HOẠ MỸ NHÂN


Hoàng cung rộng lớn, Họa Y khập khiễng dìu Trình Tranh trong tình trạng không tỉnh táo, mặt hắn đỏ bừng, toàn thân bứt rứt đang nhíu mày nhăn nhó.
" Vương Gia, chàng chịu khó một chút, sắp đến nơi rồi ".
Vừa đến trước phòng, cửa còn chưa kịp mở đàng hoàng hai người họ đã vấp phải y phục của đối phương mà ngã nhàu vào bên trong, Trình Tranh khắp người vã mồ hôi đầm đìa.
" Y nhi, ta rất khó chịu ".
Họa Y khệ nệ choàng tay hắn lên vai dìu đến bên giường, cơ thể hắn như không chống chịu nổi mà trở nên mềm nhũn, chẳng còn hơi sức.
" Y nhi ".
" Hửm ".
Cô thay hắn cởi giày, đỡ lấy tấm lưng cao lớn kia nằm xuống giường, hắn lại bật dậy nhìn cô đượm tình.
" Vương Gia, ta biết chàng rất khó chịu, cố nhịn một lát sẽ không sao nữa.
Chàng ngoan ngoãn nằm ở đây, ta đi chuẩn bị nước lạnh cho chàng ngâm mình sẽ giảm bớt sự khó chịu."
Hắn nắm vội lấy bàn tay Họa Y đang xoay người trốn tránh định rời đi.
" Y nhi, ta thật sự cảm thấy rất khó chịu ".
Hắn ghé sát gương mặt anh tuấn vào gần người Họa Y mà thì thào.
" Y nhi, nàng thơm thật ".
" Vương Gia, hay là ta tránh mặt một lúc, để người có thể tự kìm chế có được không?"

Cô một mạch rời tay hắn đi ra ngoài cửa, hai má ửng lên ngượng ngùng tựa lưng vào cánh cửa đã đóng chặt.
* Hắn bị trúng xuân dược chắc chắn là vô cùng khó chịu, để hắn bên trong một mình liệu có ổn không?*
Định quay trở vào, rồi lại lắc đầu tự vấn.
* Nhưng nếu bây giờ ta lại bước vào thì người không ổn sẽ là bổn cô nương đây.
Hay là tìm đại cho hắn một cung nữ?
Cũng không được, không được, như vậy chẳng khác nào tên Trình Cảnh đáng chết đó.
Cách này cũng không được, cách kia cũng không xong, phải làm sao mới được đây?*
Chu Họa Y tò mò he hé cửa nhìn vào bên trong, Trình Tranh toàn thân bị dị ứng rượu cộng thêm xuân dược phát tác mà thở vô cùng gấp gáp, hai mắt đờ đẫn đang nằm ở trên giường, da hắn đã bắt đầu phát ban đỏ.
* Phải rồi, hắn dị ứng với rượu, lại còn uống nhiều như vậy.

Nếu dị ứng quá nặng sẽ dẫn đến chết người đó *.
Họa Y lúc này hốt hoảng đẩy cửa chạy vào bên trong, hớt hãi đỡ lấy Trình Tranh.
" Chàng thấy sao rồi?
Là ta không tốt, ta bỏ mặc chàng một mình, ta xin lỗi ".
Cô lo lắng khi chạm vào cơ thể nóng bừng của hắn, tay kéo lấy mảnh áo mỏng trên người Trình Tranh xuống, muốn giúp hắn giảm nhiệt.


Trình Tranh nắm lấy bàn tay nữ nhân đang đặt trên ngực mình, nhìn cô khao khát.
Họa Y cũng bị ánh mắt kia chiếm lấy tâm trí, như thể cuốn vào luồng xanh sâu thăm thẳm của hắn mà ngây ngốc nhìn.
" Tay của Y nhi thật mềm, thật thơm ".
* Hắn khó chịu như vậy ta thật lòng có chút không nỡ, cũng đã là phu thê rồi, hắn ân ái với Vương Phi của mình thì có gì là sai *.
" Y nhi, có thể cho ta không?"
" Hở ".
Cô cảm nhận thân nhiệt kia đang dần dần nuốt chửng tấm thân mảnh khảnh của mình, vai nhúng lên một chút vì bị hỏi bất ngờ nhưng rồi vẫn điềm nhiên đưa thái độ dịu dàng trả lời hắn.
" Y nhi, ta..."
Trình Tranh ngượng miệng không dám nói thẳng, nửa phần là lo sợ cô không đồng ý sẽ khiến cả hai khó xử, nửa phần bị thứ gì đó bên trong như một loại dị hỏa thiêu đốt không ngừng.
" Vương Gia ".
Họa Y dùng hết can đảm hôn lên môi hắn như một sự chấp thuận, rồi đưa hai con ngươi đen láy gửi vào yết hầu đang lộ rõ của Trình Tranh, hắn thấy vậy liền lấn lướt nở nụ cười ngọt lịm hôn lên môi cô, vòng tay bao quanh thân thể ngọc ngà rồi hạ thấp thân người nằm đè lên Họa Y.
Trong lớp chăn gối tối màu, thân thể nữ nhân thuần khiết trắng trẻo lộ ra, lưỡi hắn đi qua hàng rào vượt vào trong tìm kiếm lưỡi mềm, hắn lấp đầy khoang miệng thơm ngọt của Họa Y, ban đầu nhu hòa, lúc sao lại mãnh liệt đến mức khiến người ta ngộp thở, ở kiếp trước cô từng trải qua một mối tình, nhưng chưa bao giờ để bản thân vượt khỏi vạch mức, cảm giác của lần đầu này thật mới lạ.
Bàn tay thon dài kéo thắt nơ cố định ở bên vai, lộ ra bầu ng.ực căng đầy đang phập phồng thở, hắn nâng một chân cô đặt lên đùi rồi vén nhẹ tà váy dài lên cao, tay đan từng ngón vào bàn tay Họa Y kìm giữ, ánh mắt cô nhìn hắn mang theo đôi phần lo lắng và e ngại, Trình Tranh cúi thấp đầu hôn lên trán của cô, nắm lấy một bàn tay Họa Y đặt lên cơ bụng săn chắc của hắn, từ từ trút bỏ lớp y phục đã ướt đẫm mồ hôi.
Hơi thở của Trình Tranh áp sát vào da thịt cô, một vật thể mềm ấm đi từ từ tiến vào bên trong hạ bộ, cảm giác ê buốt của màng da mỏng bị xé rách, toàn thân Họa Y vã mồ hôi run lên như thể có một nguồn điện chạy qua khiến từng tế bào tê dại, cô che lại môi mọng chặn cảm xúc của cơn đau đến bất ngờ, hắn lại nắm lấy bàn tay đó ghì xuống chăn mềm.

" Y nhi, đừng sợ ".
Buồng ngủ tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, cô bắt gặp ánh mắt hắn nhìn lấy cô hun hút chiều sâu, thần sắc tựa như một con người hoàn toàn khác, khí tức nam nhân đường hoàng ngút ngàn bao quanh hắn áp chế lấy Họa Y bên dưới, không chút e dè, nhún nhường mà cứ vậy tấn công quyết liệt.

Hắn đặt bàn tay khớp ngón rõ ràng nâng đỡ lấy đầu cô, rồi ôn nhu hôn lên nép môi nữ nhân trong lòng xoa dịu cái đau rát đang xâm lấn hạ bộ, hắn nhìn cô cười nửa phần thỏa mãn, nửa phần yêu chiều.
Bầu trời đêm mang theo những đám mây tối màu trôi lơ lửng trên mái ngói Hoàng Cung, gió thổi qua khe cửa vào bên trong căn phòng leo lét ánh đèn.
" Y nhi, nàng muốn ăn chút gì không?"
" Ta chưa thấy đói ".
Họa Y toan xuống giường thì bị cơn đau ở eo chạy tủa ra tứ chi điếng hết cả thân thể, Trình Tranh vội đỡ lấy cô với vẻ mặt lo lắng.
" Y nhi, nàng đừng cử động, cả chiều nay nàng luôn bên cạnh ta làm gì có thời gian ăn uống, sức khỏe nàng không tốt, không ăn sẽ đổ bệnh mất.
Nàng ngoan ngoãn ở đây đợi ta, ta đi chuẩn bị chút gì đó cho nàng ăn tối ".
Trình Tranh nói rồi liền chỉnh lại y phục ân cần dời ngọn đèn đến cạnh bên giường để Họa Y không sợ tối rồi mới rời đi.

Chu Họa Y có vẻ bất ngờ trước lời hắn nói, phu quân của cô hôm nay lại biết bảo cô ngoan ngoãn chờ hắn, lại còn biết quan tâm người ta một cách ân cần như vậy, trong lòng Họa Y dâng lên một sự an ủi khó tả.
Kiếp trước yêu phải một tra nam chẳng ra gì, cô cật lực kiếm tiền toàn rót vào túi hắn, kết quả là đến một chút tâm tư hắn cho cô cũng là giả dối, vậy mà cô còn dại khờ ôm khư khư hư tình của hắn làm thứ có thể khắt cốt ghi tâm, cuối cùng bản thân lại bị hắn đá đau một cái, còn ôm toàn bộ tài sản của cô bỏ trốn, chính cô khiến bản thân chết thảm đến như vậy.
May thay thế giới này gặp được Trình Tranh, hắn quả thật rất nhút nhát, yếu đuối, đến ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng không làm được, nhưng chí ít con người hắn đơn thuần, lương thiện, từng câu, từng chữ đối với cô đều chân thật không hai lời, cô trộm nghĩ cuộc sống bây giờ thì có gì mà không tốt, có đấu tranh giành lấy bình yên và hạnh phúc thì mới có lòng trân trọng đối phương.
" Đến rồi, đến rồi ".
Hắn từ bên ngoài bê vào một khay thức ăn nghi ngút khói, tiếng nói của Trình Tranh cắt ngang dáng vẻ thẫn thờ của Họa Y.
" Y nhi, ta bảo Ngự thiện phòng nấu cho nàng ít cháu nóng, còn có vài món ngon, nàng nhanh ăn cho lại sức ".


Đam Mỹ H Văn
Hắn đến bên không nói, không rằng bế gọn cô lên tay lại ghế ngồi.
" Vương Gia, chàng làm gì vậy?"
" Ta sợ Y nhi cả hôm nay vận động đau nhức không thể tự đi được, nên mới giúp nàng ".
Cái nét cười ôn nhu của hắn làm trái tim cô không thể nằm yên, thêm gương mặt khôi ngô kia cứ mời gọi muốn giận cũng không giận nổi.
" Nhưng đây là Hoàng Cung, nếu để người khác trông thấy không biết sẽ nói chúng ta thành ra cái gì nữa."
" Không sao, ta không quan tâm, Y nhi của ta là quan trọng nhất ".
Cô bị những lời này của hắn làm khóe mắt ửng lên cay xé, dán con ngươi vào đường nét và thần sắc kia đang đối diện chăm chú không rời.

Từ trước đến nay ngoài cha mẹ ra chưa một ai nói với cô điều này, nghĩ đến tên khốn Cố Thanh Xuyên cô lại thêm tủi hổ, bao nhiêu uất ức của đoạn cuối tiền kiếp đều trào ra hết.
" Y nhi, nàng làm sao vậy?
Ta nói sai gì sao? "
Hắn luống cuống bưng lấy mặt nhỏ nhắn của Họa Y lau nước mắt, rồi ôm trọn vào lòng lo lắng không thôi, cô cứ vậy được nước mà làm nũng, khóc một trận tơi bời trong lòng nam nhân kia.
Nhìn thấy Họa Y nức nở không đơn thuần chỉ là bị tổn thương một câu nói, với tính cách mềm mỏng linh hoạt của cô đâu dễ bị kích động đến như vậy, Trình Tranh thầm đặt câu hỏi:
* Nữ nhân này rốt cuộc đã chịu phải đả kích gì mà có thể nói khóc là khóc như vậy, tựa là bao nhiêu uất ức đều dồn nén một lần tuôn ra hết *..


Bình luận

Truyện đang đọc