HOA TIỀN VIỆT HẠ - THỤ ĐẠI CHIÊU PHONG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hết Rằm, Đông qua Xuân lại, cày bừa vụ Xuân, ủ rượu mùa Xuân, thức trà của Xuân, những cuộc chơi Xuân, bao gồm cả kỳ thi mùa Xuân đều lần lượt bước vào công đoạn chuẩn bị. Xuân sang luôn bận rộn.

Năm nay, khi trường vào học, có một thầy giáo mới tới. Huyện lệnh không còn tự dạy học nữa. Cuối cùng tụi nhỏ cũng không phải nghe tiếng đọc nhạt phèo buồn ngủ kia nữa rồi. Đương nhiên, thi thoảng huyện lệnh vẫn sẽ đến tuần tra, đôi lúc còn mang theo kẹo.

Thầy giáo mới đến chính là Ninh Cấp. Cụ chạy đôn chạy đáo bán kẹo hồ lô cả ngày, nên cái chân đau mỗi lúc một nặng thêm. Vậy nên lúc huyện lệnh mời cụ tới dạy, cụ đồng ý ngay. Sau khi đến trường cụ mới biết, hóa ra huyện lệnh quản lý trường học nhưng không thu phí. Tiền lương của Ninh Cấp có lẽ là bổng lộc của huyện lệnh chăng? Nhưng món tiền ấy đã hậu hĩnh hơn rất nhiều thời cụ đi bán kẹo hồ lô rồi.

Tiết Xuân se se, lúc ấm lúc lạnh. Bình thường Dương Hoa toàn ăn mặc phong phanh, nên giờ nàng đổ bệnh. “Mấy hôm trước Dương chưởng quầy nhiễm lạnh, nên đợt này không tiếp khách”, không tiếp khách cũng chẳng sao, rượu ở lầu Liễu vẫn rất mê người.

Mấy ngày bị bệnh, Dương Hoa như cái ấm sắc thuốc, nốc hết đủ thứ đắng cay, nàng uống mà mặt không đổi sắc. Nhưng đám hầu bàn trong lầu vẫn cảm thấy lạ kỳ, nhiễm phong hàn thôi, làm gì phải uống nhiều đến mức đấy?

Mãi đến một ngày nọ, nàng nâng hai bầu ngực của mình lên, hỏi cụ bà trong nhà bếp, “Có phải chúng nhỏ đi không ạ?”

Bộ ngực sữa tay cầm không xuể, trông càng to hơn.

Cụ bà ngẩn ra một thoáng. Thấy nét mặt vừa nghiêm túc vừa nôn nóng của nàng, bà mới bảo, “Không nhỏ đâu…

“Đúng là không nhỏ đâu, nhưng… sao con lại quan tâm đến việc này?” Tuy bà cụ hỏi, nhưng trong lòng đã đoán được gì đó.

Dương Hoa nghe bà nói thế, mặt nàng đỏ lên, “Con chỉ sợ… mình bị bệnh thôi ạ.”

“Ồ?”

Bà cụ bật cười, Dương Hoa sắp nhịn hết nổi.

“Tóm lại uống thuốc là chuyện quan trọng, con đừng vòi bà nấu thuốc cho con nữa”, bà cười gõ lên đầu Dương Hoa.

“Vâng ạ….” Dương Hoa cúi đầu quay người định chạy, nhưng bị bà giữ lại, “Là ai đấy?”

Dương Hoa đột nhiên giằng ra, “Ai gì ạ!”

“Úi chà chà, thiếu điều viết hẳn trên mặt thôi.” Bà cụ dù gì cũng là người từng trải, “Không phải là…”

Dương Hoa cuống quít che miệng bà lại, ý bảo bà đừng nói nữa.

Thấy phản ứng của nàng, bà cụ thở dài. Đừng nói là Dương Hoa, tâm tư của tất cả các cô gái trẻ trong thành Lệ đều như thế. Người ấy đẹp trai thì đã đành, nhưng cử chỉ còn phóng khoáng, đối xử ôn hòa với kẻ khác. Ngoài mặt là đi dạo khắp nơi, thật ra lại lén lút giúp họ không ít việc. Xin hỏi trong thiên hạ, có huyện lệnh nào không chỉ bắt gà chạy rông giúp đằng ấy, còn đi quét phân sau xe bò của đằng ấy, khiến đằng ấy không thể không chú ý đến mỹ quan đô thị không? Nhưng với họ mà nói, vị huyện lệnh này vừa không có lai lịch rõ ràng, cũng chẳng ai biết thân phận của ngài cả. Biết người biết mặt khó biết lòng, ngài ấy không phải là một tấm chồng tốt.

Dương Hoa cũng lẳng lặng không lên tiếng, nói đạo lý thì ai chẳng nói hăng say lắm. Nhưng vận vào mình thì vẫn chui đầu vào rọ đấy thôi.

Tình đẹp nhất khi còn dang dở mập mờ.

Cụ bà lại bảo, “Thôi, ở đời đâu cũng phải cố chấp một lần”. Dương Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên —— “Con còn có bà mà.” Bà cụ ôm nàng.

Thiếu nữ hoài xuân ơi, nàng đang băn khoăn điều chi? Nàng cũng biết nắng Xuân dịu dàng, làn mưa trong vắt.

“Xuân dù có đẹp mấy, vẫn khiến ta đổ bệnh….”

Tơ liễu bay bay, không rễ cũng chẳng nền, mưa rơi rồi mưa tạnh.

Dương Hoa chậm rãi kéo một vò rượu vừa niêm phong từ sân sau vào hầm rượu, rồi chọn ra một bầu sứ ngọc có tuổi thọ lâu đời.

Lúc đi ra, Dương Hoa đụng phải huyện lệnh đang đứng dựa vào hầm rượu. Bầu sứ ngọc nọ ép nàng lùi về sau một bước. Lục Việt phải giữ chặt nàng, nàng mới không ngã xuống.

Bình sứ ngọc nàng ôm hơi to, nó ấn lên đôi gò bồng đào của nàng, ép ra hình bầu ngực đồ sộ.

“Rốt cuộc ngài vào đây bằng cách nào thế?” Từ sau lần trước, cửa sau đã bị nàng khóa chặt lại, không mở ra bao giờ. Hầu bàn trong tiệm đều đi đằng cửa trước.

Chàng không nói gì. Chiếc áo đen thêu hoa và chim chóc bằng chỉ màu vàng kim khoác ngoài bộ đồ dáng dài màu xám trắng bên trong. Chàng cầm một tờ giấy trong tay.

Chẳng mấy ai thích màu đen, hơn nữa bản thân thuốc nhuộm thượng đẳng đã rất đắt rồi.

Huyện lệnh phất phất tờ giấy mình đang cầm, “Đây là công thức ủ bí mật của thứ rượu kia.”

Rượu thơm là nhờ bỏ thêm chút mứt. Có điều người thường khó lòng kiếm được một số nguyên liệu pha chế trong này, chàng còn chu đáo giúp nàng tìm nguyên liệu thay thế.

Dương Hoa tính đi tiếp, nhưng không giằng tay ra được.

Chàng bước lên trước, thấy vạt mồ hôi mỏng dính trên cổ áo của nàng, bèn nhấc chiếc bình sứ ngọc lên bằng một tay, tay kia đưa tờ giấy cho nàng.

Hai người ở sát nhau, Dương Hoa bỗng phát hiện hình như chàng rất cao.

Dương Hoa nhận tờ giấy kia, thấy bên cạnh những hàng chữ dày đặc còn có vài hình minh họa do chàng tự vẽ. Huyện lệnh cầm bình sứ, sải bước rất nhanh đằng trước. Dương Hoa còn chẳng kịp xem kỹ, chỉ cuống quýt đuổi theo chàng.

Sau đó đám hầu bàn ở sảnh ngoài thấy huyện lệnh nâng một bầu rượu đi vào từ cửa hông, chưởng quầy nhà họ theo đằng sau… Mãi tới khi huyện lệnh đặt bầu sứ ngọc vào quầy rượu theo chỉ thị của Dương Hoa, quai hàm đang há hốc vì kinh ngạc của họ vẫn chưa khép lại được.

Có lẽ với họ mà nói, lý do chưởng quầy khăng khăng đòi khóa cửa sau nay đã có lời giải đáp.

Cất rượu xong, huyện lệnh nói với nàng, “Ta còn công thức khác, mấy bữa nữa lại mang qua cho nàng.” Sau vài hôm nghiên cứu, chàng còn phát hiện ra mấy cách ủ kiểu cổ, nhưng vẫn chưa kịp sửa sang lại.

Chàng nghe nói nàng bị bệnh.

Dương Hoa siết chặt tờ giấy kia, nói khẽ với chàng, “Lục đại nhân tiền đồ vô lượng. Hôm đấy bói thử, em nghĩ ngày đại nhân về kinh sẽ ở trong vòng hai năm… chưa đến ba năm nữa.”

Chàng ờ một tiếng, “Thế thì tốt”, mặt chẳng có vẻ gì là vui mừng.

Chàng lại quan sát nàng, bảo, “Nàng mới khỏi ốm, nên mặc nhiều hơn.”

Nàng còn chưa kịp nói với chàng ngày ấy là ngày nào, chàng đã đi rồi.

Nàng bất giác khép áo lại, cầm mảnh giấy lên lầu nghiên cứu.

“…”

“Ờm…”

“Khó hiểu thật đấy…”

Đám người châu đầu vào nhau, mặt ai nấy đều khó lường.

Xứng không? Đằng ấy nói thử xem, hai người đấy đứng cạnh nhau có xứng không?

Không xứng, chẳng xứng chút nào.

Giai nhân với tài tử, sao lại không xứng?

Ý đằng ấy là chưởng quầy không đủ hiền đức, hay là huyện lệnh chưa đủ nhân từ?

Không, đương nhiên không phải.

Chưởng quầy mãi mãi là chưởng quầy, nhưng huyện lệnh chưa chắc sẽ làm huyện lệnh vĩnh viễn, ngài ấy không giống người ở đây.

Dương Hoa ôm tờ giấy nọ nghiên cứu mấy ngày rồi mới bắt tay vào nấu rượu. Khoảng thời gian này nàng rất bận. Bận chọn nguyên liệu chế rượu, bận sửng sốt, bận ngộ ra chân lý.

Chẳng mấy ngày sau, huyện lệnh lại sai người mang vài tờ công thức ủ rượu kiểu cổ cho nàng. Nàng tốn hơn một tháng ròng điều chế, ủ kỹ. Tận tới lúc thấy hầm rượu nho nhỏ kia chứa đầy rượu mới ủ, nàng mới hài lòng.

Nàng chống nạnh đứa ở cửa hầm, nhìn từng dãy bầu rượu mà mình đã đánh dấu ghi số nằm chỉnh tề ở đấy, lòng vui phơi phới. Những loại rượu mới này còn chưa có tên, nàng bảo, phải uống thử mới biết vị thế nào, tên là gì. Khi nói câu ấy, mắt nàng sáng lấp lánh, tràn trề chờ mong.

Lúc đổ bệnh, Dương Hoa không hề tiếp khách. Về sau nàng bận rộn nấu và ủ rượu mới, nên số lần tiếp khách lại càng ít hơn. Giờ đứng ở giữa sảnh ngoài của lầu Liễu, đối mặt với tiếng hô từ bốn phương tám hướng, nàng bỗng thấy mình chậm chạp hơn nhiều, vừa đi vừa dừng, vô cùng lạ nước lạ cái.

Không biết vì sao, nàng đột nhiên muốn cất bước bỏ chạy, nhưng nàng lại cảm thấy chân mình như bị buộc chặt vào tảng đá nặng, không thể đi nổi. Khách khứa cách đấy không xa còn đang gọi nàng, nàng phát hiện sau một cơn ốm vặt, mình bỗng trở nên đỏng đảnh yếu ớt.

Dương Hoa gượng cười, định đi về phía vị khách kia, nhưng chợt có người giữ nàng lại.

Chàng nói, “Dương chưởng quầy, rượu nàng ủ thế nào rồi?”

Giọng nói lười nhác kia… là Lục Việt.

Dân tình ở thành Lệ về cơ bản đều biết Lục huyện lệnh đã khẳng khái tặng lầu Liễu rất nhiều công thức ủ rượu, bao gồm cả loại rượu thần tiên kia. Về phần tại sao lại tặng, thì một bên bảo rằng đấy là do huyện lệnh luôn thích giúp đỡ mọi người, bên kia lại kháo nhau là ả hồ ly tinh Dương Hoa chuyên quyến rũ đàn ông chắc chắn có liên quan.

Vậy nên bây giờ lại có thêm một cách giải thích khác.

Dương Hoa ngơ ngẩn đứng đó, dạo này đầu óc nàng xoay chuyển rất chậm.

Thấy nàng không nói lời nào, Lục Việt lại bảo: “Đi thôi, đưa ta đi thăm rượu của ta.”

Lục huyện lệnh gật đầu thay lời xin lỗi khách khứa ở đây, kéo cổ tay nàng đi về hướng sân sau.

Đến sân sau rồi, chàng thả tay ra. Hơi ấm trên cổ tay tan biến sạch sẽ.

Sân sau không có ai, đêm khuya mát mẻ.

“Đa tạ.”

“Dạo này nàng có vẻ bận rộn quá nhỉ.” Cầm công thức của chàng, rồi quẳng chàng sang một bên.

Chàng cất lời trách cứ, Dương Hoa đột nhiên hơi hoảng loạn.

Nàng tỏ vẻ muốn bù đắp lại chút ít, “Em không biết chính xác thời gian đại nhân về kinh, nhưng em nghĩ chắc là năm sau. Bao giờ ngài muốn về là về được thôi ạ.”

Chàng cười khẩy.

“Đại nhân nhân từ, ngày sau thăng chức chắc chắn sẽ mang phúc đến cho muôn dân.”

“Nàng biết xem bói thật sao?” Chàng không muốn nghe cái này.

Dương Hoa nghẹn lời, chưa ai hỏi nàng chuyện này cả.

Nàng không biết xem bói, nàng chỉ đoán rất chuẩn thôi, tựa như có dự cảm nào đó. Lâu dần, ai cũng bảo nàng biết bói toán.

“Vậy ngài muốn gì?” Dương Hoa hỏi thẳng ngay, không dùng dằng với chàng nữa.

Chàng cười, “Uống rượu với ta đi, chỉ uống với mình ta thôi.”

Tháng 5 chưa đến, đã có tiếng ve.

“Được.”

“Ngay bây giờ luôn.”

Đêm nay ầm ĩ quá.

“Dạ”, nàng đáp rất nhanh, “Uống ở đâu?”

“Ra ngoài nhé”, vừa đi vừa uống.

Dương Hoa đi lấy hai bình rượu, mở cửa sau ra. Ban đầu họ ngồi uống ở cửa sau, rồi họ lại xách bình rượu đi dạo khắp nơi, cực kỳ giống hai kẻ phá nhà chơi bời lêu lổng.

Họ dựa vào bức tường ở cửa sau, nói một câu nhấp một ngụm.

Phòng ốc xung quanh lầu Liễu không có mấy người ở, họ chê hàng xóm ồn ào quá. Nhưng thành Lệ vốn dĩ chẳng có hàng xóm cố định gì. Có kẻ bỏ đi, cũng có người dọn tới. Chẳng ai rõ rốt cuộc thành Lệ đã được xây nên như thế nào. Dù những thương nhân phiêu bạt quanh năm đi khắp bốn bể không có tình cảm gì với tòa thành này, nhưng lá rụng về cội, ở lâu chung quy vẫn có ngày phải về quê quán.

Một vầng trăng khuyết treo lơ lửng ở trời Tây, gió lạnh qua đầu ngõ, may mà rượu nóng hổi.

“Thúc bá của nàng nói kinh Phật ở chỗ ông ấy, muốn thì tới mà lấy.”

Nàng mới nhận mặt được nửa số chữ trong quyển kinh Phật kia thì đã ném nó đi rồi, không ngờ ông cụ lại nhặt nó về.

Dương Hoa nhấp một ngụm rượu, “Thúc bá đã kể với ngài bao nhiêu rồi?”

“Chắc cũng kha khá đấy.”

Những câu chuyện cũ năm xưa ấy, không còn quan trọng nữa.

“Xem bói, cũng là do ông ấy dạy nàng à?”

“Không phải,” thúc bá dạy nàng biết chữ, như thể thầy của nàng, “Tại sao ngài không tin em?”

Chàng ồ lên, “Tin nàng gì nào? Nàng có thể nghe thấy tiếng của người trời, hay nàng là Phật Tổ chuyển thế?”

“Em không tính nhầm đâu.” Điều ấy là thật, là sự huyền diệu của vận mệnh.

Chàng đứng lên, đi loạng chà loạng choạng. Dương Hoa bước từng bước nhỏ sau chàng, ánh trăng cũng theo gót họ.

“Ta rất mong nàng tính sai một lần.” Chàng nghiêng đầu nói với nàng.

Dương Hoa cảm thấy chàng say, như một đứa trẻ, một đứa trẻ thích im lặng.

“Em biết rất nhiều điều về huyện lệnh đó.” Ví dụ như chàng thích ăn thịt khô. Tuy rằng đấy là lời cậu sai vặt nói hôm mang công thức sang, cậu ta cũng cảm ơn nàng nữa.

“Hình như là thế.” Chàng thừa nhận, hình như là vậy thật.

Họ cùng đi dạo trên phố, chốc chốc lại khiến dân tình qua đường ngó nghiêng.

Một tòa thành hoang, chẳng có gì hay ho để dạo, chỉ có thể ngắm ánh đèn đường vàng đỏ giao nhau trên phố.

Dương Hoa thấy bước chân của chàng thực sự không vững nên đi lên dìu chàng, chàng bèn thuận thế dựa vào người nàng.

Mùi rượu trên người chàng chỉ thoang thoảng, nhưng bình rượu trong tay Dương Hoa đã trống không từ lúc nào chẳng hay. Mỗi khi trò chuyện với chàng, nàng rất dễ căng thẳng, rất dễ khô mồm đắng miệng.

Nàng rót một ít rượu của chàng vào bình của mình, rồi lại uống một hớp.

“Thành Lệ khác kinh đô chỗ nào ạ?”

“Kinh đô lớn hơn một chút.”

Dương Hoa ngẫm ngợi, chắc không chỉ lớn hơn một chút thôi đâu.

“Nhà huyện lệnh ở kinh đô có bạch quả không? Kiểu cây to ơi là to ấy.” Thi thoảng đọc được trong sách, nàng rất muốn tận mắt nhìn thấy cảnh lá Thu vàng điểm tô khắp thành.



Chàng cười, “Không phải nàng biết tất cả về ta sao?” Đoạn dừng một lát rồi mới nói, “Không có.”

Hình như chàng rất không thích nhắc tới kinh đô, đến cả rượu ở nơi đó cũng thế, mang về đây rồi lại chia đi hết.

Vì thế Dương Hoa không hỏi nữa.

“Thích bạch quả à?”

“Chỉ là chưa thấy bao giờ thôi ạ.” Bỗng dưng, bình rượu nàng đang ôm rơi xuống đất, phát ra tiếng sắc lẻm.

“Ô?” Chàng như đột ngột bừng tỉnh, ngồi xổm xuống ném những mảnh sứ vỡ vào vệ đường.

Nàng luôn căng thẳng một cách khó hiểu như thế, chỉ vì chàng nói đến chữ “thích”.

Chẳng rõ họ đã đi bao lâu, đi tới chỗ nào. Dương Hoa thấy hơi mệt.

Nàng cũng ngồi xổm xuống nhặt giúp chàng.

Những mảnh sứ vụn kia không dính nước. Hình như nàng đã uống hai bình, còn chàng lại chỉ hớp mấy ngụm.

“Về thôi.” Chàng nói.

Vầng trăng trên trời đã lén lút dạt về đằng Đông, đường phố cũng thưa thớt người đi lại hơn nhiều.

Lúc đứng lên, Dương Hoa thấy hơi váng đầu, thậm chí còn có tí buồn nôn.

Lục Việt bóp cằm nàng, nương ánh trăng mờ, chàng ngắm gương mặt ửng hồng vì say rượu của nàng.

“Ta còn tưởng nàng uống giỏi lắm cơ.”

Nàng chỉ hầu rượu thôi, có phải tham dự đại hội uống thi đâu. Hôm đi chơi xa nàng uống có một ly của chàng mà đã ngất.

“Ngài uống giỏi, tại sao lại giả vờ say?”

Hơi rượu bốc lên, nàng cũng bạo hơn.

“Giả say là sao?”

“Ngày đó là… lần thứ hai ngài tới lầu…”

Chàng giật mình. Tựa như buổi hoàng hôn tịch liêu hôm ấy, tâm tư của chàng lại bị nhìn thấu lần nữa.

“Tại sao?” Đầu nàng nặng trình trịch, nàng sắp không đứng nổi…

Lục Việt tựa đầu nàng lên người mình, kề sát bên tai nàng thủ thỉ, “Bởi vì rượu dở quá.”

Bị chê bai ngược lại, Dương Hoa giơ tay định đánh, nhưng lại bị chàng tóm được.

Đôi mắt nàng tối sầm vì men say hun. Giữa lúc đê mê, nàng thấy chàng cười đắc ý.

Sau đó nàng cũng cười, “Khi cười đại nhân đẹp lắm”, như dòng nước vậy.

Lục Việt cõng nàng về, đi theo ánh trăng.

Nàng có vẻ rất nghe lời, hôm nay mặc thêm hai lớp áo.

Những khi nàng gọi “Lục đại nhân”, giọng nàng rất nhẹ nhàng, giống hệt như ma quỷ hớp hồn trong lời người ta, ngoắc hết hồn phách của kẻ khác đi.

Lục Việt đi chậm vô cùng, chậm tới nỗi Dương Hoa không cưỡng lại được cơn buồn ngủ.

“Cảm ơn ngài”, giữa lúc mơ hồ, nàng bỗng thốt ra một câu nói mớ.

Cảm ơn chàng đã tìm một việc làm tốt cho thúc bá, cảm ơn công thức nấu rượu của chàng, cảm ơn chàng vì hôm nay đã kéo nàng ra khỏi cảnh quẫn bách…

“Lục Việt, ngài tốt quá…”

Nhưng mà, “Tại sao…”

Tại sao phải đối xử với nàng tốt như thế?

Lục Việt cõng nàng về lầu Liễu, bế nàng lên giường.

Đèn mờ gió thoảng, không ai thấy có người mặc chiếc áo màu xám, thân ấp đầy hương nồng, bước chậm về từ cửa sau của lầu Liễu.

Bình luận

Truyện đang đọc