HOÀNG PHI HAM SẮC CẢ TÀI



Chỉ thấy Tô Diễm lần nữa cầm cành cây thô trên đất, bắt đầu đào ngôi mộ vừa mới lấp!
Đúng vậy, cô đang đào mộ!
Vùng đất hoang đột nhiên có gió lạnh thổi qua, thổi bốn phía làm sau lưng ảnh vệ trong bóng tối lạnh lẽo.
Mà Tô Diễm lúc này, lại có vẻ rất là bình tĩnh, giống như là lúc này cô chỉ đang làm những việc bình thường.

Bởi vì ngôi mộ mới xây, đào lên rất dễ dàng, không lâu sau đã lộ ra quan tài.
Tô Diễm đưa tay vỗ vỗ bụi trên nắp quan tài, thuận tiện gõ gõ.

Âm thanh rất nặng, bên trong có lẽ có cái gì đó, không phải trống không.

Vì vậy cô không nói hai lời, trực tiếp cạy ra!

Thấy nắp quan tài bị cô cạy mở, ám vệ trong bóng tối che mặt.
"Mặc dù nữ nhân này so với chủ tử chỉ là con kiến hôi, nhưng không thể không nói, có những phương diện bọn họ đúng là cực kỳ giống."
Đó chính là, hung ác.
Đều là ngoan tuyệt, quyết đoán như nhau!
Chỉ nghe một tiếng, cạch--!
Nắp quan tài thế mà bị Tô Diễm cạy mở ra, ánh mắt cô lạnh lẽo, trực tiếp dùng lực đẩy ra.
Tô Diễm cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong quan tài quả thật có một thi thể mặc áo quan, chuẩn xác mà nói là một thi thể cháy xém, bên ngoài thi thể bị cháy hủy sạch hết, ngay cả tóc cũng bị đốt không còn một mảnh, căn bản không phân biệt được khuôn mặt.
Mà chính bởi vì như thế, Tô Diễm mới cảm thấy kỳ quái.
"Hừ, thi thể đang yên đang lành đưa đến phủ còn có thể tự bốc cháy, Tô Diễm tôi không tin thế giới này tà dị và đầy chuyện ngẫu nhiên như vậy."
Nói xong, cô trực tiếp ném gậy trong tay đi, đơn giản trực tiếp nhảy vào trong quan tài, hành động này, càng làm kinh động đám ám vệ ở trong tối.
Cô quan sát thi thể cháy xém gần hơn, ánh mắt sâu lại.

Bản thân mặc dù không phải là pháp y chuyên khám nghiệm tử thi phán tội, nhưng khám nghiệm tử thi và nghề y không khác biệt nhiều, có nhiều điểm chung.
Giống như Tô Diễm biết, nếu như là người sau khi chết bị đốt cháy, thân thể sẽ không có dấu hiệu giãy dụa.

Mà thi thể này, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt trước khi bị hủy hết, nhưng cái tay kia lại có vẻ móng bấu lại, tứ chi cũng hơi cong, giống như là lúc còn sống túm lấy cái gì đó kịch liệt giãy dụa.
Nhận thấy có một điểm đáng ngờ trong đó, ánh mắt Tô Diễm càng sâu hơn, lấy dao nhỏ ra, đẩy cái cằm người chết lên, nhìn vào lỗ mũi người chết.
Sau đó lại mở miệng người chết ra, nhìn vào.

Như là phát hiện chuyện gì đó ghê tởm, trong ánh mắt lạnh của Tô Diễm hiện lên sự mỉa mai.
"Nói là sau khi chết tự bốc cháy, sao trong mũi trong miệng còn có dấu khói bụi, nhà họ Vương này, thật đúng là xem Phủ Kinh Triệu là kẻ ngốc, hay là nói đám người làm quan kia rắn chuột một ổ, xem Tô Diễm tôi như là kẻ ngốc mà đối phó!"
Nói xong, Tô Diễm cảm thấy không cần phải tiếp tục khám nghiệm tử thi nữa, bởi vì cô có thể xác định, thi thể này không phải là Vương công tử chân chính!
Cô nhảy từ trong quan tài lên, vỗ vỗ bụi quanh người, mang đấu lạp lên, lại dắt con ngựa cô thả ở cách đó không xa, vung cao roi ngựa chạy về phía Kinh thành.
"Giá!"
Nếu muốn đùa giỡn, vậy bản cô nương sẽ làm cho các người bẽ mặt!.


Bình luận

Truyện đang đọc