HOA TIỀN VIỆT HẠ - THỤ ĐẠI CHIÊU PHONG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nắng nóng và mưa rào tới cùng tháng Sáu, đây là kiểu thời tiết quái dị ở thành Lệ. Đám thanh niên còn đỡ, chứ lớp già sẽ bị tra tấn đủ đằng.

Tật ở chân của Ninh Cấp càng thêm nghiêm trọng, ngày xưa bị mưa ướt là đau thấu gan, giờ chỉ gặp gió đã nhức muốn chết. Vậy nên chức dạy học lại chuyển về tay Lục Việt. Lục huyện lệnh thường xuyên mang thuốc bóp ngoài da tới thăm cụ.

Lục huyện lệnh chỉ ước chi có thể cho đám học trò nghịch ngợm kia nghỉ dài ngày luôn. Đáng ra hồi xưa chàng nên nghe lời người nào đó, bỏ quách trường học vô dụng này đi, đỡ phải bôn ba mệt nhọc.

Chẳng rõ vì sao, lũ trẻ con rất quấn chàng. Chàng hỏi thì chúng bảo, huyện lệnh nho nhã thanh cao, học thức uyên bác, đức cao vọng trọng, chúng con học theo ngài, coi như du học ạ. Oắt con được lắm, đọc sách gì mà biết được mấy từ ấy hử.

Ban đầu chàng còn giảng đạo lý với chúng, sau đấy phải lấy cây trúc vụt, sau nữa chàng mặc kệ cho chúng tự do.

Không chỉ Ninh Cấp, mà cả nữ đầu bếp già nấu ăn ở lầu Liễu cũng mắc chứng này. Mưa một tí là chân bà đau, dạo này bệnh bắt đầu nặng lên, đi lại vô cùng khó khăn. Dương Hoa thấy vậy thì thương bà cụ lắm, nhưng nàng không biết phải làm sao cả. Hồi bé việc ăn uống của nàng là do mẹ lo, mẹ mất thì cha lo cho nàng, sau nữa là tới bà cụ.

Bà cụ bị bệnh, Dương Hoa mới biết hóa ra mình lại nhõng nhẽo đỏng đảnh như thế. Là người nhà quê, mà còn chẳng biết nấu ăn.

Không bao lâu sau, lầu Liễu dán thông báo tuyển đầu bếp. Người nhận việc không nhiều, nấu cũng chẳng ra gì, Dương Hoa rầu lắm.

Vì thế lầu Liễu ngừng kinh doanh, cũng thôi bán rượu.

Lúc lầu Liễu không bán buôn, khắp phố phường đều im ắng. Thời tiết nóng, người ta cũng chả ham nói nhiều.

Khi chứng đau khớp chân của cụ Ninh đỡ hơn, Lục huyện lệnh rốt cuộc cũng được giải thoát, chàng ra ngoài dạo phố xá mấy vòng. Lúc đi ngang con phố im lìm nơi lầu Liễu tọa lạc, chàng buồn bực nhìn cánh cửa đóng chặt kia chằm chằm.

Chàng luồn qua cửa sau, quen cửa quen nẻo nhảy vào.

Dương Hoa đang dán người lên chiếc bàn đá. Khí lạnh từ mặt đá xuyên qua lớp lụa mỏng, truyền tới người nàng. Bóng cây rợp, dưới tán lá có hơi nước lờ lờ. Thích ghê. Nàng thích chí đến nỗi sắp ngủ tới nơi, nhưng lại bị động tác trước mặt đánh thức.

“Ngài…”, Dương Hoa ngồi dậy nâng rèm mắt lên, mới nhìn rõ người tới.

Lục Việt thấy mặt bàn đá còn in dấu mồ hôi nàng để lại, một lớp nước mỏng, nhưng hình dạng lại rất rõ ràng.

Cổ họng chàng thít lại, chàng đi qua ngồi xuống, bước từ nơi nắng gắt đến chỗ bóng râm.

Dương Hoa nhìn chàng không nói gì. Từ lúc ngừng buôn bán nàng lười hơn hẳn, phản ứng cũng trở nên rất chậm chạp.

Vì thế nàng lại nằm sấp xuống lần nữa, hai bầu ngực ấn lên bàn.

“Muốn uống trà thì tự vào bếp mà rót.”

Trà vừa pha, còn nóng lắm. Vậy nên trên bàn chẳng có gì, chỉ có nàng thôi.

“Sao hôm nay nàng không mở quán?” Mắt chàng lướt qua nàng, không biết đang nhìn đi đâu.

Dương Hoa nghiêng mặt qua một bên, thấy phiền phức.

“Hử?”

Nhiễu sự ghê.

“Không có đầu bếp, không bán buôn gì được.”

Nóng, không muốn nói chuyện.

“Đầu bếp à?”

Dương Hoa lờ chàng đi, lũ ve trên cây đáp một câu lấy lệ hộ nàng.

Lớp sa mỏng màu xanh lá bao lấy tầng áo trong trắng muốt, bao cũng chẳng kín lắm, nhất là chỗ cổ áo lỏng lẻo và phần xẻ đùi kia.

Lục huyện lệnh vào bếp rót trà. Trà nóng tới nỗi làm đau tay chàng, chàng đành thôi, nhặt cái quạt trúc bên cạnh lên rồi đi ra sân.

Dương Hoa cảm nhận được từng đợt gió nóng phả vào người mình, nàng cáu nhặng lên: “Quạt này là để quạt củi, sao ngài lại quạt em?”

Lục huyện lệnh nghe lời dừng tay.

“Đầu bếp trước kia đâu?”

“Ốm rồi.”

Đây là đoạn đối thoại cuối cùng trong trí nhớ của Dương Hoa trước khi nàng thiếp đi. Cơn gió nóng dừng chốc lát rồi lại ùa tới. Quạt một thoáng thì mát dần, nàng ngủ vô cùng an nhàn, mặt còn có vết đỏ vì đè vào bàn.

Có lẽ nàng ngủ chưa được bao lâu. Khi nàng thức giấc, mặt trời vừa qua đầu, chàng vẫn chưa đi.

“Sao ngài còn chưa đi?”

Dáng vẻ giương nanh múa vuốt của nàng khi vừa thức dậy đáng yêu thật.

“Không phải nàng muốn thuê đầu bếp à?

“Ta tới nhận việc.”

“Ngài? Huyện lệnh á?” Dương Hoa không thể tin nổi, nhưng thấy chàng gật đầu, nàng lại hỏi, “Ngài… biết nấu món gì?”

“Món gì cũng biết.”

Dương Hoa khụ một tiếng, “Vậy ngài đi theo em.”

Những nguyên liệu nấu ăn mà Dương Hoa cho chàng không nhiều là mấy. Mùa Hè nóng nực, nàng chẳng có hứng thú ăn gì.

Sau khi lấy chén đũa, đồ làm bếp và củi lửa ra giúp chàng, Dương Hoa bèn đứng trơ một bên, để chàng bận rộn một mình.

Lục Việt thấy nàng có vẻ lạ nước lạ cái trong bếp thì hơi buồn cười.

“Rửa rau, chắc nàng phải biết chứ?”

“Biết ạ”, nàng ngượng ngùng đáp.

Gian bếp này nhỏ hẹp, hai người chen chúc, rửa đồ ăn cũng đụng phải nhau.

Rửa xong, Dương Hoa bèn tựa cửa xem chàng bận lên bận xuống.

Động tác của chàng khá thuần thục, hơn nữa chàng luôn rửa sạch chén đĩa mỗi khi dùng xong, nhờ thế mà bệ bếp sạch trơn. Quả thật chàng rất ham mấy chuyện phiền phức.

Cơm nấu xong, nàng ngửi thấy mùi thơm thì tự xới cho mình, rồi bưng cơm ra chiếc bàn đá ở sân sau.

Gió trong sân mát lạnh, mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng ánh nắng đã ôn hòa hơn nhiều.

Dương Hoa trở lại nhà bếp, vừa tới cửa đã cầm lòng không đậu thốt lên một câu, “Thơm quá đi…”

Mùi hương này khác hẳn món bà cụ hay nấu thường ngày, vừa có mùi thơm của nguyên liệu vừa có hương gia vị nấu ăn. Hai loại mùi trộn lẫn với nhau, dường như đã tôn lên trọn vẹn hương vị của các nguyên liệu nấu nướng.

Dương Hoa bưng đĩa giúp chàng, dọc đường nàng còn lén hít hà mấy cái. Thơm ghê.

Dương Hoa gắp chút rau xanh với thịt kho tàu, rồi và cơm ăn chung. Rau thiên lạnh, nhưng nhờ trộn cùng chút hạt tiêu nên vị tê tê, dễ gây nghiện. Thịt kho tàu còn hơi nóng, mọng nước mềm tan, khiến nàng không nhịn được mà liếm hết nước thịt còn dư trên đũa. Cả món canh nữa, vị canh khá dịu, phía dưới có củ mài, thịt băm trôi đằng trên, có thể ăn hết cả bát cơm mà không thấy ngấy.







Họ ăn rất chậm, cũng chẳng trò chuyện gì trên bàn cơm. Nhưng ăn xong, nàng nói, “Ngày mai bắt đầu làm việc, đầu bếp huyện lệnh nhé.” Chàng cười nói được.

Dương Hoa cất chén đĩa mang đi rửa. Lục Việt ngồi hóng gió trong sân, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn mây vàng lờ lững khắp khoảng trời.

“Không ngờ huyện lệnh còn biết xuống bếp.” Xem ra chàng không phải là kẻ sống trong nhung lụa.

Dương Hoa đi ra từ nhà bếp, thấy một người ngồi ngẩn ngơ trong khoảng sân đong đầy nắng xế của nàng. Vẫn là chiếc áo đen nạm chỉ vàng ấy, ánh mắt thờ ơ, môi mỏng khé nhếch. Thoạt trông, chàng có vẻ lạnh lùng khó gần.

Nàng vén một sợi tóc ra sau tai.

“Thật ra lâu lắm rồi ta không xuống bếp.” Giọng điệu chàng nhẹ nhàng, như có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào.

“Lúc nào huyện lệnh cũng thế.” nàng mau mắn đáp lại một câu, rồi dừng lời.

“Thế nào kia?”

“Vậy nên ngài mới phải tới đây đấy.

“Cao giá quá, tự cho là mình thâm sâu khó lường.”

Chàng cười, thản nhiên chấp nhận.

Ai cũng khen chàng giỏi chàng hay, chỉ có một người vạch trần, chỉ trích chàng hết lần này đến lần khác.

“Dương chưởng quầy cũng thế.

“Rõ ràng đã thấy rõ, nhưng lại thích lừa gạt chính mình.”

Nếu có thể thấu hiểu sự đời, điều ấy chắc chắn sẽ khiến ta sầu khổ, nhưng không nên để nỗi sầu khổ ấy lan tràn tùy ý.

Phải chăng họ đã hiểu tận gốc rễ của nhau? Như thể mới liếc một cái đã nhận ra hạc giữa bầy gà.

Thật ra là không, cả hai chỉ nói đúng một nửa, nửa còn lại đã thay đổi lâu rồi. Từ ngày họ gặp nhau thuở đầu, nửa ấy đã lặng yên đổi khác.

Tối không ngủ được, Dương Hoa rót ít rượu, ngồi xổm uống trong nhà bếp, ngửi mùi pháo hoa còn chưa tan hết.

Nàng không kìm được lòng mình nên mới nói ra những lời như thế. Thật ra nàng cũng chẳng nỡ khiến chàng buồn, nhưng ai bảo chàng cứ dung túng nàng hết lần này đến lần khác.

Bình luận

Truyện đang đọc