậy nên Đại hộ pháp đành lấy độc trị độc, dùng độc của Bạch Bồng để kìm hãm nguyên khí của y, giữ công lực Mạn Châu Sa ổn định.

Về căn bản, y vẫn là người yếu đi.

Khóe mắt y lại bắt đầu chảy máu. Đây là tác dụng phụ do độc của Bạch Bồng gây ra. Con rắn lóng ngóng lúc lắc đầu, ngẩng dậy liếm gò má y, vừa liếm vừa dụi đầu vào mũi y như an ủi.

Y mỉm cười gõ gõ đầu nó: "Chảy có chút máu thôi, ta có đau đâu mà."

"Cốc chủ." Một người áo đen chợt phi thân vào từ cửa sổ, quỳ gối.

Mạc Tử Liên ngạc nhiên mở mắt: "Mạc Nhị?"

"Vâng." Mạc Nhị gật đầu, bẩm báo: "Thưa cốc chủ, Tru Thiên lão nhân đến đây rồi."

Lời tác giả: Đống trang sức Sen đeo trên người không phải chỉ để cho vui đâu, ai rỗi hơi xách đống kim loại nặng như vậy theo mình chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc