HOẠ MỸ NHÂN


" Vì vậy ngươi bày kế hãm hại ta rơi xuống vách núi đó ".
" Không sai.

Tiếc là ngươi mạng dày không chết.
Trình Tranh ta từ khi thấy ngươi thoát hiểm trở về đã vô cùng hoài nghi, đến hôm nay mới có thể nhận định dáng vẻ ngờ nghệch là do ngươi giả vờ gạt tất cả mọi người ".
" Chẳng phải bây giờ ngươi đã toại nguyện trở thành Thái Tử rồi sao?"
" Vậy thì sao chứ, đến cả khi ngươi không đủ năng lực, phụ hoàng vẫn chỉ xem ta là vật thay thế, ngày ngày kỳ vọng ngươi bình phục, còn ngươi luôn đưa vẻ ngây dại ra khiêu khích lòng nhẫn nại của ta.
Mẹ của ngươi Niên thị, bà ta lúc còn sống luôn dùng đủ mọi cách hạ bệ mẫu phi, luôn ở sau lưng nói những lời không hay khiến phụ hoàng xem ta là kẻ không ra gì, đến ngươi cũng muốn chống đối lại bổn cung ".
" Vậy ngươi có dám thề rằng Cao Quý Phi chưa từng làm hại mẫu phi của ta không, năm đó mẫu phi sinh khó mà chết đâu chỉ đơn giản như vậy ".
" Trình Tranh, ngươi ngậm máu phun người ".
Không để Trình Tranh nói tiếp hắn liền lệnh cho toán người đó xông vào, hai bên đánh nhau kịch liệt.
Mặt trời đã lặn sau ngọn núi, tất cả mọi người tham gia săn bắn đều đã trở về lều như dự định, chỉ có Trình Cảnh và Trình Tranh vẫn không thấy tâm hơi, bọn người chung nhóm với Trình Tranh đều viện lý do hắn muốn đi riêng nên tự ý tách ra khỏi đội.
" Phụ hoàng, nhi thần muốn được vào rừng tìm Vương Gia ".
" Tam Vương Phi, trời đã rất tối, trong rừng nguy hiểm trùng trùng, con hãy ở ngoài này đợi tin tức đi, Trẫm đã cho người đi tìm chúng nó rồi ".
Hoạ Y vẫn không sao yên lòng, cứ đứng thấp thỏm nhìn theo lối mòn chờ hắn, Thái Hậu cũng nóng ruột không kém.

Cao Quý Phi đứng ngồi không yên đi đi lại lại.
" Phụ hoàng, nhi thần lo lắng cho an nguy của Vương Gia, nhi thần xin phụ hoàng cho phép con vào rừng tìm chàng ấy ".
Trước sự thỉnh cầu và dáng vẻ lo lắng của Hoạ Y, Hoàng Thượng dường như cũng không thể từ chối, đành phái theo hai thị vệ đi cùng cô vào rừng tìm người.
Trong ánh đuốc nhấp nháy Họa Y cơ hồ nhìn thấy một tà áo của ai đó đang phơi ra sau gốc cây to, cô tiến lại gần phát hiện Trình Cảnh khắp người lắm lem nằm hôn mê, y phục cũng không còn được nguyên vẹn.

" Thái Tử Điện Hạ.
Thái Tử Điện Hạ, ngươi mau tỉnh dậy đi ".
Cô vỗ mạnh vào hai má trắng bệch vì cái rét của hắn, nhưng có vỗ thế nào hắn cũng không tỉnh lại.
" Hai ngươi mang Thái Tử Điện Hạ về lều đi ".
" Nhưng..."
Cánh rừng ban đêm âm u đầy rẫy thú hoang, hai tên thị vệ nhìn nhau do dự không dám để lại Họa Y một mình đi tiếp.
" Nhanh đi, các ngươi còn không nhanh đưa Thái Tử về, ngài ấy sẽ bị chết cóng ở đây đó, các ngươi có gánh nổi không?"
" Vâng, Tam Vương Phi ".
Đi được một đoạn thì đuốc sáng trong tay Họa Y bị hơi ẩm làm cho tắt lịm, màn sương dày đặt đến nỗi đưa bàn tay ở trước mặt còn khó nhìn rõ là mấy ngón, cô loanh hoanh trong lớp khói trắng đi tìm Trình Tranh.
" Vương Gia, chàng đang ở đâu?"
Không một ai trả lời, mọi thứ âm u đến phát sợ.
" Vương Gia, là ta, Họa Y đây, chàng đang ở đâu mau lên tiếng đi ".
Họa Y tâm tư có chút nóng vội vì nhìn thấy Trình Cảnh thân thể không lành lặn, thầm nghĩ có thể bọn họ đã gặp phải thú hoang hung dữ, không biết Trình Tranh có an toàn hay đang chật vật với con thú hoang đó.
Hai bóng người ung dung trên nhánh cây Tùng già cỗi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo dáng Họa Y đang đi một cách khó nhọc trong lớp dây leo bò chắn ngang đường.
" Vương Gia, chúng ta nên xuất hiện rồi ".
Trình Tranh khẽ lắc đầu cười châm chọc.
" Chưa cần đâu, để cho cô ta tìm thêm một chút nữa ".
Vô Ưu cảm thấy tâm tư hắn hiện tại đã trở nên nhẫn tâm hơn nhiều, sự lạnh lùng của hắn làm phút chốc những kẻ va phải đều chìm trong khoảng vô vọng mung lung.
" Vương Gia, chàng đang ở đâu, là ta Họa Y đây ".
Cô quanh quẩn trong màn sương dày kia gần một canh giờ, lục lọi hầu như khắp nơi vẫn không thấy hắn, đột nhiên trong bụi cỏ to đối diện có tiếng động lạ phát ra âm thanh đến rợn người.
Chu Họa Y hoài nghi dè dặt bước chân tiến lại thật chậm rãi.

" Ai đó? "
Một cái bóng đen không rõ hình dạng vụt lao ra vồ lấy cô, thứ dịch lỏng nhờn nhợt rơi trên da mặt, mùi tanh gớm ghiếc, Chu Họa Y mở to đôi mắt nhìn thấy hai chiếc nanh dài trắng muốt đang ghì gần người cô thèm thuồng.
" Là hổ ".
Một con hổ rất lớn đang vờn lấy con mồi, Họa Y nắm được một đoạn cây khô có đầu sắt nhọn trực tiếp đâm thẳng vào cổ nó, nó vùng vẫy rồi loạng choạng lùi ra sau trông có vẻ đau đớn, ánh mắt nó càng hung tợn hơn như thể muốn nuốt chửng con mồi một lần vào bụng.
Chu Họa Y quay đầu bỏ chạy, nó đuổi theo sau vùn vụt bấu lấy bộ móng vuốt xuyên thủng nền đất, Vô Ưu ở phía trên cây định lao xuống cứu người, Trình Tranh giữ hắn lại.
" Vương Gia, nếu người còn không ra tay Tam Vương Phi sẽ gặp chuyện thật đó ".
" Vô Ưu, ta cảm thấy từ khi cô ta xuất hiện ngươi liên tục làm trái lệnh của bổn Vương, ta.."
" Xin Vương Gia thứ tội ".

Tiên Hiệp Hay
Cướp lấy lời của Trình Tranh, Vô Ưu lao đến cắt ngang đường tiến công của con hổ đói, nó e dè lùi lại một chân phòng thủ, lấy đà phóng đến triệt hạ con mồi.

Họa Y đứng phía sau nhìn thấy nửa phần diện mạo anh tuấn của hắn trong màn sương mờ ảo.
" Cô nương, mau tìm chỗ trốn, ta giúp cô xử lý nó ".
Họa Y ngây ngốc nhìn một người lạ bỗng dưng xuất hiện cứu cô, ánh mắt còn chưa hết kinh hãi vẫn điềm nhiên đứng lặng ở đó.
" Nhanh lên ".

Vô Ưu thét lớn trong lúc con hổ lao đến, hắn rút thanh kiếm bên người đạp lấy thân cây nhảy bổ về phía kẻ địch, chém một nhát xuống nứt dài mặt đất, con hổ to đó thân thủ chẳng tầm thường, hắn vòng ra sau đánh vào mạn sườn rắn chắc của nó, hổ xoay đuôi quật ngã Vô Ưu một đoạn rồi gào rú lên âm thanh tàn bạo.
Bên ngoài lều trại cũng nghe thấy tiếng gào của nó, binh lính lập tức vây quanh bảo hộ thánh giá.
" Tranh nhi của ta ".

Thái Hậu lòng như lửa đốt không thể yên tâm, thêm tiếng của thú hoang hung tợn vừa rồi nỗi thất kinh bị ngàn nỗi lo chồng chéo.

Bên trong lều Trình Cảnh đã được chăm sóc, Cao Quý Phi túc trực lau người cho hắn, nhưng vẫn không ngừng dùng ánh mắt nhẫn tâm nhìn về phía khu rừng.
Họa Y khiếp đảm chứng kiến một màn tranh đấu của thú hoang đang cố nuốt lấy Vô Ưu, hắn giơ cao thanh kiếm lộn ngược thân người đạp điếng một cái vào chóp mũi của nó, định là bất ngờ đâm vào tử huyệt dưới cổ, nhưng nó lại đạp chân trước khiến Vô Ưu mất thăng bằng va phải đá mà rơi kiếm.
Vô Ưu nằm dưới nền đất bị ngã đau vẫn chưa ngồi dậy kịp, nó đã vồ thân thể to lớn đến bên trên khiêu khích con mồi, đưa mõm gần mặt Vô Ưu gào lên xé màn âm thanh như thể đang phấn khích với sự chiến thắng của mình, Họa Y tim đập loạn xạ đến gần như có thể phát ra thành tiếng trống, chân run run di chuyển nhẹ nhàng lại nơi thanh kiếm đã rơi, nhân lúc nó không để ý đến cô mà cầm vội thanh kiếm lấy hết can đảm đâm một nhát vào động mạch ở cổ nó.
Vô Ưu hai tay bịt kín màn nhĩ, nhắm mắt gồng mình trước cái nguy hiểm cận kề, đột nhiên có thứ chất lỏng vừa ấm vừa nóng chảy qua da thịt, tiếng gầm rú cũng biến mất, con hổ ngã xuống mặt đất không kịp vùng vẫy chống cự lại cái đau đớn.
Chu Họa Y mặt trắng bệch, hai tay run rẩy cầm thanh kiếm sắt, cô quỵ xuống nét mặt sợ hãi vô cùng.
" Cô nương, cô không sao chứ?"
" Đa tạ huynh ".
Cô còn chưa kịp bình tĩnh đang gượng đứng lên để hỏi quý tánh ân nhân, ngẩng đầu lên Vô Ưu như một linh hồn phiêu bạt biến mất không chút vết tích, Họa Y chỉ kịp ngớ người thản thốt.
" Ân nhân.
Người đâu?"
" Y nhi ".
Giọng nói âm trầm của Trình Tranh đang gọi phía sau, Họa Y quay đầu tìm kiếm sau lớp sương mờ ảo, hắn một thân lắm lem bụi đất, đầu tóc rối bù đang chạy đến hớt hãi.
" Vương Gia ".
Cô vỡ òa ôm chằm lấy thân thể lạnh buốt của hắn, mắt ướt lệ không ngừng xoa bàn tay đã tím đi của Trình Tranh.
" Nhanh, chúng ta trở về, ta đốt ít than sưởi ấm cho chàng ".
" Y nhi, tay của nàng sao lại nhiều máu như vậy?"
" À...ta bất cẩn trong lúc chạy khỏi thú hoang đã bị thương ".
" Y nhi, nàng không sao chứ, nàng còn bị thương ở đâu nữa không?"
" Ta không sao, chàng đừng lo, nhanh, chúng ta trở về.

"
* Vương Gia, ngày thật là biết trêu đùa người ta, chỉ tội nghiệp cho Tam Vương Phi không hề hay biết bản thân bị đem ra mưu tính *.

Vô Ưu thở dài nhìn theo bóng lưng phu thê họ rời đi.
" Hoàng Thượng, họ quay về rồi ".
Một thị vệ trông thấy từ phía xa, Thái Hậu và Hoàng Thượng chạy nhanh ra đón, mọi người ai nấy đều vui mừng.
" Tranh nhi, đã xảy ra chuyện gì sao hai con lại thành ra bộ dạng này?"
" Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu, Tranh nhi vô tình rơi xuống vách núi bị thương, mất rất nhiều thời gian mới có thể trèo lên được đến nơi.
Con rất lạnh."
Thái Hậu ôm lấy hắn vào lòng, choàng áo lông dày lên thân hình cao lớn.
Họa Y khệ nệ dìu hắn vào bên trong lều, tự tay đốt than, chuẩn bị y phục mới cho hắn, Trình Tranh lòng vẫn bừa bộn nhìn cô.
" Vương Gia, ta đã đốt xong than sưởi, chàng mau thay y phục ta sẽ nấu chút gì cho chàng dùng ".
" Y nhi, nàng thay y phục cho ta đi ".
Hắn nắm lấy vạt áo của cô mà nũng nịu, Họa Y tròn mắt ngại ngùng.
" Chàng không tự thay được sao?"
Hắn giương đôi mắt mèo ngoan lắc nhẹ đầu trông đáng thương.
" Hay để ta bảo vị tiểu công công vào thay cho chàng?"
" Ta không cần ".
Trình Tranh bĩu môi hất mặt giận hờn, lại còn thái độ ương bướng chống đối ý kiến Họa Y vừa đưa ra, mà biểu cảm này cô cũng chỉ mới thấy lần đầu.
" Được, ta thay cho chàng ".
Hắn cười đắc ý đứng dậy cầm theo y phục.
" Y nhi thay cho ta, ta cũng sẽ thay y phục cho Y nhi ".
Họa Y dừng lại động tác trên thắt lưng của hắn, đôi má đỏ bừng chạy một mạch ra khỏi lều.
" Ta đi chuẩn bị thức ăn cho chàng ".
Vừa ra đến ngoài hai cung nữ đứng canh gác đợi sai việc đã cười thút thít, khiến Họa Y không biết giấu gương mặt xấu hổ đi đâu, vậy là rời khỏi trong ngượng nghịu.
Chu Tố Cầm đứng từ xa trông thấy tâm can không ngừng đố kỵ cuộc sống hiện giờ của Họa Y..


Bình luận

Truyện đang đọc