HOÀNG NGƯ HUỆ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh tiếng mỗi lúc một gần với bức tường thành sừng sững. Tề Tiểu Khả vốn là mới xuyên không đến đây, ở hiện đại cô lại thích nghiên cứu lịch sử và yêu thích cổ vật. Tề Tiểu Khả chuyên sưu tầm cổ vật cùng những câu truyện sử sách bí ẩn. Nay đang chính mắt nhìn thấy công trình kiến trúc lịch sử nước nhà, cô không khỏi hiếu kì, chòm qua cửa sổ ngắm nhìn tường thành vĩ đại kia.

Tường thành nằm giữa một dải đất trống, xung quanh bao bởi rừng cây, dàn cây mọc theo hai bên chừa lại một lối đi vào. Tường thành sừng sững dày hàng mét nặng hàng tấn trụ vững giữa rừng cây, ở giữa khung cổng là chữ Thăng Long được chạm khắc nổi. Trông nó không khác gì những bức tường thành Tề Tiểu Khả đã xem trên phim Trung Quốc cả, chỉ là đài quan sát được phủ một lớp sơn vàng mà thôi.

Không như Tề Tiểu Khả từng tưởng tượng, cô từng nghĩ là nơi này sẽ hoang vu vắng vẻ nhưng không, hãy nhìn những chiếc xe ngựa liên tiếp qua lại giữa cái tường đá kia thì khỏi nói. Tề Tiểu Khả bị bất ngờ trước những gì cô nhìn thấy. Đầu thời Trần triều chính đã được củng cố và điều chỉnh, Trần Cảnh cho mở rộng giao thương với nước ngoài nên kinh đô Thăng Long luôn là nơi tấp nập phồn vinh, nhiều xe ngựa như này cũng chẳng có gì lạ.

Tề Tiểu Khả cũng khá tiếp thu được những điều đang xảy ra trước mắt, cô ngồi lại vào trong xe, cố chịu đựng thêm một thời gian ngắn trước khi đến địa điểm định sẵn.

Qua khỏi tường thành kiên cố là một kinh đô phồn vinh, tấp nập kẻ qua người lại, xe ngựa đầy đường, nhà cửa sang sát nhau như thời hiện đại nhưng chỉ khác đây là cổ đại. Tuy rằng là ngồi ở trong nhưng Tề Tiểu Khả vẫn nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài kia, nếu cô có máy ảnh ở đây thì chắc chắn 90% cô sẽ chụp lại đem về hiện đại, chắc cũng kiếm được bộn tiền nhỉ? Thật đáng tiếc là cô không có máy ảnh, đồ nghề làm ăn của cô a, tại sao ông không tốt cho tới cùng quăng cho tôi mảnh a lão thiên đại nhân.

" Ngươi trông như rất ngạc nhiên, là lần đầu đến kinh đô sao?" Trần Đoan Như nhìn trạng thái ngơ ngác của Tề Tiểu Khả, nàng không khỏi hiếu kì.

Tề Tiểu Khả cũng bị giật trở lại, ngẩn ngơ trả lời Trần Đoan Như " Đã từng nghe nói qua nhưng chứng kiến tận mắt thì đây là lần đầu tiên!"

" Ngươi là người phương nào, kinh đô Thăng Long là nơi phồn vinh nhất Đại Việt không ai không biết. Ngươi không biết, ăn mặc lại kì lạ như vậy a!"

" Cô nương không cần quan tâm ta từ đâu đến. Chúng ta hiện giờ là đi đâu ?" Tề Tiểu Khả cười hì hì cố lảng sang chuyện khác.

" Về nhà của ta " Trần Đoan Như cười mỉm, nàng cũng không nhìn đến Tề Tiểu Khả nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Tề Tiểu Khả nhìn Trần Đoan Như, lúc này cô mới có cơ hội nhìn kỹ nữ nhân này. Mặt trái xoan, thanh ti đen dài đến phần hông được búi kiểu đơn giản nhưng chi tiết, trên mặt phủ một lớp phấn dày nhưng nhìn không xấu như trên phim, trên người là một bộ thanh y kiểu dáng như Trung Quốc, có lẽ do ảnh hưởng từ nhà Đường. Tề Tiểu Khả chăm chú quan sát người kia, nữ nhân này ước chừng chỉ mới mười tám xuân xanh ni. Nếu là ở hiện đại, nữ nhân ưa nhìn như này chắc chắn chưa đến năm ngày đã nổi trên Facebook và được cả trăm lượt follow chứ không ít à nha. Tề Tiểu Khả vẫn đang chú tâm vào nhìn ngắm người ta nhưng không để ý đến bên cạnh còn một người âm thầm mắng cô là đồ háo sắc, sắc lang, vô lại. Tề Tiểu Khả dường như linh cảm được có người đang nói xấu hay rủ thầm làm cô bị hắt hơi vài lần, vội ngó dáo dác tìm nghi phạm, nhưng người kia khôn hơn cô nghĩ.

Như vậy không khí vẫn trầm mặc, im ắng rất ngột ngạc. Xe ngựa cứ lăn bánh đều đều trên đường lớn đông đúc, qua một hồi mới dừng lại trước cửa một "nhà" lớn.

" Tiểu thư, đã đến phủ rồi " Liên Mai lây nhẹ vai Trần Đoan Như.

" Đã đến rồi sao? Liên Mai, trông chừng nàng " Trần Đoan Như sải bước xuống xe ngựa, Liên Mai theo sau.

Tề Tiểu Khả cũng theo hai người các nàng đi xuống, cô lại không ngậm được mồm khi trông thấy cái thứ trước mặt kia. Nói là "nhà" vậy thôi chứ kia chính xác là một cái phủ đệ to lớn, với một cánh cửa bự chảng đang mở to. Tề Tiểu Khả nhìn như sắp lọt cả tròng mắt ra ngoài rơi xuống đất luôn, miệng há hốc, không thể thốt ra được chữ nào. Cái phủ đệ này rất lớn, còn lớn hơn nhà của ông cô, ở hiện đại, nhà của ông cô được công nhận là lớn nhất Sài Gòn nhưng này còn muốn gấp đôi. Liên Mai ở bên cạnh thúc một chỏ vào người Tề Tiểu Khả, khiến cô cứ như một con ngốc ấy, đần mặt ra.

Tề Tiểu Khả đến cạnh Trần Đoan Như, ngạc nhiên hỏi nàng " Đây là ngươi gọi là nhà?"

" Dĩ Nhiên!" Trần Đoan Như mỉm cười.

" Đây mà là nhà á, rõ ràng là một cái biệt thự kiểu cổ đi!"

" Liên Mai, mọi thứ đã thu xếp như thế nào?"

" Thưa thiểu thư đã thu xếp ổn" Liên Mai mặc kệ con người kia, đến bên cạnh Trần Đoan Như.

" Vào trong thôi " Trần Đoan Như dịu dàng, xoay lại nói với Tề Tiểu Khả.

Trần Đoan Như thông thải bước vào nơi nàng gọi là nhà kia, Liên Mai cũng theo sau. Tề Tiểu Khả cũng ngây ngơ bước theo, nhưng cô không ngờ được rằng vận đen đang đến. Những phủ đệ ở cổ đại thường xây ngưỡng cửa cao và Tề Tiểu Khả ngây thơ quên mất chuyện này, cô vấp phải cái ngưỡng cửa và mất đà ngã về phía trước rồi...

" Áaaa! Háo sắc!" Liên Mai đỏ mặt, vội che lấy không dám nhìn.

Tề Tiểu Khả lấy lại cân bằng trong tích tắc, nhìn nữ nhân đang ngồi xổm ôm lấy phần trên cơ thể mà gục mặt. Trần Đoan Như y phục bị kéo xuống để lộ đôi vai trần trắng nõn, hở đến phần xương quai xanh. Tề Tiểu Khả hoảng loạn chạy đến cởi Áo khoác trên người phủ lên người nàng, che đi những chỗ cần che. Hậu quả sớm đến với Tề Tiểu Khả hơn là cô tưởng.

" DÂM TẶC!" Từ phía sau truyền đến một thanh âm cương nghị, dồn dập tiến đến.

Tề Tiểu Khả chưa hết bối rối, phản xạ quay người lại, trên mặt bị giáng xuống một cú đấm kinh hồn. Tề Tiểu Khả loạng choạng lùi về phía sau nhiều bước, tay ôm lấy mặt, cô vẫn chưa hiểu điều vừa xảy ra. Nam nhân lạ mặt chạy đến cạnh Trần Đoan Như rồi tức giận túm lấy Tề Tiểu Khả.

" Tên dâm tặc háo sắc này, dám vô lại với muội muội của lão tử!" Nam nhân nghiến răng, giơ tay định giáng cho Tề Tiểu Khả vài đòn nữa. " Dừng tay!" Giọng Trần Đoan Như vang lên khi cái nắm đấm kia chỉ cách mặt Tề Tiểu Khả vài milimét.

Tề Tiểu Khả ngồi gục xuống đất, tay vẫn che lấy bên mặt bị đánh. Trần Đoan Như đến cạnh Tề Tiểu Khả đỡ cô đứng dậy, nàng quay sang nam nhân kia, ánh mắt mang theo vài tia giận dỗi.

" Muội muội tên háo sắc này dám vô lễ với muội, sao lại che chở hắn?!" Nam nhân tức giận trừng mắt với Tề Tiểu Khả.

" Ca đây là bằng hữu của muội, lúc nãy chỉ là hiểu lầm!" Trần Đoan Như giải thích với nam nhân.

Tề Tiểu Khả cũng cố gắng mở lời biện minh cho mình " Ta không phải cố ý, chỉ là vấp phải ngưỡng cửa nên mới mất đà lao vào Trần tiểu thư, là hiểu lầm!"

Nghe giải thích, nam nhân nọ cũng nguôi hạ cơn giận, trở nên hài hoà thân thiện.

" Xin lỗi, vừa rồi là ta lỗ mãng. Ngươi không sao chứ?" Nam nhân đến hỏi thăm tình hình Tề Tiểu Khả.

" Ngươi trở mặt còn hơn camera đi a "

" Ta không sao!" Tề Tiểu Khả xua tay, vờ như không đau.

" Đây là ca ca của ta, Trần Anh. Ca ca tính tình nóng nảy, mong ngươi đừng chấp nhất " Trần Đoan Như đỡ lấy thân thể lảo đảo của Tề Tiểu Khả. 

" Sao cô lại có thể có một người anh như vậy a, đau chết tôi rồi!"

Cơn giận trong người Trần Anh đã biến mất, hắn hiếu kì nhìn Tề Tiểu Khả, cất bước đến gần cô. Trần Anh lạ lẫm đối với người trước mặt kia, y phục của y rất lạ, mũ và cái túi y đang mang trên người cũng thật khác thường, bất nam bất nữ, liệu có phải dị nhân không? Trần Anh nhìn chằm chằm Tề Tiểu Khả không rời nửa khắc, tia cô từ đầu xuống chân rồi hắn lại thốt ra một câu chỉ khiến cô muốn đấm thẳng vào mặt hắn.

" Ngươi thật sự là ai, lại như vậy bất nam bất nữ a?" Trần Anh công kích Tề Tiểu Khả.

" Bất bất cái đầu nhà ngươi, dám nói ta thuộc thể loại đó sao. Cho dù là thích con gái nhưng ta vẫn là phái nữ đó a!"

" Ta là ai liên quan gì tới ngươi, hỏi nhiều như vậy làm gì a!?" Tề Tiểu Khả ban cho Trần Anh một cái lườm thật dài và sắc bén.

" Ta chỉ là vô tình hỏi như vậy mong ngươi đừng để tâm " Trần Anh vội xua tay, cười lộ cả răng.

Sau màn chào hỏi có phần đặc sắc của đại thiếu gia họ Trần, cả bả người cùng nhau đi vào trong phủ. Trần Anh trở về thư phòng gì đó, nói chung là thư viện thu nhỏ hay đại loại vậy đi. Trần Đoan Như cũng trở về khuê phòng thay xiêm y gì đó. Người cổ đại các ngươi thật là lạ a, cả ngày thay hết bộ này đến bộ khác, chỉ tội những người chuyên giặt đồ ni!? Trần Đoan Như dặn dò Liên Mai đưa Tề Tiểu Khả đến phòng khách phía tây của phủ. Liên Mai này cũng quá tắc trách, rõ là Trần Đoan Như bảo phải thu dọn phòng cho Tề Tiểu Khả, kia vừa đến nơi đã lặp tức bỏ đi để cô lại một mình trong phòng này, làm như cô là tà không bằng a! Tề Tiểu Khả bỉu môi, đi đến giường để xuống balô nặng trịch kia trước đã rồi tính.

" Ôi cái vai của mình, may mà sớm, trễ chút nữa là cắt bỏ luôn tay rồi. Chả biết chứa gì trong đó mà nặng dữ?" Tề Tiểu Khả làm vài động tác vương vai, khởi động lại khớp xương.

Tề Tiểu Khả đi xung quanh xem xét căn phòng rộng rãi này một chút. Nhìn tổng quan cũng không quá tồi, đối diện cửa chính là giường, bên trái là một bộ bàn ghế hình như để viết chữ thì phải, bên phải là một giá sách và cạnh cửa sổ có một băng ghế dài bằng gỗ kê sát cửa sổ, giữa phòng đặt một bộ bàn ghế thấp. Thiết kế cũng không tệ, phòng rộng rãi, thích hợp cho một người như Tề Tiểu Khả cô a. Quay lại với cái balô, balô của Tề Tiểu Khả là balô quân đội cách tân, Tề Tiểu Khả kiểm tra lại những gì có trong balô. Bên trong có vài bộ quần áo của cô ở hiện đại, chiếc iphone X và dây headphone cùng với sạc năng lượng mặt trời, một cái loa mini không dây, mắt kính và kính áp tròng màu, một bộ đồ dùng sinh tồn khi leo núi hoặc đi rừng và một đôi giày thể thao, còn dây chun và một túi nhỏ đựng mỹ phẩm makeup, ngoài ra còn một khẩu súng lục và hộp chứa băng đạn đầy. Cái quái gì đây! Đang đùa tôi đó hả thiên lão gia, cho tôi súng làm gì a, tôi đâu muốn giết người, lại còn đưa băng đạn nữa chứ, ông bị rối loạn đứt mạch hả! Tề Tiểu Khả lúc này vô cùng bực, cô cũng đã xuyên qua, quần áo và vài thứ lặt vặt khác vẫn có hữu ích chứ còn súng đạn làm gì a, bảo cô ở thời đại này dùng nó chắc! Tề Tiểu Khả tuy bực nhưng cô không có lựa chọn, cô cũng biết ơn thiên lão gia cho cô thêm những thứ này a, người khác xuyên qua không có đồ mặc ấy chứ đừng nói là tiếp tế phẩm như này. May mắn nhất là ông ấy thảy cho cô cặp kính cùng kính áp tròng, cô thuộc thể loại mù đường cấp báo động, không có nó chắc cô cứ như người mù luôn ấy.

Tề Tiểu Khả cũng chẳng màn đứng phàn nàn thiên lão gia làm chi nữa. Tề Tiểu Khả gỡ xuống mũ lưỡi trai màu đen bằng da, xoã mái tóc tím ra, vội lấy cái áo form rộng trắng hoạ tiết chim hạc và quần thun dài đen ôm sát thay vào, buột lại mái tóc dài xoăn nhẹ, mang vào đôi giày cổ cao, đổi lại đôi kính áp tròng mới màu xanh rêu, dọn dẹp lại đồ đạc trên giường và giấu ở góc. Mọi thứ xem như ổn thoả, Tề Tiểu Khả xoay người bước ra ngoài đến chỗ hai người kia gọi là tiền sảnh.

Tề Tiểu Khả chỉ mới được đặt chân vào sảnh, nhìn thấy Trần Anh bỗng phun ra nước trà đang uống, ho sặc sụa, Trần Đoan Như nhìn cô với đôi mắt không còn gì ngạc nhiên hơn. Tề Tiểu Khả chau mày, họ cứ nhìn cô như thể cô là người ngoài hành tinh không bằng, chỉ là đồ ở hiện đại thôi mà, thật khó chịu!

" Ta có gì lạ lắm hay sao!" Tề Tiểu Khả cất giọng hỏi, khẽ lướt mắt qua hai anh em ngồi kia.

" Tóc của ngươi sao lại là tử sắc, ngươi bệnh sao?" Trần Anh bất ngờ hỏi

" Ngươi mới bệnh! Tóc ta hẳn đã như vậy đi!" Tề Tiểu Khả lườm Trần Anh.

" Y phục của ngươi cũng thật là lạ!?" Trần Anh bỏ ly trà xuống, nhìn Tề Tiểu Khả.

" Ta chưa từng thấy những này y phục bao giờ a?" Trần Đoan Như tỏ vẻ ngạc nhiên.

" Này là ta quê nhà y phục, cùng các ngươi y phục bất đồng. Bất quá không có nên đành tạm vận " Tề Tiểu Khả bước đến ghế hàng bên ngồi xuống.

Hai anh em họ Trần cũng ngừng quan sát Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả thông thả ngồi uống trà, ăn vài miếng bánh đặt cạnh. Tề Tiểu Khả đang suy nghĩ về việc bày trí, cách ăn nói và y phục của những người ở nơi mà cô biết là thời nhà Trần này. Ăn mặc, nói chuyện, kiến trúc bày trí của thời này có nét giống với Trung Quốc, bị ảnh hưởng bởi văn hoá Trung Hoa mạnh đến vậy sao a. Bên này vừa nghĩ, bên kia Tề Tiểu Khả nghe được một điều khiến cô không thể tin được từ hai anh em họ Trần kia. 

" Ca về sớm vậy là trong triều đình xảy ra cớ sự?" Trần Đoan Như nhìn Trần Anh lo lắng hỏi.

Trần Anh vẻ mặt trầm xuống mày cau lại, cất giọng trầm trầm " Lần này sợ là do thái sư gây ra sự "

" Là việc gì?"

" Hôm nay trên triều Hoàng thượng hạ chiếu giáng chức Hoàng hậu xuống làm công chúa, đưa vào Nguyệt Hoa cung!" Trần Anh dường như đang tức giận.

" Ca, huynh đang nói là thật sao!?" Trần Đoan Như không thể tin được, vội xác minh lại một lần nữa. Trần Anh không nói, hắn chỉ gật đầu một cái.

" Nguyệt Hoa cung chẳng khác nào lãnh cung, nếu vậy sẽ có người lên thay ngôi hậu?" Dường như Trần Đoan Như còn lo hơn ban đầu.

" Là Thuận Thiên công chúa, là ý của Hoàng thượng!" Trần Anh thở dài, đôi mắt đầy vẻ căm phẫn.

Trần Đoan Như cũng không nói câu nào nữa, vẻ mặt nàng mang đầy hoang mang. Tề Tiểu Khả nãy giờ ngồi nghe anh em họ đối thoại cô cũng rất bất ngờ. Họ đang nói đến ai? Thuận Thiên công chúa? Là vợ của Trần Liễu! Vậy vị Hoàng hậu kia... Tề Tiểu Khả không nhịn nổi nữa, cô khẽ hướng anh em họ Trần hỏi vài câu.

" Hai người đang nói phế hậu, là ai a " Tề Tiểu Khả hiếu kì, chờ đợi câu trả lời.

Cả hai người họ trầm mặc, một lúc sau Trần Đoan Như mới hồi đáp lại Tề Tiểu Khả " Hoàng hậu đã bị phế truất, là Chiêu Thánh Hoàng hậu!"

Tề Tiểu Khả đơ mặt ra, những gì họ nói là thật a.

" Là Chiêu Thánh? Lý Phật Kim! Lý Chiêu Hoàng!"

-----Hết Chương 3-----

Bình luận

Truyện đang đọc