“Nương nương, đưa thất hoàng tử phi đến rồi.
”
Uyển phi vội vàng bước ra từ trong điện, nhìn nữ tử nằm ở trên cáng cứu thương không nhúc nhích, lập tức đến tìm Lý thái y.
“Lý thái y, đến xem cho thất hoàng tử phi nhanh lên đi.
”
Ai mà ngờ Lý thái y vừa mới đi đến trước mặt Tô Diễm, còn chưa bắt mạch cho cô, nữ tử lúc nãy không có động tĩnh lại đột nhiên mở đôi mắt lấp lánh ra.
Trong lúc nhất thời, khiến những người trong điện sợ đến ngây ngồi.
“Xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy.
” Có cung nữ nhát gan bắt đầu hét lên.
Lúc này, Uyển phi mới trừng mắt: “Ngậm miệng lại!”
Ở bên này, Tô Diễm chậm rãi đứng dậy từ cáng cứu thương, tiện thể duỗi lưng một cái, ngáp một cái, ai không biết còn tưởng là cô vừa mới tỉnh ngủ.
Nhìn quanh bốn phía, Tô Diễm đặt tầm mắt ở trên người Uyển phi đang lo lắng, cong môi cười một tiếng.
“Uyển phi nương nương, chúng ta thật là có duyên, nhanh như vậy lại gặp lại nhau rồi.
”
Uyển phi bước lên, cẩn thận nhìn Tô Diễm: “Thất hoàng tử phi, ngươi không sao chứ?”
Tô Diễm vừa giãn gân cốt vừa nhìn Lý thái y đang ngạc nhiên ở bên cạnh: “Thái y, ông nhìn bộ dạng này của tôi giống như có chuyện gì không?”
Lý thái y ho nhẹ một tiếng.
“Khụ khụ thất hoàng tử phi sinh long hoạt hổ đúng là vô sự.
”
Uyển phi không rõ: “Không phải là nghe đồn ngươi trúng độc trong thiên lao, miệng sùi bọt mép?”
Tô Diễm cười đáp.
“Đúng vậy đó, đúng là có người muốn đưa ta vào chỗ chết, nếu như ta đoán không sai thì chắc có lẽ là người đó dự định sau khi ta chết đi thì sẽ tạo dựng hiện trường ta sợ tội tự sát, sau đó lại ra tay với Uyển phi.
Hai mạng người, một mũi tên trúng hai con nhạn.
”
Nói xong, cô còn dựng thẳng ngón tay cái.
Tuyệt vời!
Uyển phi nghe nói như vậy, sắc mặt trầm xuống mấy phần, sau đó liếc mắt nhìn tâm phúc ở bên cạnh.
Thị nữ thân cận lập tức dẫn Lý thái y ra ngoài điện, tiện thể trả cho ông ta không ít bạc: “Lý thái y, chắc là ông hiểu ý của nương nương nhà bọn ta.
”
Lý thái y cũng là người thức thời, liền gật đầu nói.
“Vi thần đảm bảo giữ kín như bưng, sẽ không nói chuyện xảy ra ở Thanh Y điện vào ngày hôm nay.
”
Đưa tiễn Lý thái y đi xong, lúc này Uyển phi mới dẫn Tô Diễm vào trong điện.
“Thất hoàng tử phi, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Tô Diễm biết bây giờ mình với Uyển phi hiển nhiên đã trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây, cho nên cô cũng không có ý định giấu diếm, cô nói những chuyện xảy ra trong thiên lao cho Uyển phi biết.
“Ta phát hiện thạch tín có trong thức ăn mà cai ngục đưa tới, mặc dù không biết là ai đã hạ, nhưng mà dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được là ai làm, nhưng mà ta thật sự rất bất ngờ là Uyển phi nương nương lại tin tưởng ta như thế, còn đón ta đến đây.
”
Mới đầu, Tô Diễm chỉ định tiếp tục tương kế tựu kế để diễn cho hết tuồng kịch này, xem xem sau khi cô chết đi thì ai sẽ đến, lại thừa dịp lúc đó gây ra động tĩnh lớn.
Nhưng mà hành động lần này của Uyển phi cũng không kém, ít nhất là bây giờ kẻ thù không biết Tô Diễm đã rời khỏi thiên lao, còn đến chỗ Uyển phi.
Uyển phi cười cười, trong mắt đều là sắc thái tươi đẹp.
Lúc nãy Tô Diễm không chú ý đến, bây giờ nhìn nàng ta ở khoảng cách gần, không khỏi cảm thấy đôi mắt này của Uyển phi có hơi quen thuộc.
Cực kỳ giống với một người trong trí nhớ.
“Đương nhiên là bổn cung tin tưởng thất hoàng tử phi rồi, mặc dù chúng ta mới quen nhau, nhưng mà ngươi cũng không có lý do hãm hại ta.
”
Nói xong, ánh mắt của Uyển phi tối đi, rồi lại nói: “Nếu như nói người nào có hiềm nghi lớn nhất, cũng chỉ có người trên phượng ỷ ở trung cung.
”
Đúng vậy, lúc này trong lòng của Uyển phi và Tô Diễm đều có một người.
Đó chính là Từ hoàng hậu.
Uyển phi càng nghĩ lại càng giận: “Hừ, Từ hoàng hậu này thật là đáng sợ, lúc trước sắp xếp người vào nơi ở của ta, ta nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn ra tay với ta.
”
“Trong mấy năm từ Bắc Cương hòa thân đến Tây Nguyệt, ta chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với bà ta, không biết tại sao bà ta lại nhẫn tâm như thế, lần này bổn cung sẽ không nhịn nữa.
”
Tô Diễm đột nhiên nói.
“Không, nương nương, người nhất định phải nhịn.
”
Tô Diễm vừa mới nói xong, sắc mặt Uyển phi khẽ thay đổi, mờ mịt hỏi.
“Tại sao?”.