HỌA MỤC

"Liên Nhi..." Tiếng gọi thảng thốt của a na như gần như xa, Mạc Tử Liên còn đang mờ mịt ngỡ ngàng thì Quân Huyền đã xốc y lên vai đi thẳng xuống lầu. Cơ thể của y cứ nhẹ hẫng như không thuộc về bản thân, trí óc lùng bùng, chỉ mơ hồ cảm thấy cánh tay đang ôm eo mình thật nóng. Đào nương xách váy vội vàng nện gót lộp cộp trên cầu thang đuổi theo hai người, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với Liên Nhi vậy?"

Quân Huyền mím chặt môi, nét mặt và ánh mắt không mảy may dao động, cũng chẳng để lộ cảm xúc gì. Một đường thẳng tiến vào phòng tắm, phá thủng tầng hơi trắng trôi nổi lững lờ, sóng nước xáo động rào rạt khi hắn nhanh chóng ôm y ngâm vào bể nước. Mạc Tử Liên giống như rối gỗ mặc người kia chi phối, ngửa mặt thừa nhận sự chiếm đoạt thình lình của hắn.

Đào nương không được cảnh báo trước, giật thót tim, cứng đơ quay đầu chạy ra ngoài sập cửa. Nàng đâu thể cứ thế an tâm, vừa lo vừa sợ quệt khóe mắt chạy đi kêu người mau mau gọi đại phu, lại bị một cánh tay ngăn cản.

"Ngươi..."

Gã cao hơn nàng đến gần cả thước, chất giọng khàn khàn vô cảm: "Có thể tin tưởng Quân Huyền, đừng hoảng."

Đào nương bất ngờ vung tay tát gã cái 'chát', mắt ầng ậng nước, giận run người xô gã ra: "Mạc Nhất! Ngươi dám xuất hiện trước mặt ta! Dám xuất hiện trước mặt ta!"

Nàng kích động ngửa cổ ép nước mắt chảy ngược mà bất thành, lại giơ tay đánh vào người Mạc Nhất, vừa đánh vừa khóc: "Trả Tử Liên lại cho ta! Trả con gái lại cho ta! Bốn năm... bốn năm! Ngươi đã luôn ở bên Liên Nhi và con bé! Tại sao ngươi không bảo vệ bọn họ? Tại sao ngươi chỉ mặc kệ con bé chết? Tại sao ngươi không cứu Liên Nhi khỏi cái nơi chết tiệt đó? Ngươi tránh ra! Đừng có cướp mất cả Liên Nhi của ta!"

Mạc Nhất đứng bất động như khúc gỗ chịu đám quyền cước của nàng, thậm chí không chớp mắt một lần. Gã chính là lý do khiến cốc chủ ngại ngần ghé thăm Đào nương thường xuyên.

.

Bạch Bồng bất thình lình bị dìm xuống nước, hoảng sợ cong đuôi lắc lắc mình chui ra khỏi áo chủ nhân, chưa kịp ngó mặt chủ thì chợt bị hất văng lên sàn đá ẩm ướt, trượt xa một đoạn mới đập vào tường dừng lại. Nếu trời sinh rắn có nước mắt, nó lập tức khóc oa oa lên rồi.

"Chậc..." Quân Huyền buông tha đôi môi được yêu thương đến diễm sắc của y, nhoài lên người nọ, vuốt ve từ vòng eo xuống vùng bụng dưới nhạy cảm, thở dài vào tai y, "đáp trả một chút đi, không phải bình thường đệ đều rất thích hôn ta sao?"

Mặt Mạc Tử Liên ửng lên đo đỏ, nhịp thở ngày càng gấp vì bàn tay bên ngoài đang mò vào vùng cấm của bản thân, y hấp tấp sờ soạng hai tay quanh vòng hông hắn, ánh mắt vô định, thần sắc hoang mang, hồ nghi. Quân Huyền sửng sốt, nhíu mày tóm lấy tay y: "Liên, đệ có nhìn thấy ta không? Đệ có nhìn thấy ta không?"

Y không phản ứng, bàn tay còn lại trườn lên ngực, lên vai hắn, tới khi sờ vào vết sẹo năm xưa, thần sắc y chợt rực lên tươi sáng, vội vàng gọi: "Ca ca đó ạ?"

Quân Huyền âm thầm thất kinh, lo lắng vươn tay ôm lấy má y hỏi: "Mạc Tử Liên, đệ có nhìn thấy ta ở ngay trước mặt đệ không? Ta ở ngay đây này! Đệ có nhìn thấy ta không?"

"Ca ca, thật ồn." Y tự dưng nói, ngữ khí như hụt hơi: "Tai ta ồn quá, không nghe thấy tiếng huynh; trước mắt toàn là chấm đen, chấm đỏ, thật khó chịu."

Quân Huyền lập tức ôm chầm lấy y, dùng sức lực nói cho y biết mình ở đây, tim gan co thắt. Y tì cằm lên bờ vai hắn, quai hàm bặm chặt, hốc mắt căng ra, thế giới đỏ chóe xung quanh vẫn im ắng, lòng cuộn trào bất lực, tủi thân, y giận lẫy cắn môi: "Thật khó chịu khi không thể nhìn thấy huynh. Thực sự rất khó chịu."

Bất chợt cả người Mạc Tử Liên run lên bần bật, hai tay cong lại che ngực trái, lần này y mở miệng nhưng không phát ra tiếng nói, chỉ nghe âm mũi sụt sịt, đôi tay cuống quýt bám víu vào hắn. Quân Huyền nén lòng đẩy y ra xa một khoảng, miễn cưỡng chỉnh y thành tư thế ngồi xếp bằng lung lay. Y bất lực và run rẩy giống một con non mới sinh cần hơi mẹ, tóc tai rối loạn, y phục ướt đẫm dán sát khoe ra sức sinh trưởng mạnh mẽ của mầm cây bạch dương phát triển chậm.

Cơ thể y thực sự ngày càng trổ mã rõ sự nam tính... Y đang tiếp tục lớn lên, thời gian của y vẫn đang tiếp diễn.

Quân Huyền hít thở sâu ép xuống mối tơ vò u ám trong lòng, đè tay vào mạch trên cổ y truyền công thăm dò. Công lực của y dốc sức kháng cự, cắn nuốt công lực của hắn, tựa như một đội quân hùng hậu quyết tâm đánh đuổi kẻ xâm lăng.

Nguyên khí theo lẽ tự nhiên nuôi dưỡng con người sinh trưởng suốt dòng đời. Mạc Tử Liên bị công lực Mạn Châu Sa kìm hãm nguyên khí, khiến y gần như không thể lớn lên và già đi - nay y đang lớn lên, nguyên khí mãnh liệt vận hành ngược lại với nội công nên tạo ra dòng khí huyết đối kháng trong chính cơ thể y, hay gọi tắt vào trọng điểm là bị phản phệ. Việc hắn cấp thiết cần làm hiện tại là phải đả thông các chỗ kinh mạch bị nghẽn, xoa dịu và đưa dòng chảy về đúng hướng, bằng không y có thể bị tụ máu dẫn đến vỡ - nói cách khác là đứt đoạn kinh mạch.

Vừa quay lại đã bắt gặp y bị phản phệ, Quân Huyền chưa kịp suy nghĩ nhiều, nếu như ở đây chỉ hắn mới có thể thâm nhập và giải phóng nguyên khí của y, liều lĩnh một chút chẳng hề gì.

Lúc nhận thấy chuẩn bị xong rồi, Quân Huyền cũng mệt đến mức thở dốc, mồ hôi tóc tách lặn vào nước nóng. Mạc Tử Liên đã chìm vào ngủ mê, hắn hất làn tóc gợn sóng, vạch ra lồng ngực đang phát triển kia, hôn lên môi y rồi ngồi xuống xếp bằng, tự mình dẫn dắt quá trình song tu...

.

Buổi chiều cách một canh giờ trước, Quân Huyền tình cờ bắt gặp Khuynh Tự ngồi thiền trên mỏm đá giả với cục than đang lăn lộn trên đùi nàng ta. Con mèo quơ quào hai chân trước túm bắt, nghịch ngợm chùm tua rua trước ngực cô nàng, dù trông thấy hắn cũng chỉ ngoẹo đầu, vô tư 'meo' một tiếng.

Xem không nổi con vật chẳng nên nết này, hắn đành phải bước ra gọi nó về. Bao Hắc Tử cũng nghe lời trượt xuống tà váy Khuynh Tự, chạy lại với hắn, vươn móng cào cào gấu quần, ngoe nguẩy đuôi.

"Quân đại hiệp." Khuynh Tự mở mắt nhìn hắn.

Quân Huyền bế mèo lên tay, cũng đáp lại nhìn nàng. Một lúc trôi qua, Khuynh Tự vẫn chưa có ý định nói thêm lời nào, chỉ thẳng thừng quan sát, dò xét đôi mắt lãnh đạm, sâu thẳm phía đối diện. Giữa bầu không khí gượng gạo, cả hai cứ yên tĩnh như tượng thạch cao nhìn nhau. Qua một hồi nữa, rốt cuộc Khuynh Tự cũng lên tiếng phá vỡ sự im ắng: "Thế là đại hiệp đã biết..."

Nàng ngừng nói, lại tĩnh tọa nhìn hắn chằm chằm và hỏi: "Lúc y bảo trên người tiểu nữ có mùi hương, đại hiệp liền hiểu ra tất cả phải không?"

Im lặng tức là thừa nhận. Khuynh Tự thả đôi chân xếp bằng xuống, ống quần lụa mềm mại mơn trớn cẳng chân nhẵn nhụi, đứng thẳng dậy đối diện với Quân Huyền.

Ánh mắt giữ ý rơi xuống bả vai nàng, Quân Huyền không mặn không nhạt hỏi: "Cô nương đã cố ý khai gian thủ phạm gϊếŧ hại Vân cố lâu chủ hơn mười năm trước phải không?"

"Đúng vậy." Khuynh Tự lùa hai tay vào tay áo, dễ chịu đáp.

Trước mắt Quân Huyền tái hiện tình cảnh buổi chiều đỏ gay năm đó, con rắn, màn đêm, khu rừng, chiếc giày, tiếng thở hồng hộc trong sức nóng của những giọt mồ hôi và hạt mưa rơi xiên như kim châm, âm thanh binh khí va chạm... tiếng giáng làm tan nát cõi lòng bất lực của mình. Dòng suy tưởng tiếp diễn khơi dậy một con sóng cuộn thắt dạ dày hắn, khi chính đạo xung đột với tà đạo, hắn vẫn đang hầu hạ sư phụ, sau này mới nghe Thất Thất kể lại Hoan Lạc cốc đã tuyên bố rõ ràng với cả giang hồ Tư quốc rằng: bọn họ vốn là tà đạo, sợ quái gì tiếng xấu đầy thân nhưng chuyện không do mình làm, bọn họ không nhận.

"Hoan Lạc cốc không gϊếŧ hại Vân cố lâu chủ, cũng chưa bao giờ xâm phạm giang hồ Tư quốc." Đáy mắt Quân Huyền trầm xuống càng thêm sâu, hắn áp tay lên chuôi kiếm bảo: "Nghê Mi lâu đường đường là danh môn chính phái, cô nương thân là đệ tử chân truyền, làm việc vu oan giá họa như thế xem được sao?"

Lúc ấy Khuynh Tự vẫn còn nhỏ, dù nàng ta là thiên tài, hắn cũng không tin nàng đủ trí lực để tạo ra những dấu vết đánh lừa trưởng bối chĩa mũi dùi vào Hoan Lạc cốc. Nhất định tồn tại người chỉ điểm cho Khuynh Tự, và nội bộ Nghê Mi ắt hẳn cũng có vấn đề nên mới khiến một đệ tử làm vậy. Vì cớ gì nàng ta chủ động nhắc lại chuyện này với hắn?

"Tiểu nữ đã từng nói và đại hiệp cũng thừa hiểu mà: giang hồ hiểm ác, chính đạo không hoàn toàn trong, tà đạo không hoàn toàn đục, đi một bước thì phải vạch sẵn ba bước." Khuynh Tự nhận ra hắn đang đè nén tức giận, càng đanh thép với lý lẽ của bản thân, nâng giọng: "Kẻ mạnh làm vua, thế thôi."

Quân Huyền hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Điểm mấu chốt nằm trên thủ phạm thực sự? An nguy giang hồ hay ân oán riêng tư?"

Khuynh Tự thâm trầm trả lời: "Có thù riêng của tiểu nữ, cũng liên quan đến an nguy giang hồ."

"Cô nương, tại sao cô lại ra sức luyện công đến mức này?" Hắn bỗng nhiên chuyển chủ đề.

Nàng bình thản: "Tiểu nữ vừa mới nói xong: giang hồ hiểm ác, kẻ mạnh làm vua."

Người nam im lặng, nhắm hai mắt tựa như nghiền ngẫm nhưng Khuynh Tự cảm thấy hắn vốn đã có câu trả lời: "Kinh trập sắp tới, Lôi Đài Tỷ Võ, Nhị chấn muốn chọn ra Minh chủ Võ lâm mới tọa trấn giang hồ. Đây chính là mục tiêu của cô nương."

"Chính xác." Đôi mắt nàng sáng lên, ngữ khí cũng hàm chứa tán dương, chắp tay bảo: "Đại hiệp thân là nam nhi lại không khinh rẻ mộng tưởng xa vời của tiểu nữ, thực sự rất đa tạ."

Với thực lực hiện tại mà Khuynh Tự lại gọi mục tiêu thắng chức Võ lâm Minh chủ là 'mộng tưởng xa vời' cũng dễ hiểu, dù ở trong giang hồ thoáng đạt nhưng tư tưởng về địa vị thấp bé của nữ nhi đã đóng ấn quá sâu vào nhận thức của tất cả con người tại thời đại - nếu không muốn nói thẳng ra là địa vị của nữ tử giang hồ còn thấp hơn con gái thương nhân. Quân phu nhân, Trọng lâu chủ... tuy đều là nữ hiệp danh chấn giang hồ mà cũng không thoát khỏi áp đặt về chồng con, bằng không, Quân Huyền vẫn luôn luôn nghĩ rằng Tiết ông giả đạo mạo còn lâu mới được làm trưởng môn của Xuyên Sơn.

Sự tồn tại của Nghê Mi lâu trên giang hồ ngay từ đầu đã làm người đời cười chê, thật vậy, mỗi việc vị thế của Nghê Mi đứng thứ ba trong Ngũ đại cũng khiến kha khá thành phần của giang hồ ngầm bất mãn. Thế nên, dẫu Khuynh Tự có thể thắng được vị trí Minh chủ, nàng ta cũng sẽ vấp phải phiền phức liên miên trước một bộ phận những kẻ không chịu phục.

Trên lý thuyết là thế, trước mắt Quân Huyền trông thấy rõ Khuynh Tự vô cùng tự tin và bản thân hắn cũng có phần cho rằng nàng ta sẽ làm được. Tâm cơ của Khuynh Tự từ hơn mười năm trước đã sâu, nay thêm một thân công lực khó tìm đối thủ, Lôi đài chỉ là sân chơi với nàng.

"Cô nói thật cho ta biết, thủ phạm sát hại Vân cố lâu chủ là một kẻ khác ngoài người đã chỉ điểm cho cô phải không?" Quân Huyền dựa vào hai lần Liên Nhi ngửi ra mùi hương trên người nàng ta xưa và nay, đánh cuộc hỏi.

"Không sai." Khuynh Tự khẳng định.

"Mạn phép hỏi cô nương, thủ phạm thực sự gϊếŧ hại Vân cố lâu chủ là ai?" Hắn theo cuộc cờ tới cùng.

Khôn lường Khuynh Tự cứ như kể một câu chuyện tầm phào ung dung nói ra: "Chính là sư phụ của tiểu nữ - Nghê Mi lâu chủ Trọng Yên và Bồng Vân cố lão các chủ."

Quân Huyền sửng sốt tới mức trừng to mắt, đồng tử co rụt: đến hai trưởng môn trong Ngũ đại liên can.

"Cái ngày bọn họ gϊếŧ hại Vân sư thái, tiểu nữ đang trốn học bên trong tủ đựng dầu thơm trong phòng lâu chủ, hai tay bịt kín mũi miệng chứng kiến tất cả qua khe hở giữa các nan nứa. Tiểu nữ đã không còn nhớ rõ cảm giác sợ hãi lúc ấy, ấn tượng duy nhất đọng lại hình như là đó là lần đầu mình nín thở lâu đến vậy, tới mức không thể chịu được nữa thì bật ho và bị phát hiện. Lão Bồng Vân bình thường hiền lành lại là người lộ rõ kinh hoàng, hấp tấp muốn diệt khẩu tiểu nữ đầu tiên, may sao sư phụ cứng rắn ngăn cản, nói rằng tiểu nữ có tài năng bẩm sinh, vẫn còn công dụng. Chà..." Nàng hà ra một hơi như tiếng thở cuối cùng của một đóa hoa tàn, "sư phụ quả thực quá coi trọng tiểu nữ rồi."

"Meo." Bao Hắc Tử có vẻ nằm ngoẹo đầu mỏi, xoay mình nhoài ra khỏi cánh tay Quân Huyền, hai chân trước buông thõng, xệ miệng, cụp nửa mắt làm mặt 'chán'.

Khuynh Tự che miệng nén tiếng cười vì nó, nét cười của nàng mỹ lệ tới mức bầu khí lạnh giá xung quanh cũng như ngượng ngùng khép mình. Nhìn thẳng vào Quân Huyền, ánh mắt thấu suốt đến lạ, lấy một sự tự tin khó hiểu, nàng tường thuật chi tiết những gì đã xảy ra vào ngày ấy, năm ấy: "Sư thái dường như đã hơi to tiếng với sư phụ từ ngoài phòng rồi bà mở cửa bước vào, sư phụ theo sau, cả hai nhẹ giọng trao đổi sự vụ trong phái, sư phụ hầu trà cho sư thái như bình thường rồi bất ngờ, chà, lão Bồng Vân đột ngột xuất hiện. Tiểu nữ nghe thấy tiếng đánh, tiếng sành sứ vỡ... đại khái là xô xát giữa ba người. Bị chính đệ tử đắc ý của mình đầu độc, trút hơi thở cuối cùng, sư thái vẫn trợn trừng mắt không dám tin. Mục đích của Trọng Yên chính là một điệu múa mà sư thái sinh thời nhất quyết không truyền dạy cho bà ta, điệu ấy tên là Vấn Thượng Gian*. Còn mục đích của lão các chủ Bồng Vân, thứ lỗi, nói ra thật bẩn miệng tiểu nữ mà cũng ghê tởm tai đại hiệp."

* Hỏi nhân gian trên trời.

Nàng khẽ áp tay vào ngực: "Chỉ thật khó khăn cho Thu đường chủ suốt mấy năm qua."

"Ngay trong đêm sau khi án mạng xảy ra, tiểu nữ nhận được thư nặc danh chỉ điểm của người phụ nữ dị tộc ấy. Cô ta tự xưng thẳng bản thân là tà đạo, vươn tay trợ giúp tiểu nữ trong cảnh khốn nạn, không ngừng ngụ ý mách tiểu nữ vu vạ cho Hoan Lạc cốc lại còn cố tình chỉ đích danh thân phận Tả hộ pháp. Nếu phải dùng một câu để miêu tả người phụ nữ này thì tiểu nữ sẽ bảo đó là 'cực kỳ mâu thuẫn'." Khuynh Tự nhíu mày đánh giá: "Mục đích của cô ta có vẻ cũng là điệu múa Vấn Thượng Gian."

Quân Huyền nghi hoặc: "Vấn Thượng Gian là loại võ công như thế nào?"

"Một loại võ công có thể rút ra và tích trữ công lực của người khác trong mình hoặc vật chứa. Chính gần bên đại hiệp có một người đang luyện Vấn Thượng Gian - và luyện rất giỏi."

Tại khoảnh khắc nghe thấy đáp án này, hắn lập tức minh bạch toàn bộ trận địa thiên la địa võng Khuynh Tự đang giăng trên đầu hắn được dàn đan từ tận mười một năm trước. Ngay bây giờ, nàng ta muốn dụ hắn tự nhấc chân đi vào tròng.

Khuynh Tự dò xét sự kín đáo trong đôi mắt người kia, giở lá bài cuối: "Đại hiệp còn nhớ không? Đại hiệp nợ tiểu nữ một mối ân tình."

Bàn tay càng siết chặt kiếm, Quân Huyền lạnh lùng nhìn nàng, tự dưng cảm thấy thật buồn cười, hỏi: "Hai lần, cô nương động vào người của ta những hai lần, ta chưa tính toán với cô, cô thực sự xem ta là một gã đại hiệp chính nghĩa ngu ngốc luôn sao? Ta biết cách sống của bản thân khiến giang hồ hiểu nhầm về mình nhưng chẳng nhẽ bây giờ ta phải lên Lôi đài bảo tất cả gỡ hai chữ 'đại hiệp' xuống khỏi ta thì cô nương mới sáng dạ ra à?"

Khuynh Tự kinh ngạc mất một lúc rồi bật cười đến run bả vai: "Ta thật không ngờ, thật không ngờ đấy."

Nàng che miệng chốc lát rồi thả tay xuống nghịch vòng đeo bảo: "Ta thật không ngờ cô bé đáng yêu năm nào lại đột ngột chuyển mình biến thành nam nhân, đôi mắt lung linh xinh đẹp kia vẫn cứ cuốn hút người khác như cũ, ta vừa tiếc rẻ vừa ghen tị với y. Các hạ cũng đâu cần phải phản ứng mạnh tới thế, ta và các hạ tương đồng nhiều mà, chậc... đều là những kẻ cuồng si quá đỗi."

.

"Khụ! Khụ, khụ... Hộc!" Quân Huyền không kìm được luồng khí nóng xông lên họng, phun ra một ngụm máu loãng. Hắn mở mắt ra, tròng trắng đã hơi vằn tơ máu, tầm nhìn cũng mờ nhạt, không trông thấy rõ khuôn mặt Mạc Tử Liên dù gần gũi. Hắn đè tay vào hõm cổ y tiếp tục thăm dò nội tức, tuy công lực đã ổn định nhưng nguyên khí vẫn phập phồng bất ổn như cũ: nó đã bị kìm hãm quá lâu, cần được giải phóng.

Quân Huyền mệt rã rời, biết mình không còn đủ công lực để giúp y, bèn dùng phương pháp tự nhiên. Sẵn ham muốn hừng hực trong người vì song tu, hắn túm tóc lột phứt tấm áo ướt đẫm ra, quỳ dậy cọ xát da thịt trần trụi nóng bức với y, bàn tay mò xuống xoa bóp hai vật bán cương phía dưới. Lông mi của y dính nước, có cảm giác như vừa khóc xong, phối với gò má đỏ bừng rất câu nhân.

Hắn đã từng nói, hắn chưa bao giờ gọi bản thân là đại hiệp, cũng không xem mình là người tốt, chỉ có mỗi Mạc Tử Liên luôn luôn ca ngợi hắn là tốt nhất.

"Đúng là đồ ngốc..." Quân Huyền giận dỗi cắn tai y không nhả, một tay vịn vào hông y, tay kia có chút run run trượt theo sống lưng rẽ nước đến khe mông mình, nhắm mắt hít thở sâu ba lần liên tiếp, thắt chặt bụng dưới, không quản nhẹ nhàng cứ thế xông vào.

"A - ư!" Dĩ nhiên là đau, hắn cứng cả người, vô ý cắn sâu vào vành tai y. Đầu mày Mạc Tử Liên giật một cái, có lẽ vì đau nên y tỉnh lại, chậm rãi mở mắt mơ màng hỏi: "Ca ca ơi... huynh đang làm gì vậy?"

Quân Huyền đứt quãng than một tiếng, run rẩy 'hừ' vào tai y đáp: "Biến đệ thành nam nhân trưởng thành."

Bình luận

Truyện đang đọc