Ai làm quan ở thành Lệ thì chắc số chỉ có thể làm quan nhàn rỗi. Tiếc thay tòa thành hoang vu này không dựa núi cũng chẳng nhìn sông, nên cảnh sắc không làm lòng người thấy vui.
Thú vui duy nhất hiện tại của huyện lệnh chính là đi dạo phố.
Chốc chàng qua hàng này ngồi, lát lại ghé tiệm kia chơi, thi thoảng chàng chạy tới ngồi dưới cây du lớn nhất trong thành Lệ. Đôi lúc cũng có người tới trò chuyện, tâm sự với chàng. Anh chàng huyện lệnh mới đến này ấy à, rất thích bắt chuyện với kẻ khác, hơn nữa mặt mày còn góc cạnh có nét, vô cùng tuấn tú.
Tán dóc hợp cạ, mấy người có tuổi còn mời huyện lệnh tới nhà mình ăn cơm. Nhưng huyện lệnh lại không uống được nhiều rượu —— điều này khác hẳn lời đồn đại bên ngoài. Mọi người đã xào xáo chán chê chuyện hôm đấy giữa chàng và Dương Hoa. Ai cũng bảo anh chàng huyện lệnh này tốt lắm, không tham tài cũng không háo sắc, trăm năm mới gặp được một lần.
Lầu Liễu vẫn đắt khách như xưa, mỗi lúc bận rộn Dương Hoa lại quên hết tất cả. Nghe mọi người xôn xao về chuyện này, nàng chỉ thấy hơi bực bội thôi.
Ít lâu sau, huyện lệnh nhận được lời mời nên đến lầu Liễu lần nữa. Lúc tới, chàng mặc bộ áo vải bố màu than chì, tóc búi gọn gàng, chân râu lún phún cạo chưa sạch còn hiện trên gương mặt trắng nõn —— Suýt nữa thì Dương Hoa không nhận ra chàng.
Lần này, nhờ có bạn thân giảng giải, ngài huyện lệnh mới đến đã hiểu ra rất nhiều điều. Bữa ấy chàng xỉn quá, không biết chuyện làm ăn của nàng. Nếu biết trước, chàng nhất định sẽ lựa lời khi tới thăm.
Chàng ngó nghiêng vào trong tiệm, chàng muốn xin lỗi nàng, nhưng lại không thấy bóng dáng nàng đâu.
Dương Hoa tựa người trên lầu hai, nhìn chàng nói giỡn với bạn bè. Nói được mấy câu là chàng lại nheo mắt, một tay chống cằm, vô thức lắc chén rượu trong tay, vẻ cô đơn vấn vương nơi đáy mắt. Dương Hoa thấy đôi tai nhuốm hồng vì uống rượu của chàng, không phân biệt được chàng say thật hay say vờ. Quan sát một lát, nàng trở gót về phòng. Ban ngày nàng không tiếp khách.
Huyện lệnh chỉ uống một chén đã gục. Mặt trời còn chưa xuống núi, người khác đành phải khiêng chàng về.
“Về sau ta không đưa huynh tới quán rượu nữa đâu.” Một người thở dài nói.
“Hử? Ừ…”
Say như chết, thật tình cái gã này.
Lúc say, nét mặt người này tĩnh lặng, chỉ có đôi mắt như chứa nửa vò rượu, chôn giấu nỗi buồn sâu thẳm.
Ở đây mấy bữa, huyện lệnh mới càng ngày càng có thêm nhiều thú vui. Ban đầu chàng chỉ định mở trường học, sau đấy hết hứng chàng lại ra ngoài săn thú với người ta, sau nữa thì mê mẩn món chơi cờ, chọi gà, bài bạc, xúc xắc, và một số trò đánh cuộc phong phú khác.
Huyện lệnh đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dần quen hết mọi người trong thành, chỉ trừ Dương Hoa.
Thành Lệ kẻ qua người lại, Dương Hoa toàn ru rú trong quán rượu của nàng, làm sao gặp huyện lệnh được.
Sau này huyện lệnh còn mời tất cả mọi người trong thành Lệ đi chơi xa, mang món rượu trân quý của chàng ra để cả nhà chung vui. Người dân thành Lệ chưa được nếm thứ rượu ấy bao giờ, thơm nức thuần khiết, nhất định là rượu trong cung đình, hoặc rượu trên trời cao…
Chuyện này đã chọc giận Dương Hoa. Làm thế chẳng quá cướp miếng ăn của nàng còn gì nữa?
Tuy Dương Hoa không thân thiết gì với chàng, nhưng bữa được mời chơi xa ấy Dương Hoa vẫn đi theo, nàng phải ăn bù hết tổn thất hôm nay.
Nhưng Dương Hoa đã tính sai, nàng không ngờ hóa ra huyện lệnh chỉ khao rượu, còn thức nhắm mọi người phải tự mang theo. Họ đi gần nửa ngày mới phát hiện một dòng suối.
Dương Hoa ngồi bệt xuống đất, lạnh ghê.
Gió Đông ùa tới, cái cây trụi lủi rụng chiếc lá cuối cùng. Những người xung quanh đốt một đống lửa gần nàng, bấy giờ Dương Hoa mới cảm thấy ấm áp hơn.
Dân chúng nhàn rỗi ở thành Lệ gần như đều đi theo cả, đám đông rồng rắn kéo nhau vui đùa bên dòng nước. Con suối chảy xiết, tiếng cười vui vang lên không ngớt. Chỉ mình Dương Hoa lặng im ở đây. Những kẻ bên cạnh nàng dường như đều có lòng riêng, họ tán gẫu câu được câu chăng, lén ngắm người đứng giữa đám đông đằng xa. Đôi môi mỏng của chàng nhếch lên, chàng cười vô cùng thoải mái.
Hình như chàng không mặc quan phục, Dương Hoa cũng gan dạ táo bạo nhìn theo.
Giờ ngẫm lại, nàng cũng chẳng gặp chàng ta được mấy lần.
Người bên cạnh thấy ánh mắt của nàng, như thể tìm ra lý do chính đáng, bèn cất tiếng: “Huyện lệnh đẹp quá.”
“Đúng vậy, hơn nữa đối xử với mọi người cũng tốt, tính tình ôn hòa.”
“Không rõ đã có vợ chưa nhỉ…”
“Ừm… Chắc là chưa đâu?”
“Tôi chưa thấy vợ con ngài ấy bao giờ.”
Huyện lệnh vén tay áo xắn ống quần, chàng cầm cây đinh ba xọc vào trong nước, động tác lanh lẹ, xiên ngay được một con cá béo. Đám đông xung quanh hoan hô nhiệt liệt.
“Người như thế, sao lại tới nơi này nhỉ?”
“Hình như hôm tới đây ngài ấy chỉ đi một mình, không có người thân theo.”
“Ô! Rượu này ngon thật đấy.”
Dương Hoa không đáp lời, nàng ngẩn ngơ nghe bâng quơ câu được câu chăng. Chỉ riêng câu này là khiến nàng bực mình.
Nàng nhìn người nọ chằm chằm, nói: “Thật à? Rót cho tôi một chén đi.”
Nhấp nhẹ một ngụm, rượu vào miệng thì ngọt, nhưng xuống họng vị đắng cay. Nàng chép chép miệng, lại cảm thấy hơi ngòn ngọt, mới một hớp mà nàng đã nghiện.
Một chén rượu nhanh chóng xuống bụng, rượu hơi mạnh, Dương Hoa có chút mơ màng.
Dương Hoa đứng lên, đi về phía đám đông náo nhiệt. Nàng nhắm mắt, bước lảo đảo, dân tình chặn nàng lại liên tục.
“Hoa Nhỏ ơi —— ăn cá nướng không?”
Dương Hoa phẩy tay, lại có người đi tới, “Ơi Dương Hoa này, hoa lớn hợp với hoa nhỏ, tặng nàng đây!”
Dương Hoa nhận đóa hoa anh ta tặng, nở nụ cười. Anh chàng kia bỗng dưng đỏ mặt, ngơ ngác ngắm nàng.
Người bên cạnh thấy thế, bỗng bực tức bảo, “Hoa Nhỏ ơi, bông hoa hắn hái bừa có khi là hoa thối đấy. Nàng nhìn hoa tôi trồng đi, mềm mại thế này!”
“Hoa Hoa ơi, ăn thịt dê không?”
Dương Hoa bị lớp lớp người vây quanh, không biết phải làm sao. Bình thường nàng tiếp khách thạo lắm, vậy mà giờ lại bị một chén rượu đánh gục.
Dương Hoa bất lực nhìn xung quanh, bỗng nhiên túm lấy một bóng người màu than chì. Người ấy còn đương cầm cây xiên gỗ, lưng áo thấm chút mồ hôi.
Dương Hoa cười nói: “Sao rượu của ngài ngon thế?”
Đám đông xung quanh còn đang cãi cọ. Người nọ không đáp. Bàn tay chưa khô nước suối, thậm chí còn hơi ấm áp nhớp nháp và tanh mùi cá của chàng đang được một bàn tay mảnh dẻ lạnh lẽo cầm lấy. Vào khoảnh khắc đầu ngón tay nàng chạm vào chàng, cảm giác lạnh lẽo kia tựa như thấm vào người chàng theo kinh mạch, rồi lại cuồn cuộn đổ ra.
Chàng sực nhớ điều gì, hỏi ngược lại nàng: “Nghe nói nàng biết xem bói à?”
“Xem bói?”, Dương Hoa cười khẽ. Nàng cầm bông hoa dại kia, bứt một cánh bỏ vào tay chàng, lẩm nhẩm, “Chưa vợ”. Rồi nàng lại bứt cánh nữa, “Có vợ”. Năm cánh hoa nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay chàng, “Chưa vợ.”
Bỗng dưng nàng cất tiếng lảnh lót, giọng to hơn, “Hóa ra huyện lệnh chưa đón dâu à.”
Tin tức này quả nhiên làm lòng người nhộn nhạo, những tiếng xì xào lẩm bẩm vang lên giữa đám đông vốn đã ồn ào.
Nhưng huyện lệnh lại chẳng hiểu gì cả, sao chàng hỏi một đằng mà nàng lại đáp một nẻo.
“Đúng là ta chưa đón dâu.” Năm cánh hoa kia nằm trong tay chàng, tựa như không có trọng lượng, nhưng lại víu chặt hồn phách của chàng. Ở đây ai cũng say, chỉ mình chàng tỉnh. Chàng chưa hề nhấp một ngụm rượu nào.
“Sao kia?” Nàng vẫn đang cười, kèm theo chút đắc ý.
Chữ “kia” như làn khí phả vào mặt chàng. Chàng ngửi thấy hương rượu nồng, tay nàng leo dần lên cánh tay chàng, môi răng gần ngay trước mắt.
Huyện lệnh ngửi thấy mùi hương nọ thì lập tức tỉnh táo lại. Chàng lùi về đằng sau một bước, lạnh lùng nói, “Bói chuẩn đấy.”
Đúng là… một kẻ vui giận thất thường. Dương Hoa cũng biết ý mà lui, “Em đã xem bói cho ngài, vậy ngài dạy em ủ rượu đi.”
Mặt huyện lệnh vẫn còn âm u, nhưng chàng lại cất tiếng nhẹ tênh: “Được thôi.
“Nhưng nàng mới chỉ bói một lần, chắc ta chẳng dạy được gì cho nàng đâu.”
“Huyện lệnh có biết thiên cơ không?”. Thương nhân ở thành Lệ không chịu buôn bán lỗ bao giờ, xem bói phải có thiên cơ. “Thiên cơ quý lắm.”
“Ba lần là được”, chàng thỏa hiệp.
Dương Hoa không đáp, chỉ nói “Ngày khác em lại tìm ngài”, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Chàng nhìn theo mắt cá chân nõn nà dưới tà váy, và mái tóc dài bay nhè nhẹ trong làn gió của nàng.
Mấy chiếc lá khô cuốn theo gió rơi vào đống lửa, làm bùng lên những tia sáng lốp đốp, mùa Đông ấm áp đã đến.