HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI

Hai người ăn một bữa cơm tương đối ngon miệng. Tự Cẩm ăn quá no nên phải đi lại loanh quanh trong phòng cho tiêu thực. Tiêu Kỳ ngồi ở phòng bên xem tấu chương. Dưới ánh đèn mông lung, mặt mày tuấn tú, mũi cao môi mỏng, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo như tượng được đẽo tạc, dưới ánh sáng bao phủ xuống lại bớt đi chút nghiêm khắc, thêm vào phần nhu hòa. Tự Cẩm đi loanh quanh bên cạnh nhìn mê cả mắt, nói thật nàng rất thích vẻ đẹp của Tiêu Kỳ, tựa như món ăn ngon nàng vẫn mê.

Có điều bên cạnh món ăn này cũng có quá nhiều hoa dại vây quanh. Từ lúc Quý phi có bầu, Hoàng hậu đẩy nàng ra tranh sủng. Nàng không biết có phải Tiêu Kỳ đang mượn tay hoàng hậu áp chế Quý phi không, dù sao trên cơ bản hắn cũng dựa theo ý tứ của hoàng hậu, thời gian còn lại đều tiêu hao ở chỗ mình.

Quý phi có thai không thể thị tẩm, nàng ta đẩy Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư ra đều không lấy được lòng hoàng đế. Hoàng hậu đẩy mình ra cũng coi như giữ được chân hoàng đế nhưng tuổi nàng còn nhỏ, mặc dù hoàng đế ở trong cung của nàng nhưng giữa hai người vẫn là thanh bạch. Kính sự phòng cũng không ghi chép việc thị tẩm. Tự Cẩm liền suy nghĩ, thời gian này Quý phi không tìm mình gây sự, một là biết nhà nàng nhận việc kia sắp chịu tội, không cần thiết ra tay với tự mình, thứ hai là chính mình còn chưa thị tẩm thì sao dám giữ hoàng đế không cho đi sủng hạnh phi tần khác. Quý phi thích tình thế này. Chứ nếu nàng ta còn chưa sinh con mà người khác lại có thai thì niềm vui hẳn sẽ giảm vài phần, không thấy còn có Tiền tài tử đang làm chướng mắt ư.

Tổng hợp những lý do trên, Tự Cẩm cảm thấy đây là nguyên nhân tạm thời quý phi sẽ không gây khó dễ cho nàng. Nếu không mỗi ngày nàng đều đi thỉnh an hoàng hậu, Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư nhìn thấy chính mình mặc dù không vừa mắt cũng không tìm cách gây chuyện, hẳn là đã có người nhắc nhở sai bảo.

Dù như thế nào thì Tự Cẩm cũng nguyện ý chấp nhận hoàn cảnh này.

Nếu hoàng đế kia, một bên thân mật thắm thiết với bản thân mình, bên kia lại đi ngủ với người khác, nàng vẫn cảm thấy khó chịu, tâm lý là không chấp nhận. Không có cách nào, rốt cục nàng là người hiện đại, mặc dù biết rõ làm hoàng đế thì tam cung lục viện là bình thường, nhưng... thật sự trong lòng rất chán ghét.

Tiền tài tử cũng tốt, quý phi cũng được, các nàng mang thai đều là chuyện trước khi nàng và hoàng đế thân thiết, nàng có thể hoàn toàn không quan tâm, không áp lực. Nhưng, Tự Cẩm đột nhiên giật mình, nếu như sau này hoàng đế lại đi tìm người khác thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến chuyện này, Tự Cẩm cũng không đi quanh nữa, ngồi trên sạp lớn ngơ ngác.

Sao nàng lại nghĩ chuyện sau này, ý tưởng này không được. Hay là do gần đây nàng và Tiêu Kỳ sống chung quá hài hòa cho nên làm cho nàng sinh ra ảo tưởng không thực tế sao?

Ha ha, lẽ nào Tiêu Kỳ còn có thể vì nàng thủ thân đến khi cập kê chăng, đừng nói giỡn.

Dù có cập kê, hắn cũng không thể nào chỉ có một mình nàng.

Tự Cẩm liền nhớ tới mục tiêu trước đây của mình, hít sâu một hơi, vẫn là mục tiêu ban đầu dễ làm hơn.

Sinh con trai, làm thái hậu!

Lúc trước đặt ra mục tiêu thì tương đối có dũng khí, nhưng giờ ngẫm lại chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười. Chỉ cần một ngày mấy thế gia sĩ tộc dòng dõi vương quyền kia không cúi đầu trước hoàng đế thì dù nàng có sinh con trai cũng chẳng có gì đảm bảo. Đất đai thiên hạ nằm đa số trong tay quý tộc sĩ tộc, thu nhập quốc khố toàn dựa vào thuế ruộng đất, phần lớn đất đai nằm trong tay người khác, dư vài phần đất thì thu được bao nhiêu thuế, trong tay hoàng đế có thể giữ bao nhiêu tiền chứ?

Khó trách hộ bộ khóc than không có tiền, họ không nói dối mà quả thực là sự thật.

Lưng muốn đứng thẳng lên thì nhất định phải có tiền. Lão tử dùng tiền không cần nhìn nét mặt hộ bộ, không thèm dòm đến quý tộc sĩ tộc, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ đến khi đó, trong triều đình này lời nói của hoàng đế mới thực sự có trọng lượng. Hơn nữa có tiền còn chưa đủ, còn phải có quyền, có binh lính, trong báng súng tạo ra chính quyền, đây chính là tinh hoa đúc kết lại của năm nghìn năm lịch sử.

Tương lai của Tự Cẩm bị mấy sĩ tộc thế gia bao trùm, vì vậy để có thể sống thật tốt nàng chợt phát hiện, nàng bị buộc phải đứng chung chiến tuyến với hoàng đế.

Suy nghĩ ra điều này, Tự Cẩm cảm thấy hứng thú rã rời. Vốn nàng chỉ nghĩ sống sót an bình trong hậu cung, ai biết được thế sự xoay vần, buộc nàng phải sửa lại phương hướng.

Nàng không cam tâm.

Xuyên tới đây trở thành phi tử của hoàng đế vốn đã đủ uất nghẹn, kết quả còn bị bức bách giúp đỡ cái vị hoàng đế cực kỳ quang minh chính đại hoa tâm nắm giữ thực quyền. Nếu chờ đến khi Tiêu Kỳ thực sự nắm được quyền lực trong tay, lúc đó nàng đã sớm thành đóa hoa bị quên lãng, đừng có khổ vậy chứ. Nhưng nếu không giúp đỡ thì càng không có đường ra. Ngay hoàng đế còn phải nhìn sắc mặt mấy người kia trên triều đình thì nàng đương nhiên phải xem sắc mặt Hoàng hậu và Quý phi thôi.

Bắt ngươi quỳ, ngươi phải quỳ. Để ngươi chết ư, lẽ nào hoàng đế còn dám giết Hoàng hậu và Quý phi để báo thù cho nàng được?

Trong lòng hoàng đế nàng đâu quan trọng đến thế, hoàn toàn không đáng vì một mình nàng mà phải đi đắc tội nhiều người như vậy.

Càng nghĩ càng đau khổ, càng nghĩ càng khó chịu. Nếu có thể chết lại mà xuyên về được, nàng chẳng do dự mà đâm đầu vào tường.

Bình luận

Truyện đang đọc