HOÀNG PHI HAM SẮC CẢ TÀI



Cứ như vậy, Hoắc Hương đáng thương không biết là mình đã bị người ta đùa bỡn, vẫn đứng ở cửa phủ tam hoàng tử chờ đợi.
Thẳng cho đến khuya, cánh cửa sơn bóng ở phía sau vẫn không có động tĩnh, lúc này Hoắc Hương ý thức được có lẽ là mình đã bị tên canh gác đó đùa giỡn rồi.
Vành mắt Hoắc Hương chậm rãi đỏ lên, chắp tay trước ngực cầu nguyện với trăng tròn trên trời.
“Bồ tát ơi, xin người nhất định phải phù hộ phù hộ cho thất hoàng tử phi của chúng con bình an trở về.”
Ở con đường phía trước, có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía phủ tam hoàng tử.
Phu xe nhìn thấy có người đứng ở cửa phủ, còn đứng với tư thế như cầu nguyện, lập tức nhíu mày nói với nam tử ở trong xe.
“Tam hoàng tử có người đang bái thần trước cửa phủ chúng ta, để tiểu nhân đuổi nàng ta đi.”
Có người duỗi ngón tay thon dài xốc rèm cửa xe ra, nhìn về phía người mà phu xe nhắc tới.
Đôi môi đỏ của nam tử hơi cong lên: “Nha đầu này trông có vẻ hơi quen mắt.”

Lúc nói chuyện, xe ngựa đã đi đến gần phủ tam hoàng tử, mà đương nhiên Tiêu Vân Hạo ở bên trong nghe thấy Hoắc Hương đang không ngừng lẩm bẩm mấy câu chữ "phù hộ thất hoàng tử phi".
Đôi mắt trầm ổn của hắn hơi động, sau đó mới nói với phu xe.
“Dừng lại.”
Lúc này, Hoắc Hương mới phát hiện bên cạnh mình có thêm một chiếc xe ngựa, nàng ta vô thức lui về phía sau hai bước, nuốt nước miếng rồi giải thích.
“Ta...!ta đến đây tìm tam hoàng tử, không phải là người xấu đâu.”
Tiêu Vân Hạo nghe xong, ngược lại nở nụ cười, hắn nhìn Hoắc Hương từ cửa sổ xe, nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi vừa mới nói thất hoàng tử phi như thế nào?”
Hoắc Hương nhìn nam tử với dung mạo không tầm thường trước mắt, lại nhìn chiếc xe ngựa, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, hai mắt tỏa sáng.
“Người chính là tam hoàng tử?”
Tiêu Vân Hạo gật đầu: “Đúng vậy, cho nên hơn nửa đêm ngươi đến đây tìm ta là do thất hoàng tử phi xảy ra chuyện?”
Hoắc Hương nhẫn nhịn một hồi lâu, bây giờ đã chờ được Tiêu Vân Hạo rồi.

Rốt cuộc cũng nhịn không được mà khóc rống lên, nàng ta bịch một tiếng quỳ dưới đất, sau đó vừa khóc vừa nói.
“Tam hoàng tử, hôm nay trước khi thất hoàng tử phi của nô tỳ ra khỏi cửa thì có nói, nếu như đến đêm mà người ấy vẫn còn chưa trở về thì nô tỳ hãy đến đây tìm người.

Tam hoàng tử, cầu xin người hãy giúp đỡ cho thất hoàng tử phi của nô tỳ, người ấy đã đi một ngày rồi, bây giờ vẫn không có tin tức, không biết là sống hay chết.”
Tiêu Vân Hạo nghe thấy lời nói Hoắc Hương, ý cười trên mặt lập tức thu lại, ánh mắt lạnh hơn không ít.

Trước khi Tô Diễm ra khỏi cửa thì có kêu Hoắc Hương đến tìm mình, e là đã sớm dự đoán có lẽ mình sẽ gặp phải bất trắc gì đó.
Nghĩ đến đây, Tiêu Vân Hạo liền hỏi.
“Không thấy muội ấy đâu...!ngươi từ từ nói, rốt cuộc là có chuyện gì, với lại khoảng thời gian gần đây thất hoàng tử phi của ngươi đã đi đâu, gặp người nào, đều nói cho ta.”
Hoắc Hương lau nước mắt trên mặt, thuật lại chuyện xảy ra vào ngày hôm nay với chuyện của lúc trước, chỉ cần là cái gì mà nàng ta biết thì nàng ta đều nói cho Tiêu Vân Hạo nghe toàn bộ.
Sau khi Tiêu Vân Hạo nghe xong thì sắc mặt tối đi, sau đó lại hỏi: “Vậy trước khi muội ấy đi có từng nhắc tới là mình muốn đi đâu không?”
Lúc này, Hoắc Hương nhẹ gật đầu.
“Có nhắc tới, nói là đến quán trà cách phủ thất hoàng tử không xa, nhưng mà...!nhưng mà lúc nô tỳ đến đây tìm tam hoàng tử thì đã đi qua đó, quán trà ấy đã đóng cửa rồi, căn bản không có thất hoàng tử phi của nô tỳ.”
Sắc mặt của Tiêu Vân Hạo càng ngày càng lạnh, hắn suy nghĩ rồi tiếp tục mở miệng nói.
“Như vậy đi, ngươi về phủ trước, chuyện này đừng để lộ ra ngoài, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Hoắc Hương nghe xong, tảng đá lớn treo ở trong lòng xem như đã được hạ xuống một nửa, nói cảm tạ Tiêu Vân Hạo một hồi lâu, lúc này mới rời khỏi.
Hoắc Hương vừa đi, phu xe liền mở miệng hỏi.
“Tam hoàng tử, chúng ta thật sự muốn giúp..."

Không chờ phu xe nói xong, Tiêu Vân Hạo đã cắt ngang.
“Quay đầu, đến quán trà đó.”
Lúc xe ngựa của Tiêu Vân Hạo quay đầu lại, có một bóng người mặc áo choàng tím đứng trên đỉnh tòa tháp trắng ở kinh thành, cũng lách mình không thấy đâu.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt, lại giống như là ảo giác.
Nhìn lên một lần nữa, chỉ còn lại cơn gió thổi phất phơ trong đêm khuya.
Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ở vùng ngoại ô.
“Giội cho nàng ta tỉnh lại.”
Một thùng nước lạnh dội xuống từ trên đầu, đánh thức Tô Diễm đang hôn mê phải rùng mình tỉnh lại..


Bình luận

Truyện đang đọc