HOÀNG PHI HAM SẮC CẢ TÀI



Đột nhiên,
Có một bàn tay bóp lấy cổ của cô, lực đạo vô cùng lớn, giống như là muốn vặn đầu cô ra.

Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo mà hờ hững truyền đến, không mang theo chút nhiệt độ.

Hắn ta nói.

“Tại sao ngươi lại theo dõi bổn tọa.


Cổ Tô Diễm bị người khác nắm, mặt đã sớm đỏ bừng, làm gì còn sức lực để hành động, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn.

Nhưng mà ngay cả như vậy vẫn có thể nghe thấy giọng nói như thần chết từ địa ngục, giọng nói này tuyệt đối không phải là Tiêu Kì Lăng.

“Ngươi! ngươi thả ta! ra trước! "
Dường như là người kia khinh thường cười một tiếng, có lẽ là cảm thấy cái người xấu xí sâu bọ này căn bản không thể trốn thoát khỏi mình, lập tức đẩy cô một cái.

Tô Diễm lập tức bị đẩy ngã xuống đất, thân thể vô cùng đau đớn.

Nhưng mà cô không quan tâm những chuyện khác, đang muốn làm cái gì đó, lại bị thủ hạ ở bên cạnh kề kiếm vào cổ.

“Không được cử động.



Cô thầm nghĩ nam nhân này cùng với thủ hạ của hắn ta đều cuồng vọng tự đại giống nhau, sau đó ngước mắt nhìn lên, trong giây phút nhìn thấy người ở phía đối diện, cô liền hoàn toàn ngơ ngẩn.

Chỉ nhìn thấy nam tử trước mắt một thân trường bào màu tím thẫm, phía trên là hoa văn được thêu bằng chỉ vàng, một bước khẽ động, giống như là linh xà chiếm đóng sơn động ngàn năm, làm cho lòng người sợ hãi.

Điều này cũng không phải là quan trọng, quan trọng nhất chính là trên mặt của hắn ta còn mang một cái mặt nạ màu đen rất quái dị, con ngươi dưới lớp mặt nạ lại là màu vàng.

Người mắt vàng.

Cũng là lúc này Tô Diễm mới ý thức được mình đã chọc phải người không nên chọc.

Mà xung quanh căn bản không có bóng dáng của Tiêu Kì Lăng, mắt cô lóe lên, sau đó đưa tay sờ soạn vết máu bên khóe miệng, đột nhiên bật cười.

Nam tử áo bào màu tím nghe thấy như vậy, nghiêng đầu liếc nhìn cô, trong giọng nói lạnh lẽo đều là vẻ ngông cuồng.

“Ngươi chính là người đầu tiên mà bọn ta nhìn thấy, biết mình sắp chết còn bật cười.


Tô Diễm mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hắn ta, lời nói nói ra ngay cả cô cũng phải kinh ngạc.

“Ngươi sẽ không giết ta.


Thủ hạ áo đen đứng xung quanh nghe thấy lời này của Tô Diễm đều không nhịn được bật cười, sau đó lại nhìn chủ tử nhà mình.

Nam tử áo bào tím vốn dĩ đang có tư thế dựa ra phía sau, đột nhiên lại nghiêng người ra nhìn, lúc đồng tử màu đen lưu chuyển, sát ý cùng với vẻ chế nhạo tràn ra.

“Cho bổn tọa một lý do không giết chết ngươi.


Tô Diễm trông có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh quá mức, cô cong môi nhìn bên ngoài cánh cửa gỗ.

“Người của ta đang chờ ta ở đầu đường.


Nghe vậy, nam tử áo bào tím như nghe thấy một trò cười rất buồn cười, khẽ xùy một tiếng: “Những tên phế vật đó còn không bằng ngươi, ngươi cảm thấy bổn tọa sẽ sợ bọn họ à?”
“Mặc dù ta không biết các ngươi là ai, nhưng mà ta có thể nhìn ra được thân phận của các người chắc chắn không đơn giản.

Một nhân vật không đơn giản như thế, vậy mà lại ở trong căn nhà gỗ trong con hẻm nhỏ như thế này, chắc chắn là bí mật gặp người nào đó, đúng không.



Lúc Tô Diễm nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đường cong bên khóe miệng của nam tử áo bào tím, không có cách nào khác, người này mang theo mặt nạ, ngoại trừ khóe miệng xinh đẹp thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Mà sau khi cô dứt lời, rõ ràng là đường cong bên khóe miệng của nam tử lại rộng hơn không ít, dường như là cảm thấy có chút thú vị, hắn ta đột nhiên vung bào ngồi xuống.

“Nói tiếp đi.

"
Bề ngoài Tô Diễm rất bình tĩnh, nhưng mà trong lòng lại thở phào một hơi, tiếp tục nói.

“Người của ta không thấy ta ra thì nhất định sẽ đến đây tìm kiếm, nếu như làm rối loạn đại sự của các người, vậy thì không hay cho lắm, cho nên ngươi thả ta đi, ta ngậm miệng không nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, coi như! Tô Diễm ta nợ ngươi một nhân tình.


Cô thế mà lại lấy ân tình bỏ đi chống đỡ mạng sống của mình.

Nam tử áo bào tím vẫn lạnh lùng cười một tiếng: “Ân tình của ngươi là cái thá gì chứ, hoặc là nói ngươi chỉ là một nữ nhân xấu xí bị chà đạp ở Vũ An hầu phủ, coi mình là cái gì?”
Không thể không nói, bộ dạng kiêu ngạo lại cuồng vọng của nam nhân này thật sự rất muốn ăn đòn.

Tô Diễm cũng cười, trong đôi mắt đều là vẻ kiên định.

“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi xem một chút bản lĩnh của Tô Diễm ta đây, đến tột cùng là như thế nào! "
Trong lúc nhất thời trong căn nhà gỗ đột nhiên yên tĩnh.

Nhóm thủ hạ ở bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không dám lên tiếng, ngay cả Tô Diễm cũng cảm thấy hô hấp của mình không khỏi siết chặt.

Lúc cô cho là người kia sẽ không nói chuyện nữa, mà là dùng một đao giết chết mình, cây kiếm đang vắt ngang trên cổ Tô Diễm lập tức được thu về.

Sau đó, người kia sải bước đi đến trước mặt Tô Diễm, nhìn từ trên cao xuống, cứ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt ngạo mạn như là nhìn lũ sâu bọ.

"Vậy để bổn tọa xem xem ngươi có bản lĩnh gì.


"
Một khắc sau, cô chỉ cảm thấy mình bị người khác nhấc lên, trời đất quay cuồng, liền bị người ta ném ra ngoài, bịch một tiếng ngã ngồi dưới đất.

Đợi đến lúc cô hoàn hồn lại, cúi đầu xuống mới phát hiện không biết từ khi nào lòng bàn tay của mình đã đầy mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc thì hắn ta là ai?
“Hoàng tử phi, hoàng tử phi, sao người không nói một tiếng nào mà lại chạy đến đây, nô tỳ lo lắng cho người lắm đấy.

” Hoắc Hương đuổi theo sau, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng nhìn Tô Diễm từ trên xuống dưới.

Cả người Tô Diễm rất đau, cũng không có sức lực để giải thích, cô chỉ nhìn thoáng qua con hẻm nhỏ tĩnh mịch sau lưng mình, sau đó nói với Hoắc Hương.

“Không có gì, trở về thôi.


Hoắc Hương trố mắt nhìn, hỏi: “Hoàng tử phi, chúng ta không đi mua nha hoàn nô tài nữa hả?”
“Không đi trực tiếp hồi phủ.


Về đến phủ thất hoàng tử, Tô Diễm cũng không lập tức đi xử lý vết thương đau đớn ở trên người, mà lại trực tiếp đi đến hậu viện chặn một tên nô tài lại rồi gấp gáp hỏi.

“Thất hoàng tử đâu rồi, đang ở đâu?”.


Bình luận

Truyện đang đọc