Sợ hãi, nỗi sợ hãi vô tận bao trùm đánh úp, Tề Nhạc Nhân hoảng loạn di chuyển, nhưng bóng dáng phủ phục dưới chân cậu cũng di chuyển; nó cuốn lấy cậu túm đến trên mặt đất với sức lực không thể tưởng tượng, không thể động đậy.
Chủy thủ được khảm bằng phù văn thánh khiết không có tác dụng đối với bóng dáng, Tề Nhạc Nhân quyết tâm, một dao chém vào cánh tay trái của mình, máu tươi phun ra; phù văn trên chủy thủ tản ra ánh sáng nhạt màu trắng ngà, làm máu của cậu cũng mang sức mạnh thánh khiết mong manh; bóng ma dưới đất mấp máy dừng lại một lúc, sau đó lại lao về phía cậu.
Đáng giận, loại không có hình thể thì đối phó thế nào được? Nhìn thấy lực lượng của bóng ma càng ngày càng mạnh, Tề Nhạc Nhân đã bị lôi kéo đến không đứng dậy nổi, vừa ngẩng đầu liền thấy phu nhân điên cách cậu không đến năm mét!
Save? Hay là liều một lần?
Không, đây không phải thời điểm save, thử lại một lần!
Quả bom nhỏ được ném ra ngoài, cách đó không xa truyền đến tiếng ầm ầm nổ mạnh, Tề Nhạc Nhân đang quỳ trên mặt đất cảm nhận được uy lực này, tất cả ngọn nến gần đó đều bị dập tắt, chỉ còn lại mấy ngọn nến ở nơi sâu nhất tầng hầm còn cháy.
Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu lên, sau khi khói thuốc súng tan hết, cậu nhìn thấy phía xa xa xa phu nhân điên nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như đã chết trong vụ nổ.
Như vậy đã chết rồi à? Kết thúc?
Tề Nhạc Nhân có loại cảm giác như nằm mơ một giấc mơ không chân thật, hình bóng trói buộc cậu đã biến mất, cậu từ từ đứng dậy bước khập khiễng đi về phía cô... Bất kể nói như nào, cứ bổ một đao trước đã.
Quả bom nhỏ để lại một cái hố sau tiếng nổ mạnh dưới tầng hầm, Tề Nhạc Nhân vòng qua nó rồi thận trọng đến bên người phu nhân điên; nàng ta nằm trên mặt đất, khuôn mặt bê bết máu, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc dài vàng óng đã tán loạn, dường như không còn chút sự sống.
Trong một mảnh hắc ám Tề Nhạc Nhân đi về phía cô, nơi xa vẫn còn sót lại ánh nến mờ ảo nhưng không thể chiếu tới chân cậu, bước đến bên người phu nhân điên, trong tay nắm chặt chủy thủ, chậm rãi nâng lên…..
Giết nàng, hoàn thành nhiệm vụ này.
Tim của Tề Nhạc Nhân đập nhanh đến mức màng tai cũng chấn động, bởi vì vừa rồi kịch liệt giãy dụa nên tay cầm chủy thủ cũng hơi run lên; cậu cảm giác chính mình bị bao vây bởi một mảnh dính nhớp trong bóng tối, vô số nghi vấn, ẩn dụ và âm mưu đan xen cùng nhau, đem cậu khóa chặt lại.
Nhưng chỉ cần cậu hạ chủy thủ xuống, mọi thứ đều sẽ bị một lưỡi dao sắc bén đâm thủng, tàn nhẫn mà kết thúc hết thảy.
Chỉ cần kết thúc là tốt rồi.
Sau cổ giết chóc chi chủng ẩn ẩn đau đớn nhắc nhở cậu nơi này tràn đầy lực lượng ác ma, cậu không thể trì hoãn thêm nữa.
Tề Nhạc Nhân hạ quyết tâm, nắm lấy chủy thủ hung hăng đâm xuống!
Cánh tay bị một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt nắm chặt, lạnh lẽo tựa như hàn băng không có độ ấm khiến cậu giật mình, khi Tề Nhạc Nhân nhận ra thứ đang nắm tay mình là gì, cậu như điện giật run bắn lên
—— Cánh tay bị siết chặt gắt gao, căn bản không thể tránh khỏi.
Không biết từ khi nào, phu nhân điên đã mở mắt, mắt trái hoàn hảo cũng đã trở thành một lỗ máu như bên mắt phải, cùng nhau “nhìn” cậu, khóe miệng nhếch lên độ cung quỷ dị đầy kỳ quái.
“A, ngươi không phải Adeline.”
Phu nhân điên thở dài và nói: “Cô ấy là một người phụ nữ tốt bụng, ngoan ngoãn và thật ngu ngốc—— tất nhiên, khi cô ấy còn sống. Da của cô ấy thật ấm áp, đây là độ ấm của một người sống; ngươi không phải Adeline.”
Mắt trái hoàn hảo của cô ấy cũng là một lỗ trống, không có tiêu cự.
“Ngươi là Johan của ta sao?”
Bàn tay kia của phu nhân điên chậm rãi chạm vào vu0t ve khuôn mặt Tề Nhạc Nhân, tay dính đẫm máu và tro tàn lau xuống trên mặt cậu hương vị tử vong: “Anh yêu, Johan thân yêu, anh có còn yêu em khi em không còn thiện lương, dịu dàng hay xinh đẹp không?”
Máu, máu loang lổ bôi trên mặt cậu mang theo hơi thở ác ma, giết chóc chi chủng vui mừng như nước sông vỡ đê, từ sau gáy trái phải lan xuống khiến lý trí của cậu trong nháy mắt sụp đổ.
Trong nháy mắt này, Tề Nhạc Nhân đúng lúc lưu trữ, lưu trữ xong trong nháy mắt quang mang giết chóc chi chủng sống nhờ sau cổ tăng vọt, dọc theo xương sống toàn thân lan tràn. Sức mạnh đến từ ác ma bao quanh toàn thân, một loại khát vọng giết chóc đẫm máu xâm chiếm tâm trí Tề Nhạc Nhân.
Giết cô ta!
Cánh tay Tề Nhạc Nhân bị bàn tay đầy lực lượng nắm lấy, cậu trở tay túm chặt lấy phu nhân điên hung hăng quật cô ta văng ra ngoài; phu nhân điên thét chói tai bay ra xa mấy mét, thân thể va chạm vào vách tường làm mấy ngọn nến bên cạnh bị dập tắt.
“Quái vật… ngươi là quái vật!” Phu nhân điên đột nhiên kinh hãi hét lên, toàn thân phát run.
Tề Nhạc Nhân đứng dậy, hai mắt vô hồn, bước đến về phía cô.
Phu nhân điên gầm lên một tiếng kinh hãi, thanh âm giống như yêu nữ cao vút lên, ánh nến chung quanh bị tắt lại sáng lên, chiếu cả tầng hầm to lớn thành ngọn lửa sáng ngời, lay động trong ánh nến chói mắt, vô số bóng dáng sống lại như thủy triều vọt về hướng Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân vẫn đang đi ở phía trước, những bóng dáng điên cuồng kia phảng phất như cuồng phong đập vào cành cây lay động, nhưng khi tiếp xúc với Tề Nhạc Nhân trong nháy mắt dường như bị một cái lồng kết giới vô hình ngăn cản không thể quấn lấy cậu, chỉ có thể đứng ở bên cạnh cậu phí công giãy giụa vặn vẹo.
Ma vật cấp thấp, a ~ ~ ~.
Có một giọng nói trong đầu không thuộc về Tề Nhạc Nhân vang lên, hoặc đó hoàn toàn không phải là một giọng nói, chỉ là một chuỗi ý thức đột nhiên xuất hiện trong đầu, cậu biết nó đang nói gì, mặc dù nó không có ý thức ngôn ngữ.
Giết chóc chi chủng của cậu, đang nói chuyện.
Tề Nhạc Nhân ý thức được điều này, nhưng bây giờ tâm trí bị khống chế và cơ th3 của cậu lại không có cách nào ý thức được vấn đề để làm ra phản ứng; như thể một phong thư đã viết tốt nhưng lại quên gửi tin, mãi mãi không thể nhận được tin phản hồi.
Cậu bước đến trước mặt phu nhân điên, tay phải gắt gao bóp cổ cô, đem cô nhấc lên không trung.
Phu nhân điên mặt đầy máu há to miệng, hai chân đã rời khỏi mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, trọng lượng toàn thân gắn trên cần cổ yếu ớt, có thể gãy bất cứ lúc nào; chân cô giãy dụa đá đạp lung tung nhưng chỉ với lực lượng mong manh. Những bóng dáng điên cuồng đó lượn lờ xung quanh cô, theo cô giãy dụa mà biến thành những hình dạng vặn vẹo đáng sợ.
Tất cả những thứ này đều mất đi tác dụng, Tề Nhạc Nhân chán ghét bỏ qua chủy thủ khắc phù văn thánh khiết, chủy thủ kim loại rơi trên mặt đất nhảy lên hai lần, yên lặng nằm đó. Cổ tay cậu dùng sức siết chặt phu nhân điên càng ngày càng mạnh, giống như gọng kiềm
—— tiếng ca thanh thúy như băng vang lên, phu nhân điên giãy giụa run rẩy toàn thân, cả người mềm nhũn. Một cổ lực lượng ác ma trào ra từ cơ th3 cô, dọc theo bàn tay Tề Nhạc Nhân bị giết chóc chi chủng cắn nuốt gần như không còn.
Tề Nhạc Nhân buông lỏng tay ra, nhìn cô biến thành đống thịt nát, sau đó nhanh chóng thối rữa thành một đống xương trắng dưới ánh nến.
Mau tỉnh dậy.
Tỉnh lại!!!
Cậu kêu gọi tại chỗ sâu trong biển ý thức, ngón tay của Tề Nhạc Nhân khẽ run rẩy, cậu đang liều mạng tranh giành quyền điều khiển thân thể với giết chóc chi chủng. Nhưng không giống như lúc kích phát, lần này nó hấp thụ sức mạnh ác ma mới, càng trở nên mạnh mẽ và cũng tham lam hơn.
Cậu chỉ có nhiều nhất vài giây, Tề Nhạc Nhân đột nhiên bùng nổ, một đầu đập vào mặt tường thô ráp nặng nề, cơn đau khiến cậu lập tức thanh tỉnh, giết chóc chi chủng chiếm cứ trong ý thức cậu không cam lòng lui đi, lý trí và lực khống chế lần nữa trở lại cơ th3 cậu.
Tề Nhạc Nhân nằm liệt dưới đất, máu từ trên trán chậm rãi chảy xuống, che kín nửa khuôn mặt; nhưng vào lúc này cậu không rảnh lo này đó, mỏi mệt đến từ đáy lòng làm thân thể trở nên trì độn.
Máu từ khóe miệng chảy ra, mùi tanh nồng nặc. Giết chóc chi chủng hành quân lặng lẽ dường như lại động đậy; Tề Nhạc Nhân từ trong túi lấy ra nước thánh, uống một ngụm, lại đem nó áp chế trở về.
Trong nước thánh là cổ lực lượng thánh khiết đã rót vào cho cậu một chút sinh khí, ít nhất cậu vẫn còn sức để đứng lên.
Vết thương trên đầu không nghiêm trọng, Tề Nhạc Nhân trực tiếp dùng khăn lông che đầu, dự định lát nữa ra ngoài để bác sĩ Lã băng bó đơn giản một chút, tận lực không lãng phí kỹ năng của hắn nhiều nhất có thể. Nhưng trên thực tế, miệng vết thương trên cánh tay có chút sâu, cậu dùng băng vải quấn chặt lại để tránh xuất huyết nhiều; cố gắng mở bàn tay ra nắm chặt lại, phát hiện không có tổn thương đến thần kinh, xem ra không quá ảnh hưởng đến chiến đấu.
Tề Nhạc Nhân nhặt chủy thủ khảm phù văn vừa bị vứt sang một bên, đi vào phía trong tầng hầm.
Lúc đầu phu nhân điên ngồi trên ghế bập bênh đánh rơi một cái tã lót nho nhỏ; khi đi lại gần mới phát hiện đó không phải là một đứa trẻ con còn sống, mà là một con búp bê bằng vải có hình dáng thô ráp, thoạt nhìn dùng vải bố khâu lại.
Tề Nhạc Nhân do dự một chút, rồi nhặt nó lên.
“Nha ————!” Búp bê vải hét lên một tiếng thê lương, Tề Nhạc Nhân sợ hãi tới mức ném nó xuống đất, dùng một chân giẫm lên nó.
Búp bê vải dưới chân vùng vẫy vặn vẹo như một vật thể sống, Tề Nhạc Nhân không chút nghĩ ngợi dùng chủy thủ đâm xuống, búp bê vải bị chủy thủ đâm trúng phát ra vài tiếng kêu thảm thiết hơn, sau đó không hề nhúc nhích nữa.
Phần thân của con búp bê vải chảy ra một chất lỏng màu đen nhỏ, giống như một vũng máu.
Tề Nhạc Nhân đá đá nó, búp bê vải rốt cuộc không cử động, thoạt nhìn giống như một món đồ chơi bình thường.
Hẳn nó chết rồi nhỉ, đúng không? Tề Nhạc Nhân trong lòng vẫn có chút sợ hãi thầm nghĩ, đây đến tột cùng là cái đồ vật tà ác nào vậy? Tràn ngập cảm giác điềm xấu và ma quái.
Tề Nhạc Nhân tìm kiếm ở tầng hầm, nhanh chóng tìm thấy một ám cách trên bức tường sau chiếc ghế bập bênh; sau khi ám cách được kéo ra bên trong là một ngăn tủ với hai tầng ngăn kéo.
Nhịp tim Tề Nhạc Nhân tăng nhanh hơn, cậu có một dự cảm kỳ lạ, hơn nữa là loại dự cảm xấu.
Kéo ngăn đầu tiên ra, là một hộp sắt, hệ thống nhắc nhở lần nữa xuất hiện: 【 có được tế phẩm ác ma 3/6】.
Khi hộp sắt mở ra, đập vào mắt là một con ngươi nhuốm đầy máu, tròng mắt vốn đã bị phủ một màu trắng xám, thoạt nhìn rất dơ bẩn khiến người ta buồn nôn. Tề Nhạc Nhân đột nhiên liên tưởng tới mắt phải trống rỗng của phu nhân điên, làm sao tròng mắt của cô ấy có thể ở đây? Ai đã đào nó ra?
Một ánh sáng yếu ớt đột nhiên sáng lên sau lưng, Tề Nhạc Nhân quay lại, lần nữa nhìn thấy ảo ảnh
—— mỗi khi cậu tìm thấy một tế phẩm ác ma thì ảo ảnh sẽ xuất hiện.
Nhìn không rõ mặt của phu nhân điên đang ngồi trên mặt đất, cô ở trước cửa hầm hét lớn: “Mở cửa ra! Thả ta ra ngoài! Các ngươi là thứ đồ ti tiện, nô bộc phản nghịch! Ai cho các ngươi nhốt ta ở chỗ này!”
Ngoài cửa tầng hầm truyền đến âm thanh chìa khóa mở khóa, phu nhân điên vui vẻ nhìn cửa hầm, đỉnh tầng hầm mở ra, một giỏ đồ ăn được dây thừng thả xuống, dừng ở trên mặt đất.
Phu nhân điên nhìn đỉnh đầu bằng ánh mắt độc địa: “Nina, ngay cả ngươi cũng phản bội ta?”
Một giọng nói run rẩy truyền ra từ ngoài cửa tầng hầm: “Thưa phu nhân, tôi không có... Cho ngài ở đây là mệnh lệnh của tiên sinh.”
Phu nhân điên cuồng gầm lên: “Ta mới là chủ nhân của ngươi! Ta mới là! Thả ta ra ngoài! Ta ra lệnh cho ngươi! Thả ta ra ngoài!”
Giọng nức nở của Nina khe khẽ truyền đến từ ngoài cửa, không thể nghe thấy giữa tiếng la hét và giận dữ của phu nhân điên, thực nhanh phu nhân điên mệt mỏi ngã ngồi trên đất, vẻ mặt ngơ ngác nhìn phía trên đỉnh đầu, nhìn Nina.
Một lúc lâu, tiếng khóc đã ngừng, Nina thấp giọng nói: “Thưa phu nhân, tôi phải đi... nhưng tôi sẽ quên khóa cửa hầm, nếu ngài... ngài muốn... Tôi sẵn lòng giúp ngài trở lại, tôi nguyện ý…..Vì ngài làm bất cứ điều gì, miễn là ngài có thể tốt lên.”
Phu nhân điên nhìn chằm chằm đỉnh đầu không đáp lại lời nói của Nina, chờ đến khi cửa hầm lần nữa đóng lại, cô đột nhiên bật cười khanh khách, chậm rãi đặt tay lên mắt phải hoàn hảo của mình...
“Lại một cái, lại một cái, anh yêu, em có thể... ha hả... hahahaha...”
Ảo ảnh dần dần mờ đi, kèm theo những tiếng thì thầm nỉ non, lặng lẽ xuất hiện trước mặt Tề Nhạc Nhân.
Hộp sắt nồng nặc mùi huyết tinh cùng tròng mắt hôi thối khiến Tề Nhạc Nhân cảm thấy một trận buồn nôn, cậu dùng bố gói nó lại, nhét đồ vật vào túi của minh, chuẩn bị đến lúc đó giao cho bác sĩ Lã bảo quản. Lực lượng ác ma trên hộp sắt này khiến cậu cảm thấy không thoải mái, ảo ảnh về phu nhân Sarah điên cuồng kia cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Ám cách còn một tầng ngăn kéo...
Dưới ánh nến tối tăm, Tề Nhạc Nhân chậm rãi kéo ra ngăn kéo: dải kim loại phản chiếu ánh vào mi mắt cậu đầu tiên, sau đó là nhãn hiệu quen thuộc, đôi mắt Tề Nhạc Nhân đột nhiên trừng lớn kéo ngăn kéo ra, trợn mắt há mồm nhìn đồ vật bên trong.
Nhất thời trong nháy mắt cậu cảm thấy mình đang mơ, hẳn là đang mơ rồi, bởi vì chỉ có trong mơ mới có thể xuất hiện chuyện hoang đường nực cười như vậy.
Cậu thế nhưng ở đây thấy được, sự khởi đầu của cơn ác mộng này.
***
- -----oOo------