HOÀNG NGƯ HUỆ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trên đường về Dụ Nguyệt uyển cả hai người không nói lời nào với nhau cả,  mặt Tề Tiểu Khả còn đen hơn than. Vừa bước vào đại điện Lý Huệ đã cho lui hết cung nữ ra ngoài, trong gian nhà rộng lớn chỉ còn lại Tề Tiểu Khả và Lý Huệ đang ngồi uống trà.

Tề Tiểu Khả cũng rất hoang mang, chỉ mới chung đụng vài ngày nhưng cô hầu như hiểu được chút ít tính cách của người phụ nữ này. Vừa phúc hắc lại còn kiêu ngạo, hễ gặp là khiến người ta muốn nổi da gà, làm như ai thiếu nợ nàng không bằng. Tề Tiểu Khả cảm giác được có một đạo ánh mắt sắc bén đang hướng về mình, như muốn xẻ đôi mình ra làm hai luôn vậy đó, bất giác cô cảm thấy rùng mình, lạnh gáy. Tề Tiểu Khả biết đạo hàn quang đó bắn ra từ người Lý Huệ nhưng cô cũng không có cách nào tránh né hay lên tiếng, ai bảo mình là phận nô tài làm chi. Nam chính Trần Cảnh cũng quá là chìu chuộng cô nàng này rồi.

"Qua đây."

Tề Tiểu Khả ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Huệ. Rõ ràng lúc nãy còn một bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người ta mà bây giờ giọng lại dịu dàng đằm thắm thế nhỉ?. Biểu hiện của Lý Huệ khiến cho Tề Tiểu Khả có vài phần đề phòng, dè dặt hơn.

Con cọp cái này bữa nay đổi tính hay sao nhỉ?.

Hai chữ chậm chạp không có trong từ điển của Lý Huệ. Thấy người kia còn chưa đi qua, nàng liền trợn mắt liếc nhìn hắn, xưa nay chưa ai dám cãi lệnh nàng. Lý Huệ nóng giận đập bàn một cái, Tề Tiểu Khả giật nẩy mình.

"Ngươi dám cãi lời bổn cung!?."

"Nô tài không dám!" Tề Tiểu Khả lặp tức buông bỏ lóng ngóng đi qua chỗ Lý Huệ.

Thấy hắn sợ sệt ngoan ngoãn bước qua như ý mình, Lý Huệ khẽ mỉm cười:"Ngồi xuống đi."

Tề Tiểu Khả không đoán được người phụ nữ này là đang có kế hoạch gì, trán đổ đầy mồ hôi. Cũng không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống cạnh nàng vậy.

"Đưa tay đây." Lý Huệ vẫn ung dung ngồi uống trà.

"Sao a?." Tề Tiểu Khả ngơ ngác.

"Bây giờ ngươi muốn đưa tay hay đưa đầu đây?." Lời nói đầy mùi hăm doạ.

Tề Tiểu Khả dĩ nhiên là sợ rồi, là cái đầu của cô a, mau mau vội vàng đưa tay ra trước mặt:"Đưa đưa đưa a, nương nương chừa lại cho nô tài cái đầu a."

Không hiểu vì sao lúc này Lý Huệ lại cảm thấy tên này nhát gan như một con thỏ. Nàng cầm lấy tay Tề Tiểu Khả, vén lên tay áo xem qua một chút. Cánh tay của Tề Tiểu Khả dùng một sợi dây vải băng lại sơ sài, bên trên còn đọng lại rượu chưa khô, hầu như còn thấy được vết máu loan ra thấm vào vải. Lý Huệ nhẹ nhàng gỡ ra lớp vải băng, vừa cẩn thận vừa quan sát sắc mặt của Tề Tiểu Khả, nàng lo rằng mình động tay quá mạnh khiến hắn đau. Ẩn sau lớp vải là dấu hằn của một hàm răng, dùng lực lớn nên vết cắn rất sâu, tạo thành từng lỗ nhỏ lõm xuống, đôi chỗ vẫn còn rỉ máu.

Lý Huệ lo lắng nhìn Tề Tiểu Khả:"Đau không?."

"Lúc nãy thì đau nhưng bây giờ cũng đỡ được vài phần rồi." Tề Tiểu Khả ngơ ngác khó hiểu nhưng cũng thành thật trả lời.

"Ngươi cũng ngu ngốc, lại đưa tay cho Thái Đường cắn."

"Bởi vì lúc đó tình trạng của công chúa trở xấu, nô tài sợ nàng sẽ tức giận mà cắn lưỡi nên mới đưa tay cho nàng cắn tạm."

Lý Huệ cũng chẳng nói thêm điều gì với Tề Tiểu Khả nữa, nàng chỉ xem xét vết cắn rồi gọi vọng ra ngoài.

"Vân Xuyên, mang hộp thuốc vào đây!."

Bên ngoài chỉ truyền vào một tiếng vâng đáp lại. Không lâu sau Vân Xuyên đẩy cửa vào, trên tay mang theo một hộp gỗ đựng thuốc. Vân Xuyên đặt hộp thuốc xuống bàn rồi lại trở ra ngoài, không hề thắc mắc hay hỏi han gì cả. Lý Huệ mở hộp thuốc, lấy trong đó ra một lọ sứ nhỏ màu trắng có hoạ tiết xanh, gỡ ra nút chặn màu đỏ, nàng nhẹ nhàng rắc thứ bột màu trắng lên vết thương của Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả cũng giật mình, cô vội đứng dậy lùi về sau.

"Nương nương, việc bôi thuốc để nô tài tự làm là được rồi. Làm sao nô tài dám để nương nương bôi thuốc cho!" Tề Tiểu Khả che lấy cánh tay.

"Hoặc là ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống hoặc là bổn cung đi nói với Hoàng thượng ngươi vô lễ với ta để ngài đem ngươi ra chém!?."

"Đừng nói với Hoàng thượng! Nô tài ngồi xuống là được chứ gì." Tề Tiểu Khả mặt mếu máo, không cam lòng ngồi xuống lại.

Lý Huệ đúng là một người kiêu ngạo, lời nàng đã nói, lệnh nàng đã ban nếu không làm theo thì chỉ có mất đầu hay đứt tay đứt chân. Thật chẳng biết Trần Cảnh quản người phụ nữ này bằng cách nào nữa, hay chỉ là chìu chuộng nàng đến lên trời luôn rồi!. Lý Huệ chỉ chăm chú vào bôi thuốc nên nào biết rằng Tề Tiểu Khả đang thất thần ngắm nhìn mình kia chứ. Mắt cứ dõi theo từng động tác của Lý Huệ, miệng thì cứ cười tủm tỉm không ngừng, nhìn nàng như vậy một loạt kí ức lại ùa về. Khi còn đang là thực tập sinh trong bệnh viện, cô từng bị đồng nghiệp nam kì thị vì cô thích con gái, và họ kích động đến nỗi đánh cô một trận nhừ tử. Lúc đó cô đang sống tự lập nên ba mẹ không ở bên cạnh, chỉ có Đoan Như ở bên. Lúc đó cô ấy cũng bôi thuốc cho cô như thế này, cô ấy sợ cô đau nên vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ vào vết thương cho cô. Cô ấy cũng dịu dàng, nhu mì như vậy, luôn lo sợ làm cô bị đau, nhưng, tất cả chỉ còn là quá khứ. Không ngờ xuyên về nơi này, ngơ ngơ ngáo ngáo trở thành một tiểu thái giám, cứ ngỡ sẽ phải hầu hạ người ta sẽ bị đánh, bị đòn. Ở thời cổ đại này Tề Tiểu Khả chỉ một thân một mình, không có người thân không bạn bè, lại có một người thân phận Quý phi cao quý kiêu ngạo, nàng lại bỏ đi sự ngạo cốt đó mà ôn nhu bôi thuốc cho mình, nàng còn lo sợ làm mình đau nên đôi lần cũng ngó chừng mình, thật giống với sự dịu dàng mà Đoan Như từng dành cho mình. Điều này khiến cho Tề Tiểu Khả nhớ lại cảm giác thuở ấy, cũng êm đềm, yên ả, hạnh phúc như vậy, chỉ có hai người ở bên cạnh nhau, thời gian như ngừng lại ở giây phút ấy. 

Dường như Tề Tiểu Khả hồi tưởng chuyện cũ quá nhiều rồi, Lý Huệ đang giương đôi mắt phượng liếc cô. Nàng đã để ý ngay từ lúc đầu, hắn chỉ lo ngắm nhìn nàng từ đầu đến cuối, cho tới khi nàng đã băng bó xong rồi mà hắn vẫn chưa hồi thần, cứ y như đang hồi tưởng điều gì vậy. Ánh mắt của hắn cứ đặt trên người nàng, điều này khiến nàng không vui. 

"Ngươi còn nhìn nữa có tin là bổn cung móc mắt ngươi ra không!." 

Tề Tiểu Khả liền giật mình, dường như nàng vừa nói sẽ móc mắt mình ra thì phải. Tề Tiểu Khả vẫn còn ngơ ngác. Lý Huệ cũng phải chào thua, hắn đúng thật là một cái tên đần. 

"Đa tạ nương nương đã giúp nô tài." Tề Tiểu Khả đứng dậy, cúi gập người với Lý Huệ.

"Vì sao ngươi lại đổ rượu vào vết thương." Lý Huệ không để ý đến Tề Tiểu Khả, nàng chỉ loay hoay xếp lại mấy lọ thuốc. 

"A, việc này hả. Vết cắn nếu không được xử lý nhanh chóng thì sẽ nhiễm trùng, vì ở đây không tìm được nước cồn và nước oxy nên dùng tạm rượu để thay thế. Trong rượu có độ cồn, có thể dùng để khử trùng vết thương tránh hoại tử."

"Ngươi đang nói gì vậy? Nước cồn và nước gì gì đó là thứ gì?" 

"À không có gì" Tề Tiểu Khả mỉm cười, gãi gãi đầu.

À quên mất nàng là người cổ đại.

"Đỡ hơn chưa?" 

"Vâng, đã đỡ nhiều rồi. Đa tạ nương nương" Tề Tiểu Khả giương miệng cười hì hì.

Mấy khắc trước vẫn còn ra vẻ chính chắn, bây giờ lại như tên ngốc đứng cười tươi như vậy, Lý Huệ thật cảm thấy hắn nhất định là bị điên. Ban đầu nghe tin Thái Đường phát bệnh trở lại nàng cũng khá ngạc nhiên, đã lâu không phát bệnh nay lại tái phát, không phải trùng hợp đi. Bản tính thích xem chuyện vui nên nàng không ngần ngại đến cung Thiên Thành, không ngờ vừa bước vào thấy sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Lần này khiến cho Hoàng hậu phải bật khóc thì cũng đã biết nó không phải chuyện nhỏ. Lý Huệ vốn lãnh tâm, chỉ thích xem không muốn nhúng tay vào những chuyện phiền phức này nên nàng chỉ ở bên cạnh khuyên nhủ Hoàng hậu. Lý Huệ không ngờ rằng Lý Chiêu Hoàng cũng đến đó, và còn mang theo sủng vật của nàng nữa. Nàng vốn muốn dụ dỗ đối xử tốt với hắn để hắn xa lưới nhưng hắn lại có thái độ đối nghịch, ngay cả đi theo nàng cũng không chịu, nay lại có thể theo sau nữ nhân kia, thật tức chết nàng mà. Đã vậy hắn còn ra vẻ nghiêm chỉnh bước đến nói chuyện với Thái Đường. Nàng cứ ngỡ hắn chỉ là làm chuyện vô nghĩa nhưng không ngờ Thái Đường lại ngoan ngoãn nghe lời hắn, điều này khiến nàng bất ngờ. Nhìn thấy Thái Đường cắn lấy tay của hắn không buông, lúc đó nàng rất tức giận muốn đi tới kéo ra tiểu sủng vật của nàng, hắn là của nàng, chỉ có nàng mới được làm hắn bị thương, còn lại tuyệt đối không thể. Nhưng Hoàng thượng còn đứng đó nàng không thể làm gì được. Đến khi trở về xem xét vết cắn trên tay hắn, nàng lại cảm thấy khó chịu, muốn vết cắn này mau chóng biến mất khỏi tay hắn. Hắn là sủng vật của nàng, không ai được phép động vào nên nàng đành phải hạ mình bôi thuốc cho hắn, chính tay băng lại cho hắn tâm tình nàng mới thả lỏng hơn đôi chút. 

"Ngươi trở về nghỉ ngơi đi" Lý Huệ phất tay áo, xoay người đi vào tẩm cung. 

Tề Tiểu Khả cũng chỉ cúi đầu, lẳng lặng lui ra ngoài. Hôm nay quả thật quá nhiều việc rồi a. 

-----Hết Chương 18-----

Tác giả: Hình như Huệ tuyên bố chủ quyền hơi sớm nhỉ?.

Bình luận

Truyện đang đọc