HOÀNG NGƯ HUỆ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bao Tử bình thường rất lười, ngoại trừ khi bị Tề Tiểu Khả nhấc lên còn lại đều nằm yên một chỗ, ngửa bụng mà ngủ. Chỉ có việc ăn và nằm, cộng thêm sự chăm sóc mấy ngày nay của Tề Tiểu Khả nên dường như Bao Tử đã trở thành một cục bông mập mạp béo tròn, dù vậy nó cũng chạy rất nhanh. Hoa Dung vẫn đuổi theo Bao Tử từ nãy giờ nhưng thoáng cái đã thấy nó rẽ vào con đường mòn nhỏ, lo lắng nó chạy loạn sẽ lạc, bị ai đó bắt được thì lại không hay nên vì vậy nàng vẫn cứ đuổi theo nó, nào biết trước mắt đã là cung điện xa hoa tráng lệ.

Bao Tử thoăn thoắt chạy đến nhảy lên chân chủ nhân, cuộn tròn lại mà nằm một cách rất thoải mái. Hoa Dung từ đầu chỉ chú tâm để mắt tới Bao Tử đang ở phía trước, nào biết được nó lại dẫn nàng tới nơi này. Hoa Dung sợ hãi nhìn chằm chằm người đang nằm trên nhuyễn tháp đang vuốt ve Bao Tử, nàng định xoay người bỏ chạy nhưng nếu dễ dàng như thế thì nàng cũng chẳng cần phải sợ hãi khi đối diện với người này rồi.

Giọng nói không mềm không cứng cất lên, có một chút nghiêm nghị, "Cả ngày hôm qua biến mất là ở đâu!?".

Trên trán Hoa Dung đổ đầy mồ hôi, nàng từ từ xoay người lại, đi đến trước mặt người kia làm một cái lễ.

"Mẫu phi".

"Con còn biết gọi ta mẫu phi!!?", Lý Huệ tức giận trừng mắt, nàng dường như muốn trút cơn thịnh nộ lên người đứa con gái yêu quý của nàng.

Hoa Dung cúi gầm mặt, nàng không dám ngước lên nhìn mẫu phi. Từ nhỏ đến lớn nàng đã rất sợ đối mặt với mẫu phi, dường như từ mẫu phi toát ra một sự gì đó khiến nàng luôn run rẩy khi đứng trước mặt người. Mẫu phi rất nghiêm khắc, sẽ luôn đối với nàng nói vài lời nặng tiếng, mỗi khi nàng làm sai mẫu phi dù cho là ở trước mặt rất nhiều người đều sẽ không nương tay tát nàng một cái rồi lạnh lùng quay đi. Sự đau đớn khiến mặt nàng ửng đỏ, vết cắt do hộ giáp của mẫu phi lưu lại đã rỉ máu, nước mắt hòa cùng máu từ từ rơi xuống. Cái tát của mẫu phi luôn khiến nàng ám ảnh, mỗi khi nghĩ đến cơ thể nàng đều sẽ run bần bật, bỗng nhiên cả người nàng đều thấy lạnh.

"Hôm qua bỏ trốn đã ở nơi nào?", Lý Huệ đưa chân xuống khỏi nhuyễn tháp, chầm chậm đi tới trước mặt nữ nhi.

"Nữ nhi... nữ nhi...", Hoa Dung ấp úng do dự không trả lời, khí tức từ mẫu phi đang đè lên người nàng.

Đúng cái thời khắc tình huống trong phòng đang rất căng thẳng thì cái tên không biết chữ chết viết như thế nào Tề Tiểu Khả lại tô cửa xông vào. Tiếng cửa bật tung khiến Lý Huệ dời sự chú ý từ Hoa Dung đến trên người Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả thì lại ngơ ngác nhìn hai người đang đối diện với nhau đột ngột lại nhìn tới bên chỗ của mình, lại càng ngạc nhiên hơn là sự có mặt của Hoa Dung. Hình như họ đang căng thẳng thì phải, Tề Tiểu Khả biết mình là vào không đúng lúc rồi. Cô chớp chớp mắt, nhanh chóng nghĩ ra cách thoát thân.

Tề Tiểu Khả cẩn thận bưng khay gỗ đến trước mặt Lý Huệ, quỳ xuống thỉnh an, "Hồi nương nương, khi nãy Viên công công phụng mệnh Hoàng thượng mang tặng phẩm đến, nô tài liền đem vào để nương nương quá mục", hai tay dâng lên khay gỗ.

"Cứ để ở đó", giọng của Lý Huệ rất nhẹ nhưng người nghe lại bất giác rùng mình.

Tề Tiểu Khả đứng dậy, lướt ngang qua còn không quên nháy mắt ra hiệu với Hoa Dung kiểu như có câu hỏi, đem khay gỗ đặt trên bàn bên cạnh nhuyễn tháp, rồi lại lui về một bên âm thầm quan sát tình hình trước mặt.

Lý Huệ lại nhìn chằm chằm Hoa Dung, nàng là một người rất nóng vội, luôn không đợi được quá lâu, cũng không thích lặp lại lời vừa nói. Nàng xoay xoay hộ giáp nơi ngón út, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hoa Dung, mọi sự vẫn khá yên lặng thì đột nhiên nàng vung tay tát một bạt tai vào má trái của nữ nhi, lực đạo của nàng mạnh đến nỗi khiến Hoa Dung ngã khụy xuống đất, trên mặt xuất hiện một đường sẹo đang chảy máu do hộ giáp gây ra. Tề Tiểu Khả bị một màn này làm cho thất kinh, không ngờ nữ nhân này lại ra tay nặng đến như vậy. Cô liền hớt hải gấp rút chạy tới bên cạnh Hoa Dung xem xét vết thương của nàng.

"Công chúa người không sao chứ?!".

Lý Huệ bất giác chau mày, trong lòng dâng lên một cỗ hỏa khí bừng bừng khó mà hạ nhiệt, nàng lại không nhanh không chậm lên tiếng, giọng nói lãnh khốc vô cùng.

"Đã biết lỗi?".

Hoa Dung chật vật quỳ thẳng, cúi gập người sát đất, "Nữ nhi đã biết sai, xin mẫu phi tha lỗi".

Lại thêm một bất ngờ nữa, Tề Tiểu Khả dường như bị sốc trước lời nói vừa thốt ra của Hoa Dung ở bên cạnh. Đây là cái chuyện quái quỷ gì vậy! Cái nữ nhân này dù nhìn cách nào thì cũng chỉ bất quá mới gần hai mươi bảy tuổi a! Thế nào lại có thể có một đứa con lớn cỡ này chứ?! Hơn nữa nàng ta vừa mới đánh con gái của mình một cách không nương tay! Là con gái ruột đấy hả trời! Thật là sợ quá đi!!.

Cái quái gì đang xảy ra thế này, the drama à!!???

"Ta đã cấm không được bước chân khỏi tẩm cung một bước, vẫn còn dám trái lời của ta?", Lý Huệ lớn giọng.

"Nữ nhi đã biết lỗi, sẽ không tái lại như vậy. Xin mẫu phi bớt giận", Hoa Dung trước sau như một vẫn quỳ cúi người, nghe như là nàng đang cực kì sợ hãi.

Tề Tiểu Khả vội vàng cúi người trước Lý Huệ, lời nói có chút gấp gáp "Nương nương xin tha tội, là nô tài đã che giấu cho công chúa, nô tài cũng có tội. Cầu xin nương nương hãy nương tay với công chúa, nô tài chờ người xử phạt!".

"Hắn chỉ vô tình đi ngang qua, là nữ nhi cầu xin hắn giúp nữ nhi bỏ trốn, không phải lỗi của hắn. Tất cả đều là lỗi của nữ nhi, xin mẫu phi đừng xử phạt hắn!", Hoa Dung lớn tiếng giải thích, nàng không muốn liên lụy đến người đã từng giúp đỡ nàng.

"Đủ rồi!", Lý Huệ lớn tiếng quát, trừng mắt nhìn hai người rồi gọi với ra ngoài, "Người đâu!".

Từ bên ngoài có mấy tên thủ vệ chạy vào, cung kính quỳ dưới đất chờ chủ nhân ra lệnh.

"Đưa công chúa về Huỳnh Liên điện!".

"Vâng!", Bốn tên thủ vệ vừa tiếp lời xong đã tới hộ tống Hoa Dung ra ngoài.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người.

-----Hết Chương 25-----

Tác giả: thân phận của tiểu mỹ nhân đã được tiết lộ, cứ theo tiến triển là sẽ thành "con gái" của Khả à nha hehe, à mà ta có hơi nặng tay với ẻm hong ta...

Bình luận

Truyện đang đọc