HOAN NGHÊNH ĐẾN VỚI TRÒ CHƠI ÁC MỘNG

“Dạo này cậu vội cái gì? Từ lần trước ăn cơm xong liền không thấy bóng dáng, cả ngày không ở nhà, Tô Hòa đã hỏi tôi rất nhiều lần.”

Hôm nay Tề Nhạc Nhân không giả dạng thành Hồng, trở lại Vùng đất Hoàng Hôn hỏi thăm Trần Bách Thất về việc chế tác đồ sạc cùng nhiệm vụ cưỡng chế. Qua mười ngày nữa cậu phải thực hiện nhiệm vụ cưỡng chế lần đầu tiên, nghe nói vô cùng dễ dàng, nhưng cậu vẫn có chút không yên lòng. Kết quả ở trên đường bị bác sĩ Lã – người có thiên phú tầm bảo vừa vặn bắt được.

“Tôi có chút việc…..” Đương nhiên Tề Nhạc Nhân không thể tiết lộ tình trạng hiện tại của mình cho bác sĩ Lã, vì vậy chỉ có thể giả ngu.

Nhiệm vụ nằm vùng lần này rất nguy hiểm, Tề Nhạc Nhân thậm chí còn viết sẵn di thư đặt trong nhà ở Vùng đất Hoàng Hôn; nếu cậu bất hạnh chết không toàn thây vô pháp dùng sống lại trứng màu, thì phong thư này cùng các vật dụng sinh hoạt khác sẽ chuyển lại cho người kế tiếp vào ở, cậu đem sự tình về Trò Chơi Ác Mộng và nhiệm vụ chủ tuyến truyền đạt lại cho người đó.

Lúc viết phong thư này cậu cảm thấy tâm tình có chút phức tạp, tổng cảm thấy chính mình như tiền bối NPC trong trò chơi, chuyện xưa chưa bắt đầu thì đã chết, chuyên môn cung cấp manh mối và di sản cho nhân vật chính, vô cùng không may mắn.

Sở dĩ cậu không nói với bác sĩ Lã là vì không muốn liên lụy đến hắn, lấy tính cách bác sĩ Lã không gánh được việc lớn thế này, cậu thà đặt hy vọng của mình lên một người xa lạ không liên quan. Chỉ cần không để bí mật này theo mình tử vong như đá chìm đáy biển, cậu liền yên lòng.

Tiếc là bác sĩ Lã hoàn toàn không hiểu cậu dụng tâm lương khổ, đối với hành vi mất tích của cậu quở trách một hồi, Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ dùng chiêu: “Tôi sai rồi, mời anh ăn bữa cơm.”

“Woa, đây là cậu nói đó nhé, tôi mới phát hiện nhà hàng này đặc biệt ăn ngon, chúng ta đi thôi!” Bác sĩ Lã một giây quên mất chính mình vừa rồi lải nhải, kéo Tề Nhạc Nhân đi ăn đồ ngon.

“Ừm, hai ngày trước tôi và Tô Hòa nói về nhiệm vụ ‘Lâu đài khủng b0’. Nhiệm vụ này theo loại hình kết cục đa chiều, tôi lại nghĩ đến một khả năng khác.” Trên đường bác sĩ Lã cùng Tề Nhạc Nhân hàn huyên.

“Khả năng gì?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Chẳng phải lúc trước cậu đã nói NPC sắm vai Adeline là người bên trận doanh ác ma sao, hình như tên Isabel? Cô ấy dụ dỗ Johan sau đó bị phu nhân điên đố kỵ nên gi3t ch3t, này hết thảy cô ấy đã dự mưu tốt; sau đó cô ấy thay áo choàng lấy thân phận ác ma mê hoặc phu nhân điên, cuối cùng toàn bộ tạo thành bi kịch, đây hẳn là kết cục ý nghĩa nhất."

"Nhưng chúng ta vẫn chưa xét đến vai trò của Nina, nàng có tác dụng cực lớn trong việc thúc đẩy tình tiết cốt truyện, nhưng hành vi thì có vẻ quái dị; liệu có khả năng kỳ thực Nina đứng ở bên trận doanh ác ma hay không, ít nhất thời điểm nàng ám hại phu nhân điên sinh non, nàng đã bị ác ma mê hoặc? Chúng ta tìm được tế phẩm cuối cùng là móng tay, nhưng dựa theo trình tự thời gian, kỳ thực phu nhân điên mới là vật phẩm hiến tế đầu tiên, đó cũng là địa phương một lần duy nhất ác ma mê hoặc xuất hiện. Tại đoạn hồi ức Nina thu thập những mảnh gương vỡ có bị cắt trúng tay, vết máu vương trên thảm, mà lúc ấy có một mảnh gương nhỏ trên thảm. Có khả năng kỳ thực người bị mê hoặc không chỉ mình phu nhân điên?” Bác sĩ Lã nói.

“Ý của anh là, linh hồn ác ma Isabel bám vào trên người Nina?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Không thể nói là bám vào, phải nói là ảnh hưởng. Tô Hòa tương đối hiểu rõ ác ma, hắn nói loại ma nữ như Isabel không phải một ma vật cấp thấp. Thân là người theo đuổi Ma Vương lừa gạt, nàng đại diện cho một loại nguyên tội, tỷ như bá đạo, tham lam, đa nghi, sa đọa, bạo ngược, sắc-dục, phản bội hoặc các mặt tội ác khác, cậu nghĩ Isabel đại diện cho cái gì?”

Tề Nhạc Nhân nhắm hai mắt, nhớ lại hết thảy về Isabel, đột nhiên một câu dũng mãnh tràn vào đầu cậu.

——Ta là linh hồn Adeline đã chết, từ những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể Sarah lại cảm thấy vô số lần phản bội, nội tâm nàng luôn thiêu đốt ngọn lửa đố kỵ vĩnh viễn không tắt…..

“Là đố kỵ.” Tề Nhạc Nhân hiểu rõ nói.

Cậu nghĩ tới địa cung trong Hiến Tế Nữ Vu, nơi đó mai táng vô số oan hồn cô gái trẻ, Ma Vương lừa gạt đùa giỡn các thiếu nữ trong lòng bàn tay; các thiếu nữ vì ghen ghét mà giết hại lẫn nhau, cuối cùng chỉ sót lại một ma nữ duy nhất.

Còn hoa viên trên đỉnh lâu đài cổ, phu nhân điên thiêu đốt trong hỏa vũ cuối cùng biến thành ngọn lửa đỏ như máu... Ngọn lửa kia, là lòng đố kỵ vĩnh viễn không tắt trong lòng nàng.

Bác sĩ Lã gật gật đầu: “Đúng vậy, nàng tám-chín phần mười là ‘đố kỵ’. Phu nhân điên bị nàng mê hoặc, là vì cô ấy đố kỵ, Nam Lộ bị nàng bám vào người, cũng vì đố kỵ; nếu Nina cũng bị ảnh hưởng, vậy thuyết minh trong lòng cô ấy cũng có ngọn lửa đố kỵ.”

“Hửm... ý anh nói là, Nina có thể là tình nhân của Johan, cho nên nàng mới đố kỵ với phu nhân điên?”

Bác sĩ Lã trừng cậu một cái: “Cậu không nghĩ tới cô ấy ghen tị với người khác sao?”

“A? Ai?” Tề Nhạc Nhân không hiểu.

“Cô ấy ghen ghét Johan, bởi vì cô ấy thích phu nhân điên a.” Bác sĩ Lã nói một cách đương nhiên.

Bác sĩ Lã não động làm Tề Nhạc Nhân kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Không thể nào? Các nàng đều là nữ.”

“Chính cậu cũng làm gay, sao lại có thành kiến với bách hợp vậy?” Bác sĩ Lã không phục hỏi lại.

Tề Nhạc Nhân thế nhưng không lời gì để nói.

“Nếu cậu không mang thành kiến mà nhìn câu chuyện này dưới góc độ khác, thì việc Nina thích phu nhân điên là một lời giải thích. Nina ái mộ phu nhân điên, không hy vọng cô ấy mang thai cho nên trợ giúp Johan hạ dược phu nhân điên; nhưng sau đó đau lòng cô ấy bị tác dụng phụ mà khó chịu nên đã vi phạm lệnh của Johan giảm liều thuốc thủy ngân. Sau khi phu nhân điên mang thai Nina vì quá kích mới hại cô ấy sinh non, cuối cùng nguyện ý mạo hiểm thả phu nhân điên ra, còn khuyên cô ấy cao chạy xa bay; thời điểm hết thảy không thể vãn hồi trở thành tế phẩm của phu nhân điên."

"Nina nhỏ yếu, nàng chỉ là một cô hầu gái thân phận thấp kém, sợ hãi Johan —— trong chuyện xưa cô ấy rất sợ bộ giáp kia, vì áo giáp tượng trưng cho nam chủ nhân sẽ trừng phạt nàng vì hành sự bất lực —— cũng không dám biểu lộ tình cảm với phu nhân điên. Loại tình cảm giữa ái mộ - đố kỵ, sợ hãi cùng cảm tình làm linh hồn nàng tràn ngập thống khổ, cuối cùng bị ác ma dụ dỗ. Hahahaha, tôi có phải rất thông minh không?” Nghiêm trang nói hưu nói vượn, bác sĩ Lã rốt cuộc nhịn không được bắt đầu khoe khoang.

“Cái phỏng đoán này, có bằng chứng không?” Tề Nhạc Nhân hỏi một câu mấu chốt.

“... Không có.” Bác sĩ Lã héo.

“Vậy ra anh chỉ đoán mò?” Tề Nhạc Nhân cười lạnh nói.

“Này không phải rất có đạo lý sao? Nào kêu đoán mò chớ, cái này là tưởng tượng hợp lý.”

Bác sĩ Lã cãi cọ nói: “Nếu cậu không hài lòng với hướng đi bách hợp, tôi lại não động hướng đi gay cho cậu xem!"

"Trước có một Johan, vì tiền tài mà cưới Sarah phu nhân, nhưng lại yêu bác sĩ gia đình nhà nàng; hắn không muốn bại lộ mình là gay nhưng lại muốn giải trừ hôn ước, vì thế giả bộ dan díu với hầu gái Adeline của phu nhân Sarah, kết quả Adeline bị phu nhân Sarah bí mật gi3t ch3t. Hắn vẫn cùng Sarah phu nhân kết hôn chuẩn bị tùy thời giết nàng đoạt di sản; tình nhân bác sĩ Phất Lai Xá ở một bên hiệp trợ, đôi cẩu nam – nam này lộng điên phu nhân Sarah, cuối cùng bị phu nhân Sarah hắc hóa gi3t ch3t, hoàn mỹ!”

“….” Càng ngày càng vô nghĩa. Mặc dù Tề Nhạc Nhân không ủng hộ bác sĩ Lã tưởng tượng thiên lý hành không, nhưng cậu không thể ngăn cản tiểu đồng bọn não động kỳ ba.

Thực tế thì cậu tương đối hứng thú với chủng loại ác ma, bởi vì quan hệ với kỹ năng “Nghi thức ác ma” nên cậu đã nhờ Sở thẩm phán xin một ít ác ma kết tinh, nhưng đều là kết tinh ác ma cấp thấp, hơn nữa phần lớn là mị ma, cũng không có loại ác ma cấp bậc như Isabel. Cậu có chút tò mò nàng là dạng ác ma kết tinh nào, năng lượng đó có lẽ khiến ao hồ sôi trào lên cũng không chừng.

Vì trấn an bác sĩ Lã, Tề Nhạc Nhân đã mời hắn ăn một bữa thật ngon, dặn dò hắn nhất định phải cẩn thận khi thi hành nhiệm vụ cưỡng chế, tránh vì sức chiến đấu cùi bắp mà nằm liệt giữa đường.

Sau khi chào tạm biệt bác sĩ Lã, Tề Nhạc Nhân đến gặp Trần Bách Thất, em gái nàng Thiến Thiến đang trông cửa hàng, vừa nhìn thấy cậu đến liền gân cổ gọi chị gái. Lúc này Trần Bách Thất mới thong thả ung dung từ tầng hầm đi ra, trên tay là một chồng sách thật dày, đặt lên bàn sách rồi mới chào hỏi Tề Nhạc Nhân.

Trần Bách Thất kinh doanh một hiệu sách, hơn nửa là thư tịch Thế Giới Ác Mộng, cũng không biết cô ấy vơ vét ở đâu. Tương đối đáng sợ như “Triệu hoán ác ma đơn giản”, “Phép nuôi dưỡng ác ma cấp thấp”, “Thuật nhập môn cầu nguyện thần học”, “Tự hỏi về năng lượng ác ma kết tinh” linh tinh vừa thấy không phải sách trung nhị đặt bừa, mà là chân thật tồn tại.

Đáng tiếc Tề Nhạc Nhân không hứng thú lắm với thần bí học, cũng không có thời gian nghiên cứu những thứ này, nhưng nghe nói có nhiều người chơi cảm thấy hứng thú với đồ vật này, tiêu phí số ngày sinh tồn lớn mua đống thư tịch.

“Tôi muốn hỏi một chút về lần đầu thực thi nhiệm vụ cưỡng chế.” Tề Nhạc Nhân nói với Trần Bách Thất: “Mặt khác, tôi muốn nghe một chút ở Vùng đất Hoàng Hôn có người làm được bộ sạc hay không.”

Trần Bách Thất đánh giá cậu từ trên xuống dưới, sau đó lấy ra một tờ khế ước, Tề Nhạc Nhân vừa nhìn thấy con số trên đó, còn tốt còn tốt, cũng không đắt, liền ký tên.

“Người chơi trong Thế Giới Ác Mộng đến từ các ngành nghề ở thế giới hiện thực tôi vừa lúc nhận thức mấy cao nhân làm thủ công, lát nữa đưa cho cậu một danh sách cùng phương thức liên hệ, chính cậu tự đi tiếp xúc, nếu yêu cầu tôi liên lạc thì sẽ thu phí khác.”

Trần Bách Thất nói một cách bình tĩnh, đem tờ khế ước cầm đi: “Nhiệm vụ bắt buộc vô cùng đơn giản, cậu nhắm mắt lại dùng tay không cũng có thể qua, độ khó tương đương với đi nhà ma trong công viên giải trí, cứ đi là được.”

“Xong rồi?” Tề Nhạc Nhân móc móc lỗ tai, có chút khó tin.

“Xong rồi.” Trần Bách Thất nói.

“…… Gian thương vô lương tâm, trả tiền lại cho tôi!” Tề Nhạc Nhân vỗ bàn nhảy dựng lên.

“Thực không có gì để nói, nhiệm vụ của mỗi người là khác nhau. Theo tôi được biết, không ai chết ở nhiệm vụ cưỡng chế lần đầu cả, trừ phi người làm nhiệm vụ phát sinh xung đột với người chơi khác, cho nên bị giết." Trần Bách Thất bĩu mô: “Để bồi thường, cậu có thể hỏi tôi một câu nữa, không thu tiền.”

Tề Nhạc Nhân lại ngồi vào chỗ của mình, muốn đòi lại thời gian là không thể nào, không bằng hỏi Trần Bách Thất cái khác.

Do dự một lúc, Tề Nhạc Nhân giả bộ không chút để ý hỏi: “Cô biết lĩnh vực bán thành phẩm là chuyện như thế nào không?”

Trần Bách Thất cảm thấy bất ngờ liếc nhìn cậu một cái, tựa hồ đang tự hỏi sao cậu biết thứ này. Tề Nhạc Nhân bị cô nhìn đến toàn thân không thoải mái: “Như thế nào?”

“Xem ra cậu đã biết.” Trần Bách Thất có chút tiếc nuối nói.

“Biết cái gì?” Tim Tề Nhạc Nhân đập nhanh, có loại cảm giác xấu.

“Nửa lĩnh vực còn chưa hoàn toàn ngưng kết thành một lĩnh vực vốn dĩ rất yếu ớt, nhưng cậu đừng lo; tuy nửa lĩnh vực của Ninh Chu đã hỏng mất, nhưng hắn vẫn còn trẻ hơn nữa có tiềm lực, lấy thời gian phá bỏ ràng buộc lần nữa ngưng kết lĩnh vực cũng không phải không có khả năng.” Trần Bách Thất an ủi nói.

Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn cô: “Nửa lĩnh vực hỏng mất? Khi nào? Sao lại thế này?”

Ngược lại Trần Bách Thất ngơ ngẩn: “Cậu không biết? Vậy cậu hỏi nửa lĩnh vực làm gì?”

Vốn muốn nói một câu lĩnh vực bán thành phẩm của Sát Lục Mật Hội, kết quả sau khi nghe sự tình nửa lĩnh vực Ninh Chu bị hỏng, Tề Nhạc Nhân tức khắc nghẹn muốn chết: “Cô nói thật sao?”

Trần Bách Thất nghiêm nghị nhìn cậu, trong mắt không giấu được phức tạp: “Thời điểm nửa lĩnh vực của hắn bị hỏng, không phải cậu cũng có mặt ở đó sao?”

Tề Nhạc Nhân ngồi lại trên ghế suy sụp nhắm mắt lại.

Linh hoạt kỳ ảo tiếng nhạc càng ngày càng xa, bạch quang thánh khiết trước mắt dần dần ảm đạm, đại điện giáo đường to lớn, nhóm khách hành hương cầu nguyện đều trở nên hư ảo. Vị thánh nữ tu sĩ khoác áo choàng trắng đứng dưới giá chữ thập yên lặng nhắm lại đôi mắt xanh thẳm. Ác ma tàn sát bừa bãi, vô số lực lượng tín ngưỡng chống đỡ kết giới đã bắt đầu lung lay sắp đổ, tùy thời tiêu vong.

Khi đó đắm chìm trong Thánh quang, trong lòng tràn đầy nên sống sót như thế nào, Tề Nhạc Nhân cũng không biết, đó là dấu hiệu nửa lĩnh vực của Ninh Chu sắp bị xé rách.

****

*Mọi người hãy nhớ chi tiết người theo đuổi Ma Vương sẽ đại diện cho một loại nguyên tội nhé.

Các bạn xem lại chương 36: Hiến tế nữ phù thủy [29] xem chi tiết nhé.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc