HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI

Tự Cẩm lắc lắc đầu, giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, dù sao một ngày nào đó sẽ biết rõ thôi, nếu những toan tính của Quản Trường An nàng không xử lý được, chẳng lẽ hắn ta còn dám ép buộc nàng sao?

Đến lúc đó nàng cố gắng vài năm, chưa biết chừng cũng có chút địa vị trong lòng hoàng đế, lúc đấy Quản Trường An cũng không dám tham lam lợi dụng mình.

Gần đây quan viên trong triều đang náo loạn vì vụ châu chấu và tiền cứu trợ, Tạ Hoàn bị hoàng đế cứng rắn lôi đầu ra, lại có nhà hoàng hậu trợ lực bên cạnh, cuối cùng đã ép buộc Tạ Hoàn ra mặt tra xét chuyện này. Nhưng kết quả cuối cùng Tạ Hoàn có thể mang về cho hoàng đế là gì, ai biết chính xác đâu?

Tự Cẩm đoán Tạ Hoàn cũng không dám thật sự đối đầu với mấy sĩ tộc thế gia, cùng lắm thì tìm vài viên quan nhỏ, không có bối cảnh thí mạng đền tội là cùng. Nếu kết quả thật là như vậy, nàng cũng có thể biết Tiêu Kỳ sẽ tức giận đến thế nào.

Hầu mực là một công việc cực kỳ vinh dự. Từ xưa đến nay trong hậu cung cũng chỉ có Quý phi và Đổng Hiền phi nhận được vinh hạnh đặc biệt này, giờ có thêm nàng được hoàng đế coi trọng. A, không đúng, chắc hẳn do nàng có công lao trong việc Hoàng hậu nương nương đối đầu Quý phi, nên hoàng đế ban cho vinh dự này, cũng là cấp thể diện cho hoàng hậu.

Ai bảo giờ nàng đã có tiếng là người của Hoàng hậu, lại do một tay hoàng hậu nâng đỡ lên, cấp thể diện cho nàng chính là ban vinh quang cho hoàng hậu.

Chao ôi, nàng ta thật sự cảm thấy thế này tốt sao?

Nhưng mỗi ngày thấy hoàng hậu vui vẻ như thế, hình như đúng thật.

Nhưng bản thân nàng cảm thấy rất kỳ quái.

Sau khi được thăng vị phần Nương tử, Di Cùng Hiên có thêm hai nô tài, một cung nữ một tiểu thái giám. Rốt cục Vân Thường đã có thêm người trợ giúp, Trần Đức An cũng không phải tự mình quét sân dọn phòng. Sau khi được thăng cấp, Tự Cẩm cảm thấy điểm tốt nhất chính là hai người họ đã có người giúp việc.

Bọn họ đi theo nàng cũng không dễ dàng chút nào.

Tự Cẩm dựa theo quy củ thưởng tên cho nô tài mới tới, tiểu cung nữ gọi là Diện Mi, tiểu thái giám tên là Thuận Toàn. Giờ Di Cùng Hiên của nàng đang danh tiếng nóng hổi, hai người kia đến đều vui mừng. Có điều giờ Tự Cẩm cũng chưa dám tin bọn họ, ai biết là của người nào đưa vào chứ. Do đó cũng không dám cho hai người này thân cận quá. Ý thức cảnh giác của Tự Cẩm khá cao, nàng kêu Vân Thường và Trần Đức An phải kín đáo quan sát cẩn thận toàn bộ hành vi cử động của bọn họ.

“Tiểu chủ, buổi trưa người muốn ăn chút gì không?” Vân Thường vén rèm đi vào hỏi. Dạo này Phong công công bên Ngự Thiện Phòng đặc biệt quan tâm đến người của Di Cùng Hiên, giờ tiểu chủ muốn ăn gì, chỉ cần không quá phận thì đều đáp ứng. Ngoài ra còn thường xuyên có những món ăn mới rất ngon do chính Ngự thiện phòng dâng biếu.

Ăn cơm là chuyện quan trọng, cũng không thể qua loa, Tự Cẩm suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc, “Kêu bọn họ làm cháo bí đao, chim cút chiên, rau mầm trộn dầu giấm, thêm một cái đĩa tàu hủ ky và bánh bao là đủ.”

“Vâng.” Vân Thường ra cửa dặn dò Trần Đức An vài lời rồi vào lại. Nàng ta nhìn thấy Diện Mi vừa từ ngoài cửa bước vào bèn nhìn nàng ta một cái không nói gì sau đó lại đi vào trong.

Diện Mi nhìn thấy ánh mắt Vân Thường, trong lòng run lên, cúi thấp đầu khẽ khàng đi về phòng mình. Nàng ta xanh mặt ngồi trong phòng một lát, trong lòng nặng trịch như chứa mười lăm thùng nước, cực kỳ lo lắng. Nàng ta không biết rõ Vân Thường có nhìn thấy gì hay không nhưng kỳ thực nàng ta cũng chưa làm gì hết, mà chính vì thế lại càng thêm sợ hãi.

Lúc trước nàng ta không nên cầu quản sự cô cô cho mình tới Di Cùng Hiên hầu hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc