HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI

Nàng lại tiếp tục thêu đường nước gợn sóng trên miếng vải trong tay. Vân Thường nói, quy tắc nhanh nhất để nâng cao kỹ thuật thêu là thêu đường nước gợn sóng thật đẹp. Nàng cúi đầu nhìn đường thêu trên vải, không nhìn ra đường nước gợn sóng, ngược lại nhìn ra hình núi non.

Khác nhau quá lớn.

Vừa đâm vài mũi kim, lại nghe tiếng cãi nhau từ bên chính điện vọng sang. Tự Cẩm từ lúc mới tới đầy kinh hãi lo sợ, chỉ muốn bịt chặt lỗ tai lại, đến bây giờ thì bình thản như không, thấy rõ người cũng cần phải rèn luyện.

Ít nhất bây giờ nghe các đại thần trình diễn những màn cãi nhau đặc sắc, không hề thô tục mà công phu cực kỳ cao thâm, nàng trừ ngưỡng mộ cũng chỉ là ngưỡng mộ. Sự chênh lệch giữa người với người, chính là thiếu mười năm gian khổ học tập nha.

Xa nhất là cãi nhau vì nạn châu chấu, vì tiền cứu trợ thiên tai bị tham ô. Lần trước nữa vì quan lại ở kinh thành kiêu căng phách lối, vi phạm luật pháp, cãi nhau xem có nên trọng phạt hay không? Còn lần vừa rồi thì nguy cơ chiến tranh ở biên quan mà cũng cãi nhau ầm ĩ, suýt nữa thì đánh nhau. Không biết lần này vì chuyện gì?

Tự Cẩm lắng nghe rất lâu mới hiểu, lại là vì nguy cơ chiến tranh ở biên quan, rồi tới chuyện chuyển nhân khẩu ở Tuyệt Hộ Quận. Mấy người tranh cãi sôi sục, cơ hồ muốn lôi cả tổ tông nhau ra để nói, Tự Cẩm nghe mà bất giác giật mình, quên cả việc mình đang ngồi thêu, đầu óc chỉ nghĩ đến việc chuyển nhân khẩu ở Tuyệt Hộ Quận.

Đại Vực là một đất nước không thái bình. Lúc tiên đế còn tại vị đã phải chống giặc ngoại xâm, đất nước còn chưa yên ổn lại gặp họa nội chiến. Trong mười năm đã có bảy tám năm nội loạn, có năm sáu châu quận nhà nhà trống không bởi vì người trong nhà đều chết hết, ngay cả đứa trẻ cũng không còn. Do đó bị người bên ngoài gọi là Tuyệt Hộ Quận. Ở thời cổ đại một khi chiến tranh bùng nổ thì chỉ có dân chúng là chịu cảnh lầm than, nếu năm đó lại gặp thêm họa ôn dịch thì chuyện một nhà tuyệt hậu gặp rất nhiều.

Sau khi Tiêu Kỳ lên ngôi cho binh lính nghỉ ngơi lấy lại sức, ngăn chặn thảm hoạ chiến tranh, bấy giờ đất nước mới hơi khởi sắc. Nhưng mà những địa phương như Tuyệt Hộ Quận cũng không thể phục hồi. Phần lớn đất đai hoang cằn không ai trồng trọt, chỉ có cách di chuyển dân từ địa phương khác tới khai hoang trồng trọt. Nhưng sau bao nhiêu tai họa chiến tranh nội lọan, người người trở về cố hương. Vừa từ cõi chết về nên chẳng ai nguyện ý đi đến một nơi xa xôi để bắt đầu lại cuộc sống, đặc biệt tới nơi mà không có một bóng người, lại còn từng kinh qua chiến tranh, ôn dịch.

Bên kia cãi nhau ầm ĩ, Tự Cẩm cũng trầm mặc. Kỳ thật theo ý nàng, chuyện này lại là một cơ hội tốt vô cùng, có điều để làm được cũng phải cực kỳ công phu. Một nữ nhân như nàng không thể nói gì về chuyện triều chính. Chuyện lần trước nàng đã giả ngu nói tránh cho qua, lần này nếu còn dám ăn nói lung tung, chưa chắc đã gặp may như thế.

Nhưng một cơ hội tốt như vậy sao có thể để nó thoát chứ?

Nếu người nhà nàng ở kinh đô thì tốt rồi, nguyên chủ có một ca ca cũng là người có học thức, ý chí, tính tình kiên nghị, đặc biệt chính trực, trung quân yêu dân. Nếu ca ca làm theo kế hoạch của nàng thì trong vòng ba năm người nhà nàng nhất định có thể thăng quan tiến chức.

Đáng tiếc, trời không thuận ta.

Mấy quan lại dòng dõi quý tộc, thế gia này, ai cũng kiêu căng mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì. Tiêu Kỳ mới đăng cơ, tuổi tác chưa lớn, căn cơ yếu, bọn hắn ỷ vào hoàng đế không có người sử dụng, không có nhân tài hiệp trợ nên mới dám phách lối như thế. Nhưng là một vị hoàng đế có khát vọng có tự tôn, Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ tuyệt đối sẽ không để người khác áp chế mãi như vậy.

Tiếng cãi vã bên cạnh dần dần lắng xuống, Tự Cẩm liền ngồi thẳng người, kim thêu trong tay lại tiếp tục lên xuống. Quả nhiên không lâu lắm thì nghe tiếng bước chân quen thuộc đi về phía bên này, bên ngoài cửa vọng vào tiếng mọi người hành lễ. Tự Cẩm cũng buông vải thêu trong tay, đứng dậy đi ra ngoài đón.

Bình luận

Truyện đang đọc