Như đã định hôm nay hai người họ lên đường đến biên giới phía Đông hỗ trợ, xe ngựa đi được một quãng đường khá xa, dừng chân tạm bên đường cho người ngựa nghỉ ngơi.
" Vương Phi, phía trước có một con sông khá lớn, xung quanh chẳng nhìn thấy chiếc thuyền nào cả, chúng ta làm sao qua sông đây?"
Tùy tùng A Hào theo cùng đi một vòng xem xét địa hình, phát hiện cả một đoạn sông dài lại không có nỗi một chiếc cầu bắt qua.
" Nếu không có cầu lẫn thuyền bè thì thường ngày người dân hai bên đi lại thế nào, không lẽ mỗi lần muốn sang bờ bên kia lại phải bơi ngang con sông chảy xiết như vậy để qua sao?"
Khanh Khanh thắc mắc hỏi A Hào, hắn cũng chẳng thể giải đáp nhúng vai bất lực.
Họa Y và Trình Tranh tiến gần đến phía con sông quan sát, Chu Họa Y dùng một cành cây dài thả đứng dòng nước chảy xiết, cành cây chìm hun hút chẳng mấy chốc mà biến mất vào lòng sông.
* Xem ra con sông này rất sâu, nước đục như vậy chảy rất mãnh liệt, nếu bất cẩn mà rơi xuống thì dù là người giỏi bơi lội cũng không tránh được nguy hiểm *.
Trình Tranh đi dọc bờ sông tìm kiếm, hắn phát hiện những dấu chân còn mới bị che lại dưới lớp bùi nhùi, đi dăm ba bước lộ ra một trụ cầu đã bị cưa mất, mùn cưa còn mới, ắt hẳn bị phá hủy chưa lâu.
* Dày công như vậy thật là có lòng dồn ép ta mà, rõ ràng con sông này không phải là không có cầu nối qua, mà là bị người ta dỡ mất *.
Trong làn nước vẩn đục phù sa, cơ hồ Trình Tranh có thể nhìn thấy đầu một thanh cây nhọn nhô lên rồi bị thủy triều che lấp mất, nhìn cho thật kỹ mới phát hiện là cọc gỗ, không phải vài chiếc mà là toàn lòng sông đều được cắm rất nhiều cọc gỗ.
* Bố trí thâm hiểm như vậy không đơn thuần là kế hoạch tức thời, mà tựa như đã được sắp xếp có kế hoạch, sắp đặt tỉ mỉ khiến người ta thán phục *.
Trình Tranh cười châm chọc, hai ngón tay xoa lấy bụi đất trên dấu chân để lại dưới đất.
" Vương Gia, người cẩn thận."
Họa Y nắm lấy cánh tay của hắn kéo vào trong bờ, ánh mắt trong xanh liếc qua một thể y phục trên người hắn rồi nhẹ nhàng phủi đi ít cát bẩn bám vào vạt áo của Trình Tranh.
" Con sông này xem ra rất sâu, chúng ta cả người và ngựa khó có thể qua.
"
" Vương Phi, nô tài biết có một đường vòng, nhưng hơi xa ".
" Mất bao lâu thì mới có thể đi qua đoạn sông này?"
" Có thể mất hai ngày ".
Họa Y hết cách, cũng không thể mạo hiểm bơi qua con sông lớn, vì vậy đành chọn đi đường vòng.
Trình Tranh đột nhiên ôm bụng nhăn nhó.
" Y nhi, ta muốn đi đại tiện ".
" Được, ta dẫn chàng đi ".
" Không, A Hào đi với ta là được rồi, nàng đừng đi theo, ta rất ngại ".
Trông bộ dạng của hắn quả thật không biết phải né tránh vào đâu, rồi lững thững đi vào phía bụi rậm.
" Chàng đừng đi quá xa nhé ".
" Ta biết rồi ".
A Hào lẽo đẽo theo sau Trình Tranh, đến khoảng đất trống cách đó không xa độ nhiên Trình Tranh dừng bước.
" Vương Gia, ngày muốn đi ở đây sao?"
" A Hào, ngươi đã làm việc ở Vương Phủ bao lâu rồi?"
" Nô tài không nhớ rõ, chỉ nhớ năm lên tám tuổi đã bị bán đến kinh thành, Triệu quản gia nhìn thấy nô tài lanh lợi nên đã mua lại và mang nô tài về phủ đến tận bây giờ ".
" Ngươi cũng nhìn thấy kết cục của những kẻ phản bội bổn Vương rồi đó ".
A Hào trong lòng trở nên chột dạ mà ấp úng.
" Nô tài đã rõ, không dám một dạ hai lòng ".
" Ổ, bổn Vương lại không nghĩ vậy.
Ngày giờ ta và Y nhi vào cung chưa từng nói trước với bất kỳ ai, trước đó một đêm chỉ căn dặn ngươi chuẩn bị xe ngựa, sao lại có người bắt được hành tung mà truy sát.
Hôm ấy hỗn loạn ngươi cũng có mặt, Vương Phi và ta đều bị vây khốn, hỗn chiến như vậy ngươi lại không chút thương tổn mà trở về."
" Là...là do vị thiếu hiệp lạ mặt ra tay tương trợ cứu mạng nô tài ".
Trình Tranh cười lạnh.
" Ngươi nói hắn sao?"
A Hào ngạc nhiên nhìn sắc thái âm lãnh của Trình Tranh, một dáng người cao lớn trong hắc y đáp xuống từ ngọn cây cao.
" Vương Gia, hôm ấy chính là hắn đã ngăn cản Vô Ưu giúp đỡ người và cứu Vương Phi, sau khi đánh bại đám sát thủ kia thì quay sang tấn công thuộc hạ ".
A Hào trông thấy Vô Ưu mặt liền đổi sắc, hắn cúi thấp mặt che đi biểu cảm bất ổn của mình, biết được bản thân không còn đường lui liền âm thầm trượt cán vũ khí giấu sẵn trong tay áo nắm chặt.
Trình Tranh lạnh nhạt khẩy mép rồi đứng quay lưng lại, quả nhiên tên đó liền động thủ.
" Vương Gia, nô tài không rõ người này là ai, cũng không biết vì sao lại muốn vu khống A Hào.
Nhưng A Hào có thể thề tuyệt đối trung thành với Vương Gia ".
Hắn vừa nói vừa chầm chậm cẩn thận áp sát Trình Tranh, nhanh như cắt vung lưỡi dao nhắm ngay tử huyệt của Trình Tranh, Tam Vương Gia xoay nghiêng người né đường dao bén, một chiêu bẻ gãy khớp cổ tay khiến A Hào đứng ngồi không thể giải quyết cơn đau, hắn lăn lộn kịch liệt trên mặt đất, Trình Tranh không chút nhân từ truyền vào cơ thể A Hào một loại phép thuật tối màu kỳ dị, toàn thân A Hào như thể sắp nổ tung, cơ bắp co giãn căng lên như muốn xé toạc da thịt, cảm giác thống khổ đến khóc cũng không thể khóc.
Trình Tranh hạ thấp thân người bóp lấy yết hầu đang run lên trong đau đớn của hắn, bàn tay chứa thứ sực mạnh khủng khiếp áp bức người đối diện, trừng đôi con ngươi xám xịt dần chuyển sắc thái như quỷ dữ xoáy lấy tâm trí đối phương.
" Nói.
Là ai sai khiến ngươi theo dõi bổn Vương ".
A Hào nhất quyết không lộ nửa lời, cắn lưỡi tự tử trong lòng tay của Trình Tranh.
" Vương Gia, mẫu tử Cao Quý Phi có thâm độc đến mấy cũng chỉ là những trò vặt ở chốn hậu cung, không thể âm mưu ra một kế hoạch lớn như vậy ".
" Ngươi nói không sai, cả chuyện hôm nay diễn ra dưới con sông, năm mười phần ta có thể xác định kẻ đã làm ra loại chuyện này không đơn giản như vậy.
"
" Người đang nghi ngờ...?"
" Trình Quân ".
Trình Tranh giữa cánh rừng khí tức bá đạo khiến cành cây, ngọn cỏ đều mang theo nỗi khiếp sợ, đồng tử hắn nâu đục dị thường dáng vẻ không còn đơn thuần như vẫn thấy, tóc chuyển màu tựa cổ nhân quái đản.
" Vương Gia, Người...!"
Vô Ưu kinh hãi nhắc nhở Trình Tranh, hắn nhanh chống vận khí áp chế luồng năng lượng hung bạo bên trong thân thể, mồ hôi nhễ nhại lăn trên xương gò má, từng tế bào cơ hồ rạn nứt ra, cảm giác đau thấu xương tủy khiến tròng mắt Trình Tranh giăng đầy tơ máu.
" Vương Gia.
"
Nghe thấy tiếng gọi của Họa Y, hắn lập tức mở to đôi mắt đang chuyên tâm vận khí.
" Vương Gia ".
Vô Ưu đành phải rời khỏi trước khi bị cô phát hiện, Trình Tranh thu lại sức mạnh đang phát ra ngũ quang giữa lòng ngực bùng bùng, rồi đưa cánh tay phóng một ngọn lửa dịch chuyển thi thể A Hào biến mất.
" Y nhi, ta ở đây ".
" Vương Gia, chàng đi lâu như vậy, không khỏe sao?"
" Ta có chút khó chịu ".
" Mau, ta đưa chàng về xe ngựa nghỉ một lát, chúng ta đi đường vòng có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian ".
Đột nhiên Họa Y hỏi đến A Hào.
" A Hào đâu?"
" Hắn nói nhà hắn có chuyện gấp nên xin ta nhanh chóng trở về rồi ".
" Không phải chứ, nói đi là đi ngay sao?"
" Nhà hắn có người thân vừa qua đời, ta cũng hết cách ".
Trên ngọn cây cao.
* Tổ tông của ta ơi, không phải ngài tự tay tiễn hắn một đoạn đường sao?
Thế này thì người th.ân dưới kia của hắn sẽ nhanh chóng được cùng hắn đoàn tụ rồi.
Trình độ khua môi của Vương Gia lại gia tăng một bật, thật là thú vị ".
Trình Tranh tay không dám khoác lên vai Họa Y, thứ sức mạnh chưa kịp ngủ yên đang lồng lộn bên trong nội mạch, tựa bất kỳ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát mà ra tay với nữ nhân này..