HOÀNG NGƯ HUỆ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Buổi sớm ở thời này khác với hiện đại, không khí trong lành, hơi lạnh vẫn còn, chim hót ríu rít, hương thơm của hoa thoang thoảng trong gió và đặc biệt là ánh nắng dịu dàng kia sẽ không xuyên qua khe cửa hất thẳng vào mặt rồi đánh thức con heo tham ngủ, lười biếng kia.

Đã lâu Tề Tiểu Khả mới có được giấc ngủ ngon như vậy, ít nhất là từ lúc mới xuyên qua. Tối hôm qua vừa ăn xong đã nhanh chân chạy về phòng ngủ thẳng cẳng đến sáng, cuộc đời còn gì sung sướng hơn bằng việc ăn và ngủ, cứ đà này thực sự sẽ biến thành heo. Tuy sung sướng vài phút ngắn ngủi trong trí tưởng tượng phong phú nhưng Tề Tiểu Khả không thể chối bỏ được thân phận của cô hiện tại, còn cả núi việc đang chờ cô đến làm a! Tề Tiểu Khả thất thiểu lê bước chân lười biếng xuống giường, thay đổi y phục, buộc gọn tóc nhét trong mũ rồi thở dài đi ra khỏi phòng.

Việc ơi tao đến đây~~~

Dường như Tề Tiểu Khả rất có duyên với Vân Tình, tối qua thì đụng phải nàng, sáng dậy mở mắt người đầu tiên thấy được lại là nàng, thực sự là có duyên đến vậy sao!.

"Này, ngươi còn đứng ngốc ở đây làm gì. Còn một đống việc đang đợi ngươi" Vân Tình liếc Tề Tiểu Khả một cái, giọng điệu ra lệnh.

"Vâng, tiểu đệ đã biết. Xin tỷ tỷ dẫn đường" Tề Tiểu Khả cúi đầu chấp tay với Vân Tình.

"Mới ngày đầu tiên ngươi đã đến trễ, để lại ấn tượng không tốt với Lâm công công, sau này ngươi sẽ rất khó sống với ông ta!" Vân Tình đắc ý cười.

Chết tiệt công công!

Tề Tiểu Khả đi ở phía sau mặt mày cau lại thành một đoàn, nhăn nhó khó chịu. Khi còn ở hiện đại cho dù cô có ngủ tới tối đi nữa cũng chẳng ai dám mắng chửi cô, nào ngờ xuyên đến đây chỉ trễ một chút là tiền đồ ngày sau sẽ khó khăn. Haizzz đành phải chấp nhận cắn răng chịu đựng thôi, ai bảo là thân phận nô tài của người ta chớ!.

Vân Tình dẫn Tề Tiểu Khả đến một cái sân rộng, mặt trời lúc này còn chưa lên mà người qua kẻ lại đã nhộn nhịp. Các cung nữ thái giám đang cúi đầu làm việc, thủ thuật người nào người nấy nhanh gọn, sạch sẽ, giống y như robot. Vâng! Bọn họ chính là đang giặt đồ. Giữa sân có một người đứng chờ Tề Tiểu Khả đã lâu, vừa trông thấy cô đi tới hắn liền quay hẳn sang hướng này. Vân Tình bỏ lại Tề Tiểu Khả ở phía sau, bước nhanh tới thi lễ với hắn.

"Tham kiến Lâm công công, nô tì đã dẫn hắn tới!"

"Tốt, ngươi có thể đi làm việc" Từ trên người hắn phát ra thanh âm lanh lảnh rợn người.

Tề Tiểu Khả cũng quy củ nề nếp tới trước mặt hắn, cúi đầu chào hắn một cái. Lâm công công này nhìn y như phụ nữ, trang điểm đậm, kẻ mày liễu, tô yên chi*, ăn mặc loè loẹt lại còn thêm cái giọng nói cao lanh lảnh không khỏi khiến Tề Tiểu Khả cảm thấy buồn cười.

"Chẳng hay công công có việc gì cần nô tài làm?" Tề Tiểu Khả cố nén cười, cúi người nói với hắn.

"Ngươi chưa đủ thành thạo để làm việc riêng cho ta, công việc của ngươi chắc hẳn ngươi cũng đã đoán được mấy phần!" Lâm công công ngắm nghía lại y phục, tư trang, cao ngạo nói.

"Vâng, nô tài đã hiểu!" Tề Tiểu Khả nhăn mặt, giọng cứng ngắt.

"Ngươi còn không mau đi làm việc, giờ Thìn tới Thực phòng, ta chờ ngươi ở đó!" Hắn nói xong cũng bỏ đi.

Nhìn theo dáng lưng Lâm công công dần khuất, Tề Tiểu Khả nhấc chân đá một cái, miệng không ngừng rủa thầm. Cũng chẳng còn cách nào, đành phải chấp nhận số phận an bày. Vâng, công việc Lâm công công nói đó là giặt quần áo, thật buồn cười hahaha! Tề Tiểu Khả mếu máo như mèo già rồi tay xách chậu gỗ đi tới bồn nước.

Haizzz, làm việc đi người hầu~~~

Bên trong bồn nước là những bộ quần áo của cung nữ thái giám khắp cung được ngâm ngập nước. Xung quanh là các cung nữ thái giám khác đang ngồi vò y phục, nhìn các nàng thân thể nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn nhưng ai ai cũng có bắp tay to như tập thể hình. Tề Tiểu Khả hơi e sợ không dám ngồi cạnh họ, vì vậy khi vừa trông thấy Vân Tình đang ngồi giũ áo, cô hí hửng cười hề hề đi qua ngồi xuống cạnh nàng. Nói là giặt đồ nhưng Tề Tiểu Khả ở gần Vân Tình mục đích là để có bạn trò chuyện.

"Này, cô cũng ở đây giặt đồ sao?" Tề Tiểu Khả ló qua chỏ khủy tay vào vai Vân Tình.

"Vậy thì có liên quan gì đến ngươi!" Vân Tình liếc Tề Tiểu Khả một cái.

"Ừ thì thấy cô ăn mặc như vậy mà lại đi giặt đồ nên hơi hiếu kỳ chút thôi?"

"Coi chừng cái tính đó hại chết ngươi, tốt nhất khiến ngươi bị đánh!"

"Này, ta chỉ hỏi thôi mà, cô trù ẻo ta như thế để làm cái gì!"

"Ta chỉ là đang nhắc nhở con heo nào đó thôi"

"Này, cô dám nói ta là heo hả!?" Tề Tiểu Khả giận đỏ mặt.

"Ta chưa hề nói, chỉ là ngươi tự thừa nhận mà thôi a!" Vân Tình đắc ý.

"Hừ, nghỉ chơi với cô"

Tề Tiểu Khả phồng má mặc kệ Vân Tình, xoay qua tiếp tục công việc giặt đồ cao cả, và cũng là công việc mà cô ghét nhất trên đời. Chỉ mới giặt được một canh giờ*mà tay Tề Tiểu Khả đã phồng rộp, sưng lên, da ở đầu ngón tay nhăn nheo xấu xí khó coi.

Ôi bàn tay bé bỏng của ta a~~, đám người các ngươi thật thất đức!

Tề Tiểu Khả vân vê lại đôi bàn tay của mình, cô tiếc thương cho nó. Vốn đôi tay cô rất đẹp nhưng bây giờ còn nhăn nheo hơn da em bé mới đẻ!. Ngẩng đầu lên thấy Vân Xuyên đi ngang qua, Tề Tiểu Khả như nhớ được gì đó liền đứng dậy chạy qua chỗ nàng.

"Vân Xuyên tỷ tỷ đợi một chút!" Tề Tiểu Khả chạy tới níu lấy tay áo Vân Xuyên, giữ nàng lại.

"Có chuyện gì thì mau nói, ta còn có sự vụ khác!" Vân Xuyên chau mày.

"Tỷ có thể nói với Lâm công công gì đó đổi việc cho ta được không, ta không muốn làm việc này giặt giũ này nữa"

"Việc đã được phân sao ngươi nói đổi là có thể đổi!"

"Vân Xuyên tỷ, ta cầu xin tỷ mà" Tề Tiểu Khả chấp tay năn nỉ.

"Quay lại làm việc đi, còn một đống y phục đang đợi ngươi tới giặt!" Vân Xuyên hất cằm bỏ đi một mạch.

Tề Tiểu Khả bức xúc, chân tay quơ loạn xạ trong không khí, miệng không ngừng mắng chửi.

"Vân Xuyên chết tiệt, Lâm ẻo lả chết tiệt, dám đầy đoạ một bác sĩ cấp cao như ta!" Dường như cô có hơi nặng lời.

Lại quay về với chậu gỗ và quần áo, Tề Tiểu Khả bực dọc nện từng gậy vào cái áo đang giặt, cô là đang trút giận. Tề Tiểu Khả quay sang nhìn Vân Tình, cô lấy trong người ra một tờ giấy, chỏ chỏ Vân Tình. Vân Tình bị làm phiền dĩ nhiên quay lại trừng mắt với tên phá hoại phía sau.

"Vân Tình tỷ tỷ, ta có thể nhờ một chuyện được không?" Tề Tiểu Khả cười ngu ngốc gãi đầu.

"Nhờ vả cũng được, nhưng ta không giúp khi không có chút gì đó"

Tề Tiểu Khả thực sự muốn chửi thề hết sức, cô bị bắt vào đây làm thái giám đã là bất công, cô chỉ mới làm việc hôm nay và cô không phải một tên nịnh bợ thì làm gì có ngân lượng. Cho dù có chổng ngược cô xốc trăm lần cũng không rớt ra một hào nào, nếu cô có tiền thì đã bỏ trốn rồi, còn ở đây làm thái giám giả bị mấy người bắt giặt đồ sao!. Dù vậy nhưng Tề Tiểu Khả không còn cách nào khác, đành phải mặt dày xê qua dở giọng năn nỉ bà cô ỏng ẹo kia.

"Vân Tình tỷ, xem như ta cầu xin tỷ đi, tỷ giúp ta một chuyện này thôi, nha!"

"Không, miễn bàn!" Vân Tình vẫn kiên quyết từ chối.

"Đi mà, tỷ chịu giúp thì kêu ta làm gì cũng được. Đi nha, giúp ta một lần này thôi a~~~" Tề Tiểu Khả dở giọng sến chảy nước cọ cọ vào người Vân Tình.

"Được rồi được rồi, ta giúp là được chứ gì. Ngươi đừng có dựa vào người ta nữa, thật kinh tởm!" Mặt Vân Tình nhăn lại thành một đoàn, đưa tay đẩy ra Tề Tiểu Khả mặt dày.

"Đa tạ tỷ nhiều!" Tề Tiều Khả hào hứng đưa tờ giấy cho Vân Tình.

"Đây là thứ gì?" Vân Tình khó hiểu nhìn thứ được vẽ trên giấy.

"Tỷ không cần biết đâu, tỷ giúp ta đến phòng chế tác nhờ họ làm cái này là được rồi!"

"Ngươi đúng là một người kì lạ!" Vân Tình trừng mắt một cái, cất tờ giấy vào trong thắt lưng.

"Haha, ta kì lạ từ lâu rồi a"

Tề Tiểu Khả quay trở lại làm việc, đống quần áo đó rất nhiều, chất thành  một núi nhỏ, nhiều người chia ra giặt cũng chưa xong. Sau gần hai canh giờ mới xử lý xong đống quần áo đó, giặt tới nỗi tróc luôn da tay. Tề Tiểu Khả đau lòng thay đôi bàn tay vàng của mình, vốn nó rất mềm mại, trắng noãn nay lại lột da từng mảng từng mảng bong tróc nhìn y như rắn thay da vậy, ghê hồn. Tề Tiểu Khả vẫn không quên lúc sáng tên thái giám kia kêu cô xử lý xong việc ở đây thì qua bên thực phòng, đáng lẽ ra cô định sẽ la cà đâu đó một lúc nữa mới đến để hắn đứng đó mà đợi, cho chừa tội hành xác cô. Nhưng sắp đến giờ cơm trưa và nếu không nhanh chân tới gặp hắn thì không biết hắn có phạt cô nhịn đói không nữa, nên Tề Tiểu Khả ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến chỗ hắn. Cứ tưởng sẽ có gì đó tốt đẹp nhưng cuộc đời đâu giống như mơ, làm sao biết được chữ ngờ đây, tên thái giám khốn kiếp kêu cô tới là để bắt cô rửa chén! Vâng và thêm một công việc cô ghét cay ghét đắng và hắn ta cho cô thêm cơ hội muốn lột da hắn ra đem nấu cháo! Tề Tiểu Khả khóc không ra nước mắt đứng nhìn đống chén trước mặt, cô đâu phải ra mắt nhà chồng đâu mà cho cô đống chén nhiều như vậy. Tề Tiểu Khả rớm nước mắt ngồi xuống rửa chén, kỳ này tay của cô sẽ thành tay rắn mất!.

Trời ạ, sao cái số của ta khổ thế không biết! Người ta xuyên qua được ăn sung mặc sướng có vợ đẹp, còn ta bị bắt phải rửa chén, bất công mà! Ông cho ta về đi, ta không muốn ở đây nữa đâu huhuhu~~~~

Rửa hết đống chén đó trời cũng đã tối hẳn, khắp nơi trong cung đều thắp đèn. Tề Tiểu Khả lết cái thân tàn tạ về phòng, gặp ngay cái gương mặt khó ưa của Vân Tình, tâm tình như đá đè a. Ăn cơm tắm rửa xong cũng khuya, đại tỷ Vân Tình ở giường bên cạnh ngủ say không biết trời trăng, Tề Tiểu Khả đi tới giường, thấy cây guitar nằm ở đó thì tâm tình tốt hơn hẳn. Lúc sớm mặt dày năn nỉ sến chảy nước là nhờ Vân Tình giúp làm cây guitar này đây, cứ tưởng phải mất mấy ngày mới hoàn thành ai ngờ tay nghề của phòng chế tác cao như vậy, chỉ một buổi chiều đã làm xong thứ họ thấy lần đầu tiên. Ở thời đại này rất buồn chán, ngày nào cũng như ngày nấy, không có gì đặc sắc, âm nhạc cũng không, ở lâu thêm chút nữa chắc Tề Tiểu Khả sẽ thành người điên mất, may mà cô còn biết chơi guitar, đời sống phải có chút âm nhạc mới là có sắc hương vị. Tề Tiểu Khả cảm thấy không buồn ngủ nữa, cô cầm cây đàn đi ra ngoài, định tìm một gốc cây nào đó ngồi đàn hát, nào ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới chỗ của nữ nhân hôm qua. Tề Tiểu Khả ngồi dưới gốc cây, gắn dây đàn, chỉnh tone, tay bắt đầu gãy dây đàn, cất lên tiếng hát trong trẻo hoà vào tiếng đàn êm dịu, nhẹ nhàng.

Ngươi hỏi ta yêu ngươi sâu đậm bao nhiêu, ta yêu ngươi được mấy phần

Tình cảm của ta là thật, tình yêu của ta là thật

Có ánh trăng nói hộ lòng ta

Ngươi hỏi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi sâu đậm bao nhiêu, ta yêu ngươi được mấy phần

Tình cảm của ta chẳng chuyển, tình yêu của ta chẳng đổi

Có ánh trăng nói hộ lòng ta

Một nụ hôn nhè nhẹ
Đã khiến trái tim ta rung động

Một đoạn tình cảm sâu đậm
Khiến ta nhớ nhung đến lúc này đây

Ngươi hỏi ta yêu ngươi sâu đậm bao nhiêu, ta yêu ngươi được mấy phần

Ngươi hãy suy nghĩ một chút, ngươi hãy nhìn một chút

Có ánh trăng nói hộ lòng ta

Một nụ hôn nhè nhẹ
Đã khiến trái tim ta rung động

Một đoạn tình cảm sâu đậm
Khiến ta nhớ nhung đến lúc này đây

Ngươi hỏi ta yêu ngươi sâu đậm bao nhiêu, ta yêu ngươi được mấy phần

Ngươi hãy suy nghĩ một chút, ngươi hãy nhìn một chút

Có ánh trăng nói hộ lòng ta*.

Giọng hát cùng với tiếng đàn du dương trầm bổng, làm cảnh tĩnh mịch xung quanh trở nên hài hoà, yên bình hơn. Tề Tiểu Khả đâu biết được rằng tiếng hát của cô đã truyền đến trong gian phòng, và người nữ nhân kia đang lắng nghe từng lời hát của cô.

-----Hết Chương 11-----

*Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi/月亮代表我的心/The moon represents my heart/Đặng Lệ Quân được Luân Tang cover.

Tác giảm lảm nhảm: tiếng hát của Khả ca được người ấy nghe thấy rồi kìa hahaha. Đầu tuần đăng cho mấy bạn lấy tinh thần đi học đi làm.

https://youtu.be/e-y0nbENL6Y
Các bạn có thể lên search tên bài hát rồi bấm vào hình như này trên youtube nha.

Bình luận

Truyện đang đọc