HOÀNG NGƯ HUỆ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lửa cháy mỗi lúc một lớn hơn, cả tòa điện to lớn gần như bị thiêu rụi, bên trong không hề có động tĩnh khiến cho ở ngoài mọi người càng lo lắng hơn. 

"Hoàng thượng cho người vào cứu Thái Đường đi!!" Lý Oanh thật sự chịu đựng hết nổi rồi, nàng không thể cứ trơ mắt nhìn hài nhi của mình từng chút từng chút chôn vùi trong biển lửa đáng sợ kia. Nàng biết chỉ cần chậm một khắc thì hài nhi bé bỏng của nàng sẽ vĩnh viễn biến mất, nàng rất muốn xô ngã thị vệ để chạy cứu hài nhi, nhưng nàng không thể. Nàng quá yếu, nàng không thể nào đẩy ngã được bọn họ, vì vậy nàng chỉ còn cách cầu xin đấng thiên tử kiêu ngạo kia, hi vọng người sẽ cứu lấy hài nhi của nàng. Nhưng nàng không thể nào ngờ, Trần Cảnh thà đứng yên nhìn ngọn lửa từ từ bốc cao cũng không buồn gọi người cứu lấy Thái Đường.  

Lý Oanh sững sờ nhìn Trần Cảnh, không ngờ tới hắn lại là người ích kỷ như vậy. Từ lâu Trần Cảnh đã luôn câm ghét Thái Đường bởi vì hắn nghĩ Thái Đường không phải con ruột của hắn. Hắn từng tranh cãi với nàng rất nhiều lần về thân phận của Thái Đường, cứ một mực khăng khăng Thái Đường là con của nàng và Trần Liễu, hắn thà rằng thương yêu các công chúa khác cũng không muốn để tâm tới Thái Đường. Nàng cũng đã từng rất nhiều rất nhiều lần nói với hắn, Thái Đường là con ruột của hắn, nhưng hắn đều không màng lắng nghe. Giờ đây cứ ngỡ hắn vẫy còn niệm tình nàng mà cứu hài nhi, ai ngờ hắn đều không có. Ngay từ khoảnh khắc đó, trong lòng Lý Oanh nàng đã dấy lên nỗi hận với Trần Cảnh. 

Đúng vào lúc đó từ bên trong biển lửa lao ra một bóng người, trên tay lại là một người khác. Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thốt nổi lên lời, hoàn toàn bất động nhìn kẻ liều mạng kia. Tề Tiểu Khả vừa mới chạy ra được ra ngoài thì không ngừng ho sặc sụa, thân người lảo đảo muốn ngã, ánh mắt mờ mịt, mặt mày đen nhẻm nhưng cô vẫn một mực ôm chặt cái chăn bông to sụ trên tay, nhất quyết không chịu buông. Qua một hồi có thể định thần lại, Tề Tiểu Khả nhìn thấy cả đám người đang lao tới chỗ mình nhưng cô vẫn không để ý đến bọn họ, trực tiếp bế cái chăn bông đên dưới tán cây gần đó, tránh xa khỏi đám cháy hừng hực kia. Bây giờ Tề Tiểu Khả cũng kiệt sức ngã ngồi ở bên cạnh, không ngừng ho, cố gắng thở thật sâu, đầu óc vẫn điên cuồng quay loạn. 

Cả đám nam nam nữ nữ ồn ào nhanh chóng kéo qua chỗ hai người, mà kẻ hấp tấp có lẽ là cái tên không xứng làm cha người ta kia. Hắn thật sự lo cho con gái sao? Là diễn cho người ta xem mà thôi? Nguyên một đám người chắc chỉ có nữ nhân khóc đến lê hoa đái vũ kia mới thật lòng quan tâm tới tính mạng của công chúa đáng thương này thôi! Thật là châm biếm!.

Lý Oanh như một mũi tên lao tới chỗ cái chăn bông nằm bên cạnh Tề Tiểu Khả, gấp đến độ không cần cái thể thống mà vừa tới đã ngã quỳ xuống cạnh bên. Sau đó đám người hùng hùng hổ hổ còn có tên tra nam kia cũng theo sau đuổi tới đây. Lý Oanh đau lòng nước mắt vẫn không ngừng rơi cúi người ôm lấy cái chăn bông dày cộm đó, Trần Cảnh có phần tỉnh táo hơn, hắn ngồi xuống gỡ ra cái chăn dày cộm đang bọc lấy Thái Đường công chúa quăng đến chỗ khác. Cả đống người nhao nhao cố tỏ ra quan tâm lo lắng cho nàng. 

Lý Oanh ôm chặt Thái Đường trong lòng, luôn miệng gọi, "Huyên nhi! Huyên nhi con tỉnh lại đi! Con đừng làm mẫu hậu sợ! Con mau tỉnh lại đi Huyên nhi!!" Lý Oanh không ngừng xoa lấy gương mặt đầy bụi than của Thái Đường, liên tục gọi lớn chỉ với mong muốn công chúa sẽ tỉnh lại. Nhưng mặc cho nàng có gọi, có lay cách mấy thì Thái Đường vẫn không hề có dù chỉ là một chút phản ứng nho nhỏ. Trần Cảnh đầu chân mày gần như muốn dán sát vào nhau, dường như đã cảm thấy tình hình con gái không ổn, gấp gáp quát lớn gọi Ngự y. Bọn thái giám nghe tiếng long nhang phận nỗ còn không sợ mất mật mau mau co giò chạy toán loạn đi tìm Ngự y hay sao. Thấy tình hình công chúa không ổn, lũ người giả tạo kia cứ nhao nhao lấn vào tỏ vẻ lo lắng cho an nguy của Thái Đường hòng lấy lòng Hoàng đế. Riêng Lý Oanh vẫn một mực ôm khư khư lấy nữ nhi phủ trong lòng, nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn, giống như Hoàng Hà cuồn cuộn chảy, miệng nàng luôn lẩm bẩm tên hài nhi, muốn gọi hài nhi mau chóng tỉnh lại. Nàng sợ, nàng rất sợ hài nhi sẽ không bao giờ tỉnh lại, nàng không muốn hài nhi cứ mãi nhắm nghiền mắt như thế này. Chuyện nàng thương yêu thái tử Trịnh cả hoàng cung đều biết, ngược lại Thái Đường công chúa là người được nàng bảo bọc che chở như sinh mạng nhất thì cả hoàng cung không một ai biết. Vì vậy Lý Oanh vẫn không ngừng hy vọng hài nhi của nàng sẽ tỉnh lại. Nhưng nàng lại cảm thấy bản thân thật bất lực, nàng đã làm mọi thứ nhưng hài nhi của nàng vẫn không hề có dấu hiệu sẽ mở mắt. Nàng sợ, nàng đã bắt đầu cảm thấy sợ rồi. 

Vốn dĩ là bị ngã ở bên cạnh Thái Đường, nhưng lại bị đám người nhiều chuyện kia chen chúc đẩy sang một bên. Tề Tiểu Khả cũng mặc họ, điều quan trọng nhất bây giờ là bản thân cô phải lấy lại được sự tỉnh táo, trấn định được hơi thở. Sau khi cứu người ra khỏi đám cháy cần phải sơ cứu ngay, chuyện đó một người từng là quân nhân như cô dư sức biết được tầm quan trọng của nó, nhưng bây giờ cô cũng chẳng khác một tên sắp chết là mấy, chẳng cần để ý những tên ngu ngốc kia đang cố vây lấy nữ nhân kia, Tề Tiểu Khả nhanh chóng lấy lại tinh thần, ổn định hơi thở, tình trạng của nữ nhân kia không thể để lâu thêm nữa, cần phải lặp tức xử lý ngay. Rất may chuyện này đối với một người có thể lực khá tốt như Tề Tiểu Khả không cần tốn nhiều thời gian. 

"Tránh ra, đừng có vây lấy nàng nữa khụ... khụ, sẽ chết người đó!", Tề Tiểu Khả khó khăn quát lớn thành công thu hút được sự chú ý của mọi người. Chỉ một câu ngắn mà Tề Tiểu Khả đã ho sặc sụa, có lẽ khi nãy cô hít khói độc quá nhiều rồi. Mặc kệ những ánh mắt nghi hoặc đang đổ dồn về phía mình, Tề Tiểu Khả loạng choạng đứng dậy, bước chân nghiêng ngã đi tới chỗ của Lý Oanh. Tề Tiểu Khả đổ người khụy xuống, muốn đưa tay đỡ lấy Thái Đường nhưng Lý Oanh đã nhanh chóng gạt đi tay của cô. "Hoàng hậu nương nương đừng lo lắng, nô tài chỉ muốn giúp công chúa tỉnh lại, có thể giao công chúa cho thần không?". Tuy nói vậy nhưng Lý Oanh vẫn khư khư ôm chặt lấy hài nhi, liệu tên nô tài này có thể giúp hài nhi của nàng tỉnh lại hay không?. "Tin tưởng nô tài được không?", Cảm nhận được sự phân vân của Lý Oanh, Tề Tiểu Khả nở nụ cười trấn an, mặt đối mặt với nàng, vô cùng ôn nhu. Lý Oanh nhìn vào mắt của người nô tài trước mặt, sâu trong ánh mắt ấy vô cùng kiên định, còn có cả ôn nhu và sự dịu dàng. Sau này ngẫm nghĩ lại chính nàng cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy ánh mắt và nụ cười ấy thì trong thâm tâm nàng dấy lên một cỗ tin tưởng tuyệt đối, rằng người này có thể cứu hài nhi của nàng!

Lý Oanh nới lỏng tay, dịu dàng trao Thái Đường cho người trước mắt. Mọi người ai ai cũng kinh ngạc, lúc đầu Hoàng hậu nương nương còn một mực giữ chặt đại công chúa không cho ai động vào nhưng chỉ sau câu nói của một tên thái giám thì đã buông tay giao đại công chúa cho tên thái giám kia, ngay cả Trần Cảnh cũng trợn tròn mắt nghi ngờ. Hắn hiểu rất rõ tính tình Hoàng hậu của hắn, nếu một khi nàng đã không muốn trao Thái Đường ra thì dù cho hắn có giết nàng, nàng cũng tuyệt đối ôm chặt lấy hài nhi của nàng. Nhưng chỉ với vài câu nói của tên nô tài kia thì Hoàng hậu của hắn đã chịu buông tay ra, tên nô tài kia có pháp lực gì mà có thể khiến một người cứng đầu như nàng cũng an phận hợp tác. Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao?    

Tề Tiểu Khả nhận lấy thân thể mong manh kia, dịu dàng nhất có thể đặt nàng xuống dưới nền đất, cở ra ngoại sam cuộn lại thành một đoàn kê dưới đầu của Thái Đường. Hai tay cố mở miệng Thái Đường, hít thật sâu lấy không khí, thổi một hơi thật mạnh vào thẳng cuốn họng nàng. Dĩ nhiên hành động này của Tề Tiểu Khả khiến cho tất cả mọi người phải hốt hoảng, Trần Cảnh đang im lặng không lên tiếng cũng tức giận, trên trán nổi lên ba đường hắc tuyến.

"Nô tài chết tiệt! Ngươi đang làm cái gì!! Dám mạo phạm đến công chúa! Đáng chết!!", Trần Cảnh phẫn nộ tiến đến nắm lấy cổ áo sau gáy của Tề Tiểu Khả kéo xốc cô lên hất sang một bên. Mọi người biết rằng Trần Cảnh đang nổi giận thì không nên đến gần, hơn nữa hắn lại là Hoàng đế nên không ai dám bước lại can ngăn. Ai ai cũng sợ sệt đứng ở một góc, chỉ duy nhất Lý Oanh ở bên cạnh khuyên nhủ cố gắng kéo hắn ra khỏi. Tề Tiểu Khả yếu ớt cố dùng sức giằng lại, mặc kệ hắn đang lôi kéo cô vẫn một mực thao tác sơ cứu của mình. Từng luồng không khí thổi vào đả thông được buồng phổi chứa đầy khói độc của Thái Đường, cuối cùng nàng cũng đã có phản ứng. Tề Tiểu Khả đã đuối sức phản kháng, bị Trần Cảnh hất mạnh ngã sang một bên nhưng mắt vẫn dõi theo tình trạng của Thái Đường. Thái Đường dần tỉnh lại nhưng nàng không ngừng ho sặc sụa, gần như là muốn nôn. Tề Tiểu Khả mỉm cười yên tâm, tình hình của Thái Đường đã không còn nguy hiểm, ngược lại là bản thân sắp chịu đựng hết nổi. Dù rằng ban nãy đã che mặt rất kỹ càng nhưng cũng không tránh khỏi việc hít phải khói. Cô cảm nhận được buồng phổi của mình bây giờ nghẹn đặc khói đen, hô hấp khó khăn vô cùng. Không ngừng ho liên tục, đầu óc choáng váng quay cuồng, đôi mắt mờ mịt mơ hồ. Những gì cô nhìn thấy trước khi ngất đi chính là mọi người bên kia đang vây quanh lấy Thái Đường, thấy được nụ cười trong nước mắt của Lý Oanh, và sau đó mọi thứ hoàn toàn chìm vào màu đen.

-----Hết Chương 34-----

Tác giả: Thật sự xin lỗi vì sự chậm trễ này, xin lỗi các sen. Sẽ có một chút thay đổi về nội dung nha. Mong các sen sẽ không bỏ mặc ta, vẫn tiếp tục theo dõi truyện a~~~

Lý Oanh

Bình luận

Truyện đang đọc