Sau khi rời khỏi phòng, ba người yên lặng đi trên hành lang, cho đến khi bác sĩ Lã hỏi một câu: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tìm tế phẩm cuối cùng, có chỗ nào chúng ta còn chưa thăm dò trên lầu 2 và lầu 3 chưa?” Tô Hòa hỏi.
“Chúng tôi vẫn chưa vào một số gian phòng.” Tiến sĩ Lã trả lời.
“Qua đó xem một chút.” Tô Hòa nói.
Tề Nhạc Nhân vẫn đang nghĩ về chuyện của Nina, cô ấy dường như xem mọi người đều là người tốt, đem tất cả bi kịch đổ lỗi trên người mình, nhưng điều châm chọc là, có lẽ cô ấy mới là người vô tội nhất trong câu chuyện này.
—— ít nhất ước nguyện ban đầu của cô ấy là tốt.
“Các anh nói, cuối cùng có phải bác sĩ Phất Lai Xá khiến phu nhân Sarah bị điên không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Ách… chuyện này hiện tại không thể phán đoán, nhưng thoạt nhìn rất giống.” Bác sĩ Lã sờ sờ cằm nói: “Nói tới tính khủng b0 thì chuyện xưa bác sĩ Phất Lai Xá là người thúc đẩy mọi chuyện đằng sau thú vị hơn chuyện xưa quý phụ nhân từ đơn thuần hiền lành nổi điên.”
“Đừng quá chấp nhất với việc tìm ra ai là kẻ đứng sau màn, có rất nhiều khả năng thật thật giả giả, người chơi khác nhau sẽ có sự cái nhìn khác nhau, chưa thể kết luận được.” Tô Hòa hòa nhã nói.
“Nói cũng đúng, ai, hiện tại độ hoàn thành của chúng ta là bao nhiêu rồi?” Bác sĩ Lã hỏi.
“75%.” Tô Hòa nói cho bọn họ.
“Xem ra đẩy mạnh cốt truyện không ít, hẳn mỗi lần phát hiện tế phẩm ác ma đều có mức hoàn thành cố định, một số sự kiện và phát hiện quan trọng cũng có độ hoàn thành cố định. Đó là cách tính toán nhỉ?” Bác sĩ Lã lại hỏi.
Tô Hòa mỉm cười gật đầu, nhưng không nói gì.
“Kia......” Bác sĩ Lã lại muốn hỏi.
“Nếu không tiện hỏi thì đừng nói.” Tề Nhạc Nhân ngắt lời hắn.
Bác sĩ Lã nga một tiếng thật dài: “Đúng đúng, tôi vẫn không hỏi thì hơn.”
Lúc này ba người đã bước ra khỏi hành lang, trước mặt họ là một đại sảnh tráng lệ huy hoàng, chiếc đèn chùm thủy tinh khổng lồ chiếu sáng rực rỡ trên mặt đất làm nổi bật tòa lâu đài cổ kính hoa mỹ.
Một bóng người mảnh khảnh đứng trên hành lang hình vòng cung phía xa, mái tóc dài đen nhánh, thân hình yêu kiều với lễ phục hoa lệ ưu nhã, dưới chân là Tiếu Hồng chỉ còn nửa thi thể làm vẻ thong dong trấn tĩnh của cô càng trở nên âm trầm quỷ dị. Cô đứng dưới bức chân dung gia đình, chắp hai tay sau lưng thưởng thức, như có thể nghe thấy tiếng bước chân bên dưới, cô chậm rãi quay người lại nhìn bọn họ trên mặt đất.
Trên người ăn mặc giống hệt lễ phục của phu nhân điên, La Tuyết Di nói: “A, các ngươi đây rồi.”
Dưới ngọn đèn thủy tinh chói mắt, cô đứng trên cao hệt như một nữ tu sĩ sắp hiến khúc ca cho thần linh, mi mắt buông xuống, biểu tình đoan trang.
Tề Nhạc Nhân bước tới một bước hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
La Tuyết Di nở nụ cười thần bí: “Ta là linh hồn Adeline đã chết, từ những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể Sarah lại cảm thấy vô số lần phản bội, nội tâm nàng luôn thiêu đốt ngọn lửa đố kỵ vĩnh viễn không tắt, ta chính là nàng. Nhìn xem, nàng đang thiêu đốt...”
Giọng nói của cô như tiếng thở dài nhẹ nhàng, dưới chân cô trào lên một ngọn lửa; trong ánh lửa chói mắt cô mỉm cười nhìn họ mà không hề có chút đau đớn, nhắm hai mắt lại. Ngọn lửa tựa như một đóa hoa sen lặng lẽ nở rộ trong đêm đen tội ác cắn nuốt thân thể La Tuyết Di; chờ khi Tề Nhạc Nhân xông lên cầu thang muốn cứu thì cô đã biến thành nắm tro tàn, tính cả nửa thi thể Tiếu Hồng bên cạnh.
Tề Nhạc Nhân ngơ ngác đứng nhìn sàn nhà bị cháy đen trên mặt đất, bác sĩ Lã và Tô Hòa cũng đã đi lên.
“Cô ấy muốn làm cái quái gì thế? Tại sao đột nhiên tự thiêu?” Tề Nhạc Nhân hoàn toàn không hiểu.
Tô Hòa đứng ở một bên, lướt qua một vòng suy nghĩ, dùng gậy chống chỉ chỉ vào đống tro tàn trên mặt đất: “Tro cốt này có lẽ có chút tác dụng.”
Tề Nhạc Nhân nga một tiếng, định cúi xuống nhặt, chưa kịp chạm tay vào đống tro cốt đã bị gậy chống của Tô Hòa ngăn lại: “Đừng dùng tay. "
“A?”
Tô Hòa dùng gậy chống khơi một ít tro tàn lên, bột phấn màu đỏ xám tạo ra một tiếng động lớn trong không khí, một đoàn ánh lửa bỗng nhiên xuất hiện không tới vài giây lại biến mất giữa hư không.
“Không cần để ý, đây không phải là tro cốt bình thường, hẳn là đạo cụ chiến đấu BOSS. Hừm, cái phó bản này rốt cuộc là cấp D sao? Này rất quyết đoán, tiểu thư La Tuyết Di tự mình tới đưa đạo cụ.” Tô Hòa cười cười nói.
Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã không khỏi trợn mắt nhìn đống tro cốt trên mặt đất, thực tế người bình thường cũng không thể tin được trò chơi còn có loại công dụng như này.
“Tôi vốn dĩ còn lo lắng La Tuyết Di và Nam Lộ ở cuộc chiến cuối cùng hợp hai làm một, nhưng xem ra mọi chuyện sẽ không khó như vậy.” Tô Hòa may mắn nói.
Tề Nhạc Nhân suy nghĩ trường hợp kia một chút, không khỏi hơi run lên: “Tạ ơn trời đất, may mắn là không.”
“La Tuyết Di vừa nói câu kia là có ý gì? Tôi nghĩ cô ấy có ý khác.” Bác sĩ Lã suy nghĩ về câu nói của La Tuyết Di trước khi tự thiêu, cảm thấy rất có nội hàm.
“Hẳn là một số ẩn dụ và nhắc nhở. Tôi cảm thấy cô ấy lưu lại tro cốt của mình có vấn đề, cũng từ những lời cô ấy nói.”
Tô Hòa nói: “Thời điểm La Tuyết Di và Nam Lộ giằng co đã nói, cô ấy là Sarah; tôi có khuynh hướng cho rằng những gì cô ấy nói là thật, chỉ là có hai ‘Sarah’ khác nhau. ‘La Tuyết Di’ là một phu nhân Sarah có ác ý thuần túy bình tĩnh tựa như năm đó Sarah mưu hại Adeline, lại giống như thời điểm cô ấy giết Nina, cô ấy không điên mà còn rất bình tĩnh, biết chính mình đang làm gì. Nhưng ‘Nam Lộ’ là một phu nhân Sarah có tình yêu ghen tuông điên cuồng. Có thể nói Sarah ‘La Tuyết Di’ là một nhân cách được phân ra từ Sarah ‘Nam Lộ’, cô ấy biết Johan phản bội, bởi vì ghen ghét và hận ý nên phân liệt ra Sarah ‘La Tuyết Di’. ”
—— Tôi cho rằng cô ấy sẽ lao vào nháo một trận với tiên sinh như trước, nhưng cô ấy đã không làm thế. Phu nhân xoay người đi về phía tôi..... Rõ ràng phẫn nộ nhưng lại biểu hiện rất bình tĩnh, tôi đột nhiên cảm thấy, phu nhân lúc này, mới thực sự điên rồi...
Lời nói của Nina vang vọng trong đầu Tề Nhạc Nhân, khi đó Sarah đã hoàn toàn bị lòng hận thù khống chế, cho nên mới giết Nina để hiến tế?
“Ý anh là phu nhân Sarah kỳ thực có hai nhân cách?” Bác sĩ Lã hứng thú bừng bừng hỏi.
“Từ trình độ mà nói có thể giải thích như vậy, nhưng này không phải chuyện xưa về sự khủng b0 của hai nhân cách; tôi nghĩ bởi vì sau khi nhiệm vụ này bị ô nhiễm phu nhân Sarah đã bị ảnh hưởng bởi sức mạnh ác ma, cho nên mới càng điên rồ hơn. Nhưng, cô ấy đã học được phương thức hiến tế ác độc như vậy từ đâu? Đây cũng là vấn đề.” Tô Hòa nói.
“Chậc chậc, thật đủ thâm.” Bác sĩ Lã lắc đầu nói.
Tề Nhạc Nhân vào phòng bếp tìm dụng cụ quét tước —— trước đó còn được Tô Hòa yêu cầu cầm bật lửa tới —— cậu cẩn thận đem tro cốt quét vào túi, sau đó cẩn thận thu thập tốt; nói không chừng cuối cùng cậu sẽ phải dựa vào những thứ này để cứu mạng.
Vì vậy ba người tiếp tục thu thập manh mối, trên lầu hai không có nhiều phát hiện, nhưng phát hiện một chút tình huống ở lầu ba.
“Gian này hình như là một phòng ngủ! Nhưng cửa không khóa!” Bác sĩ Lã gian nan mở cửa, quay đầu lại hô với hai người đằng sau.
Trong phòng mơ hồ có lực lượng ác ma nhưng không mạnh lắm, giống như ảo giác như có như không, Tề Nhạc Nhân cùng bác sĩ Lã bước vào tìm tới tìm lui ở phòng ngủ, nhưng không thấy đồ vật hữu dụng. Cửa tủ quần áo chưa đóng chất đầy quần áo của phu nhân điên.
“Cửa này không khóa, có lẽ đã có người tới trước? Lễ phục của La Tuyết Di và Nam Lộ chẳng lẽ lấy ở đây?” Tề Nhạc Nhân nhớ ra lễ phục của La Tuyết Di giống với phu nhân điên nên hỏi.
“Có khả năng nha, cửa tủ quần áo còn chưa đóng, có chút khả nghi.” Bác sĩ Lã cùng Tề Nhạc Nhân liền nghiên cứu một đống nữ trang.
Bác sĩ Lã còn đề nghị tìm quần áo của Johan mặc vào, nói không chừng phu nhân không chiến mà bại, bị Tề Nhạc Nhân xem thường: “Nếu BOSS bùng nổ thì làm sao?”
“Dù sao cậu đánh nhau, tôi cũng không lo lắng.” Bác sĩ Lã không đau không ngứa nói.
Tề Nhạc Nhân đằng đằng sát khí nói: “Có tin tôi mang anh ra làm tấm chắn hay không!”
“Không nói, không nói nữa!” Bác sĩ Lã bị dọa, vẻ mặt sợ hãi cự tuyệt.
Tô Hòa đang đứng ở cửa cũng đi tới, sau khi đi một vòng hỏi: “Gương ở bàn trang điểm đâu?”
“A”
“Ừ ha, gương đâu?” Bác sĩ Lã và Tề Nhạc Nhân cũng chưa chú ý kiểm tra cái này, lúc này bọn họ rốt cuộc cảm thấy không thích hợp, bàn trang điểm thế nhưng không có gương, điều này hoàn toàn không hợp lý.
Tại sao không có gương? Tề Nhạc Nhân trầm tư yên lặng nhìn bàn trang điểm.
Chẳng lẽ phu nhân điên bị hủy dung cho nên không muốn nhìn mình trong gương, hoặc gương sẽ phản chiếu thứ gì đó... Đó là lý do nàng lấy chiếc gương đi?
“Để tôi nhìn xem.” Bác sĩ Lã đi tới cạnh bàn trang điểm, kéo từng ngăn kéo ném từng thứ một ra, gõ đông gõ tây, cuối cùng phát hiện dưới ngăn kéo tận cùng bên trong có ám cách.
Trong nháy mắt kéo ám cách ra, Tề Nhạc Nhân rõ ràng cảm nhận được lực lượng ác ma trở nên nồng đậm, bác sĩ Lã tìm thấy trong bức tường kép một chiếc hộp sắt, hưng phấn nói: “Quả nhiên có!”
【 có được tế phẩm ác ma 6/6】
Hộp sắt được mở ra, trong hộp là móng tay được cắt xuống.
***
“Con chim tình yêu của anh, đã rời xa anh rồi.
Anh có thể tưởng tượng, nó chỉ vĩnh viễn dừng lại trên vai mình không?”
Trước gương tản ra một tia sáng xanh lạnh lẽo, phu nhân điên ngồi thất thần ở đó, ảnh ngược trong gương trang điểm là khuôn mặt nhợt nhạt quỷ dị của cô, "cô" trong gương đang dùng giọng nói quyến rũ nói ra lời dụ hoặc lòng người.
Chính cô cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ.
- -----oOo------