HOA TIỀN VIỆT HẠ - THỤ ĐẠI CHIÊU PHONG

Họ cứ lêu lổng như vậy suốt mùa Thu, ái ân ám muội, tựa như mùa Thu tươi đẹp sẽ dừng lại ở chốn này, không dịch thêm một phân nửa tấc. Dương Hoa phóng túng bản thân trong dục vọng tham lam, chuẩn bị sẵn sàng cho tất thảy, bằng lòng nhận bất cứ hình phạt nào.

Nhưng mùa Đông vẫn tới, gió lạnh thấu xương. Trước mặt nàng vốn đã có bếp lò, đằng sau lại thêm một vòng ôm ấm áp. Khi ấy họ đang ăn cơm, thịt gà trơn mềm, cơm trắng tuy cứng nhưng nóng hổi. Cậu sai vặt khoác áo ngoài bằng vải bông, tay trái xách hai con gà, lưng đeo sọt, ngoài cửa còn có một chiếc xe ngựa, bơ phờ mệt mỏi.

Cậu ta thấy họ ngồi ăn chung với nhau thì ngẩn ra, đầu óc xoay chuyển liên tục. Lục huyện lệnh buông đũa đi qua cất hành lý giúp cậu ta. Dương Hoa tiếp tục ăn, họ đi ra đi vào, nàng ăn cực kỳ chậm chạp.

Dương Hoa ăn xong thì bỏ đi. Nàng tần ngần ngoài cửa một lát, cười nói: “Chậc chậc, công đức gì mà lớn quá ta ơi”. Được ban thưởng nhiều chừng này.

Nàng rời đi, dáng hơi gượng gạo. Gió lùa lạnh buốt, sương giá làm tê mặt người. Đông năm nay lạnh hơn Đông năm trước nhiều.

Sau này Dương Hoa không còn đến tri phủ nữa, nhưng thi thoảng Lục huyện lệnh lại tới lầu Liễu. Chàng tới, họ làm tình, lầu Liễu thật sự trở thành chốn tìm hoa hỏi liễu.

Chàng bận, bận viết thư, gửi đến nơi Tuyên Thất tiền tịch, hỏi chuyện liên quan đến cả dân đen quỷ thần. Lần này không cần cậu sai vặt đi gửi, mà có một con bồ câu đưa thư. Lông của nó đen tuyền, đôi mắt sắc bén. Dương Hoa từng thấy nó một lần. Khi ấy nàng đang bị ấn trên tường, toàn thân mềm nhũn. Còn người nhận thư đang chuyên cần liếm hạ bộ của nàng.

(Tuyên Thất tiền tịch, chuyện dân đen quỷ thần: kể về Hán Văn Đế và Giả Nghị. Đại khái điển Tuyên Thất tiền tịch hay để chỉ vua không coi trọng nhân tài, hoặc người tài lớn nhưng không gặp thời, cũng là cách so sánh được vua triệu kiến. Tìm hiểu về điển tích. Phần này nói đến bài thơ Giả Sinh của Lý Thương Ẩn kể tích trên. Bản dịch của Trần Trọng San: “Tuyên thất hỏi thăm người biếm trích, Tài năng họ Giả chẳng ai hơn, Nửa đêm trống chỗ ngồi trong điện, Chẳng hỏi dân đen, hỏi quỷ thần.” Link thơ và giải nghĩa.)

Nàng gọi: “Lục Việt, Lục Việt.”

“Ừ?” Chàng đứng dậy cắm vào, đáp lại nàng như thế.

Con bồ câu đen kia đậu trên bậu cửa sổ nhà nàng, nhìn chằm chằm khiến nàng nổi cả gai ốc. Nàng vừa sợ, lại vừa hưng phấn, như đang khoe mẽ.

“Có người…” À không, là có chim.

Dâm dịch chảy từ háng nàng tới tận mắt cá chân, quyện cùng mồ hôi, tỏa ra hương.

“Ngứa… Ưm.”

“Ngứa chỗ nào?” Chàng véo cái mông tròn mẩy của nàng.

“Ưm —— mau lên.”

Không nghe lời hử?

“Lục đại nhân… em muốn Lục đại nhân, a ——” Dương Hoa vặn vẹo người, vặn vẹo đến mức kẻ nhận thư nào đấy không chịu nổi phải cho nàng.

Chàng ngồi thở dốc cạnh nàng, Dương Hoa cắn vành tai chàng. Nàng cười, thơm lên mặt chàng. Nàng thích nghe chàng thở dốc, thậm chí có lẽ còn đến mức mê, đến nỗi nghiện.

Con bồ câu kia bay vào, chân nó buộc một tờ giấy. Chàng cởi ra xem, nhìn lướt rồi ném cho nàng.

Nàng nói: “Còn nhanh hơn em tưởng.”

Tuy câu hỏi trên mặt giấy là về chính sự, nhưng đã phải hỏi thẳng chuyện tranh giành phe phái trong triều đình, thì rất nhanh thôi, chàng sẽ phải về chủ trì đại cục.

Lục huyện lệnh không để tâm đến chuyện này, chàng chỉ hỏi, “Chính là vì con chim này ư?” Có vẻ hằn học lắm.

Dương Hoa khụ một tiếng, xoay người nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, nhưng lại bị chàng ôm riết vào lòng.

“Dương chưởng quầy còn nợ ta một lần xem bói.” Mỗi lần dụ dỗ nàng, giọng chàng luôn trầm khàn.

“Ngài muốn bói gì?” Nàng quay đầu, môi chàng dán sát vào mặt nàng.

“Chúng ta.”

“Kìa… Đừng vậy mà.”

Bàn tay vốn đang vòng quanh eo nàng của Lục Việt di lên trên, vân vê đầu nhũ của nàng, tay nàng không còn sức nắm chặt mảnh giấy nữa.

“Lục Việt.”

Chàng ậm ừ, tay lần xuống dưới.

Chạm tới nơi mẫn cảm, nàng híp mắt, không khỏi ngửa đầu thở hắt ra, đuôi tóc ướt át còn chưa khô hẳn.

Giọng nói mê hoặc của chàng vẳng bên tai, “Bói trước đã.”

Trước mặt họ là một mặt gương kéo từ trần xuống sàn. Cả thành Lệ chỉ mình nàng mới có, mặt gương màu vàng đồng chiếu rõ hình ảnh hai người.

Cửa mình bên dưới của nàng đã bị chàng mở to, làn da mỏng dính t/inh d/ịch dán dưới mông nàng, ướt át, lạnh lẽo vô cùng. Hai bầu ngực lớn cong vút, nàng hé miệng, nước bọt chảy qua đôi tai đỏ lựng.

Chàng đang cười, nói, “Vẻ mặt của chưởng quầy mới quyến rũ làm sao.”

Dương Hoa xấu hổ muốn ngất đi, cả người bỗng rụt lại. Nàng vừa muốn cất bước bỏ trốn, lại vừa muốn quỳ xuống dập đầu. Vị thần nào đang phán xét nàng? Hay là chính chàng chăng?

Một đôi nam nữ đang tằng tịu với nhau, chưa từng kết duyên vợ chồng, không một ai ủng hộ, chẳng có thần Phật chúc phúc.

“Đừng nhìn”, tay chàng che đôi mắt nàng lại, hàng mi dài hấp háy.

Nàng xoay người lại, đẩy ngã chàng. Hai quả đào tiên chín mọng đè lên ngực chàng, đầu nhọn kề đầu nhọn xoa nắn. Chàng cau mày, mặt vừa như giãn ra vừa như nhăn lại. Chàng thấy nàng đang cười, như cái nắng giữa trưa của ngày Xuân, dương khí mạnh nhất, lại sinh ra trăm ngàn quỷ mị.

“Lục đại nhân số đào hoa thịnh, chỉ cần người vợ đầu hợp ngày sinh tháng đẻ, thì về sau khỏi cần lo thê thiếp cãi cọ gây ưu phiền.”

Lời thầy phán này Lục huyện lệnh thực sự không thích nghe. Chàng nghiêng người cắm vào từ đằng sau nàng.

“Ta muốn bói chuyện đôi mình, ta và Dương Hoa của thành Lệ.”

Chàng nhấp rất mạnh bạo, tiếng nước vang liên tục.

“Không có duyên.”

“Nàng nói gì kia?”

Nàng hé miệng, chỉ có tiếng thở dốc và van lơn, không thốt được thành lời.

Tới tận lúc xong chuyện, nàng mới bảo, “Lục huyện lệnh với em, trời cao đã định không có duyên rồi.”

“Vì sao?” Chàng hỏi rất khẽ.

“Huyện lệnh quên rồi ư? Thiên cơ không thể tiết lộ.” Nàng cười.

“Tại sao?” Chàng cố chấp hỏi, nhưng không cáu giận.

“Bởi vì như vậy là đủ rồi.”

“Như vậy là đủ ư?” Chàng dán lên môi nàng, mút vào, dịu dàng và lưu luyến.

“Duyên của đôi mình chỉ có thể đến vậy thôi.”

“Chỉ có thể đến vậy à?” Chàng lặp lại lời nàng nói, không trả lời cũng không tỏ thái độ.

Nàng sợ nhất những lúc chàng thế này, tựa như chàng không thể có ai khác ngoài nàng, tựa như nàng là người trong số mệnh.

Lục Việt đi. Lúc chàng đi là sau bữa chiều, hoàng hôn đã tàn. Mùi hương còn lưu luyến trong phòng mãi chưa tiêu tan. Nàng quay lại trước bàn, trên bàn có bức thư chàng không mang về, và một cành hoa đào.

Chàng nói hoa đào trong sân đã nở, dù cành vẫn khô quắt, nhưng hoa nở rộ lắm. Chàng hỏi bao giờ nàng tới xem, nàng cười đáp nhất định.

Hôm nay là ngày mồng Ba tháng Ba Âm lịch, ngày người ta hay thổ lộ chuyện tình.

(Mùng 3 tháng 3 âm lịch là ngày sinh của thần Cao Môi, Cao Môi là thần của các bà mối, phù hộ bà mối, cũng phù hộ nam nữ yêu nhau thuận lợi.)

Mùa Đông rét mướt đã tàn hơi, sương tuyết nhạt dần, vạn vật sống lại. Dương Hoa nhớ lại ngày giỗ năm ngoái của cha nàng, lầu Liễu lại ngừng kinh doanh theo lệ thường. Nàng quỳ gối trước từ đường, có người gõ cửa.

Nàng mặc chiếc váy trắng tinh, vạt dài quá lòng bàn chân, chàng vẫn vận bộ đồ đen tuyền.

Chàng không hỏi, nàng cũng không cản. Chàng bèn đi vào, thắp nén hương, rồi vái ba vái.

Bếp lò rực lửa trước từ đường, họ ngồi nói chuyện, tất cả tiếng động bên ngoài đều câm lặng.

Chàng ồn ào đòi uống rượu, nhớ lại những chuyện vặt vãnh khi họ còn ở chung hồi ba tháng trước. Chàng từ tốn kể những chuyện bận bịu gần đây, sau đấy lại nấu đồ ăn, xới cơm cho nàng.

Nàng hỏi về gia đình chàng, chàng nói chàng quên gần hết rồi, đấy là chuyện đã xa tít tắp.

Bởi vì mẹ chàng là con gái của kẻ tội đồ, nên sau khi thành thân, cha mẹ chàng đã rời khỏi tông tộc. Nhưng tiên hoàng nhân hậu vẫn cho cha chàng làm quan trong triều. Chẳng ngờ một vị quan chép sử bé nhỏ cũng bị kẻ khác ghen tị. Trước khi chết, họ gửi gắm chàng cho Thái sư phó của Thái Tử, khi ấy chàng mới chưa đầy 5 tuổi.

Ghen tị…

Là vì diện mạo của lệnh đường đẹp đẽ quá chăng?

Chàng cười: “Dương chưởng quầy quả thực lọc lõi sự đời đấy.”

Thái sư phó còn giữ chàng lại, có lẽ là vì bà ấy đẹp. Dương Hoa cười với chàng, không nói nhiều cũng không nghĩ nhiều nữa.

“Không phải ta không muốn kể, mà là chuyện này chẳng có gì hay để kể cả.”

… Chàng luôn biết tâm tư của nàng sao?

Không hẳn, chàng không biết được điều mà nàng canh cánh trong lòng nhất.

Tựa như dòng chữ trên tờ giấy này: “Hồi Chi, ý khanh thế nào?”, Hồi Chi…

“Lục Việt, tự Hồi Chi.”

Dương Hoa túm chặt tờ giấy nọ, rồi xé nát nó.

(Tên Tự hồi xưa là dành cho bạn bè thân tình, và người yêu, vợ chồng gọi nhau. Tên tự của Lục Việt nghĩa là quay về.)

Bình luận

Truyện đang đọc