HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI

“Còn làm gì nữa, mang cơm cho chủ tử chứ sao.” Nhạc Trường Tín trả lời một câu, tính dùng tiểu xảo thăm dò tin tức, hắn ta sẽ không nói đâu. Trước đây Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công không thèm nhìn tới Di Cùng Hiên, hiện thời lại nghĩ tạo dựng quan hệ. Tiếc là Trần Đức An của Di Cùng Hiên chỉ đến chỗ hắn ta kêu thức ăn làm hai người kia cực mất hứng, rốt cục trong lòng vẫn nhìn mà thèm thôi. Tô Nương tử kêu đồ ăn là gì chứ, quan trọng là Hoàng thượng lại thích khẩu vị của Tô Nương tử, thấy thức ăn hắn ta làm ngon miệng. Giờ tất cả đồ ăn của Sùng Minh Điện đề do hắn ta làm, chuyện này phải khác rồi.

Phong thủy luân chuyển, năm nay đến lượt ta.

Nịnh bợ Quý phi cũng tốt, nịnh bợ Hoàng hậu cũng hay, cuối cùng còn không phải là muốn lộ mặt trước mặt Hoàng thượng ư. Trước giờ trong hậu cung hai vị này lo liệu đồ ăn của Hoàng hậu và Quý phi không để cho người khác nhúng tay vào, hắn ta bị bọn họ ép buộc đến nỗi sống không yên ổn. Hiện nay, cũng phải đến lượt bọn họ hâm mộ chính mình, trong lòng Nhạc Trường Tín có biết bao nhiêu vui sướng.

Cuối cùng cũng có cảm giác vượt trội hơn người. Nhớ ngày đó không ai thèm để ý đến Tô nương tử, kỳ thật hắn ta cũng không hẳn coi trọng nàng nhưng hắn ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thử một lần. Không nghĩ tới ngược lại thật sự khiến hắn ta chiếm được đại tiện nghi, chà chà, ai có thể nghĩ tới sẽ có hôm nay đây.

Lữ Thăng Vinh hé miệng như còn muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào. Ngược lại Phí Lương Công tới sau, nét mặt hằm hừ nhìn Nhạc Trường Tín rồi nói, “Lão Nhạc ơi, ông không phúc hậu chút nào nha, mọi người đều là huynh đệ, có chuyện tốt đừng có độc chiếm thế chứ, không phải sao?”

Nghe nói vậy nét mặt Nhạc Trường Tín cũng không thay đổi, ngược lại một đám đồ tử đồ tôn phía sau hắn ta thì tức giận bất bình. Người quấy đảo Ngự thiện phòng không phải là phòng đầu sao, ngày đó Phí Lương Công ép buộc bọn họ như thế nào đều đã quên hết chăng?

Nhạc Trường Tín hút một hơi thuốc ung dung nói, “Mọi người nên tự quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng lo sương trên ngói nhà người khác. Lời này ngày xưa là lão Phí ông dạy mà. Ông bảo phòng ăn là nơi quan trọng hơn so với nơi khác, đồ ăn ra vào đều vào miệng chủ tử, nhất định phải thật cẩn thận. Ha ha, giờ ta càng không dám quên lời lão dạy dỗ mà.”

Nét mặt Phí Lương Công khẽ đổi, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo đi.

Nhìn theo bóng lưng Phí Lương Công, Lữ Thăng Vinh nhìn Nhạc Trường Tín, “Lão đầu tử ông vẫn còn mang thù, còn nhớ chuyện năm đó nữa?”

“Lữ ca ca, tiểu đệ không dám quên. Năm đó lão Phí đánh ta vài chục roi thừa sống thiếu chết, chẳng qua muốn ta nhớ kỹ những lời ông ta nói, ông xem có đúng hay không?”

Lữ Thăng Vinh trên mặt cũng khó chịu, dừng một chút mới nói: “Đúng vậy, đồ ăn xác thực không thể khinh thường.”

Nghe Lữ Thăng Vinh nói, Nhạc Trường Tín lại hít một hơi nhả khói gật gật đầu, “Còn không phải sao, giờ Quý phi nương nương đang có long thai, ta càng không dám thất lễ. Bếp của lão Phí kia dù giết chết ta ta cũng không dám bước vào một bước. Gian bếp này của ta không thể so với chỗ của lão ca ca, chẳng qua làm chút đồ ăn cho tần phi bên dưới mà thôi, ông nói có đúng không?”

Ha ha, tin ngươi mới là đại đầu quỷ!

Gần đây Lữ Thăng Vinh cũng cảm thấy kỳ quái. Trước đây tiểu tử Đồng Ý kia đến Ngự thiện phòng cũng thích qua chỗ hắn ta và lão Phí kêu đồ ăn, dạo này lại tới chỗ Nhạc Trường Tín nhiều hơn. Hắn ta cũng sai người hỏi thăm, không nghe nói có người nào nói lung tung trước mặt hoàng thượng, nhưng rõ ràng chuyện này có chỗ nào không đúng?

Bình luận

Truyện đang đọc