HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ



"Tướng phụ sinh bệnh, vì sao lại ngủ ở trên án thư mà không phải trên giường?" Tiểu Hoàng Thượng nhón mũi chân hướng trong phòng nhìn quanh một vòng, "Chẳng lẽ là người đang chờ trẫm?"
Tỳ nữ sợ hãi quỳ xuống giải thích nói: "Khi quân là trọng tội, Thừa Tướng đại nhân nào dám phạm?"
Triệu Dận ở trong lòng cười lạnh một tiếng, trọng tội Hạ Lan Chi đã phạm có ít sao?
Tuy rằng nội tâm châm chọc đầy hàn ý, nhưng tiểu Hoàng Thượng bên ngoài vẫn là giả dạng bộ dáng ngây thơ ngoan ngoãn, "Tướng phụ thật sự bị bệnh?"
"Hồi bệ hạ, đại nhân hôm qua trong đêm thổ huyết, vừa uống thuốc nửa canh giờ trước, mùi thuốc trong phòng còn chưa tan đi."
Triệu Dận nghe vậy ngửi ngửi, như lời nói của tỳ nữ trong không khí đúng là còn quanh quẩn mùi thuốc nhàn nhạt vẫn chưa tiêu tán.
"Tướng phụ vì sao lại thổ huyết?"
"Nô tỳ nghe nói là bởi vì đại nhân vất vả lâu ngày thành bệnh."

"..."
Dáng vẻ tươi cười ngây thơ hồn nhiên của Triệu Dận thiếu chút nữa không giữ nổi.
Vất vả lâu ngày thành bệnh?!!
Hạ Lan Chi này ngoại trừ tìm cơ hội lấy sổ nhỏ đem chuyện hắn tham ô ra phê hai bút loại bỏ, ngoài ra còn có thể làm chuyện chính sự gì sao?
Còn vất vả lâu ngày thành bệnh, vất con mẹ nó vả! Đây là da mặt dày như thế nào mới dám nói chính mình vất vả lâu ngày thành bệnh?! (Hê~~ trẻ nhỏ nói bậy nha)
Triệu Dận nhịn không được giật giật khóe miệng, "Trẫm......!trẫm biết rồi.

Trẫm sẽ nhắc nhở Tướng phụ chú ý nghỉ ngơi một chút."
"Tạ Hoàng Thượng."
"Được rồi, chỗ này không cần ngươi nữa, lui xuống đi." Triệu Dận đang muốn quay vào phòng, lại nhìn thấy bộ dáng chần chừ cùng vẻ mặt muốn nói lại thôi của tỳ nữ, vì thế lại bồi thêm một câu, "Chờ khi nào Tướng phụ tỉnh lại trẫm sẽ nói hắn dùng bữa.

Là trẫm để ngươi lui xuống, không cần ngươi ở bên hầu hạ hắn dùng bữa, sẽ không để hắn trách ngươi."
Tỳ nữ vừa nghe được lời này, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn, "Tạ Hoàng Thượng long ân! Nô tỳ tạ Hoàng Thượng long ân!"
Triệu Dận không nói thêm lời nào, chỉ phất tay cho người lui ra, sau đó xoay người trở vào phòng.
Hạ Lan Chi nhìn qua là thật sự mệt mỏi, nằm ở trên án thư gối cánh tay ngủ thật sâu.

Cho dù Triệu Dận nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc ngủ của hắn một lúc lâu, cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Thực sự mà nói, Triệu Dận thật hy vọng Hạ Lan Chi sẽ luôn duy trì bộ dáng ngủ say.

Sinh ra một khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn như vậy, vẫn là bị bản tính thấp kém kia phá nát.
Nếu Hạ Lan Chi bản tính không ác liệt như vậy, dã tâm không lớn đến mức muốn đoạt quyền nhiếp chính, chẳng lo hắn chỉ là một người bình thường trong vô số người, y cũng sẽ nguyện ý để hắn an an ổn ổn kế thừa tiếp chức vị thừa tướng đời trước để lại, mà không phải mưu toan như thế nào để giết hắn.
Chỉ tiếc, trên đời này không có nếu.
Triệu Dận thở dài, tìm đệm mềm bên án thư ngồi lên, lấy ra sổ nhỏ lúc trước Hạ Lan Chi gác lại bên góc lật xem.
Y nhạy bén nhận ra, hiện tại những tấu chương Hạ Lan Chi xem đều là từ ba đến bốn mươi năm trước, tất cả đều do Tiên Đế hoặc lão Thừa Tướng tự tay phê duyệt.

Mà sổ nhỏ từ sau lúc y đăng cơ, căn bản không có trong phạm vi xem xét của hắn.
Nghĩ lại cũng không có gì kì quái, dù sao sổ nhỏ là do hắn tự mình phê, không cần phải xem lại.
Nhưng vấn đề là Hạ Lan Chi đột nhiên lại muốn xem những sổ nhỏ này làm gì?
Triệu Dận nhíu mày suy nghĩ, y vô pháp nhìn thấu ý tứ trong những hành động này của Hạ Lan Chi, càng nghĩ không ra hắn đến tột cùng là lại nảy sinh ý xấu gì.
Y nâng mắt nhìn Hạ Lan Chi dựa bàn ngủ say, lại trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy xấp giấy tràn ngập chữ bị đè dưới khuỷu tay hắn.
Triệu Dận ý đồ muốn rút ra tờ giấy trên cùng, nhưng lại không thành công.

Vì thế y chỉ có thể từ bỏ mà từ chỗ ngồi đứng lên, rón ra rón rén vòng đến sau lưng Hạ Lan Chi, dùng loại phương thức gần như là ôm lấy cả người hắn đem đôi tay chống lên bàn, như vậy mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy phía trên tờ giấy viết cái gì.
Y dường như có thể ngửi được mùi hương nhu thuận trên thân thể người bên dưới tỏa ra.

Hoàng Thượng lắc lắc đầu nhỏ của mình, tự nhủ với bản thân trên người Tướng phụ có mùi hương gì không phải trọng điểm, thứ trên giấy nhìn như đang trù tính cái gì mới quan trọng.
"Trong tấu chương về dân chúng, ta phát hiện có rất nhiều thần tử đã từng dâng tấu vấn đề lũ lụt ngập úng, phát sinh nhiều trong thời gian mùa xuân cùng mùa hạ, một bộ phận sông Trường Giang hạ du.

Đã qua vài thập niên cách làm phần lớn là chi ngân sách cứu tế, nhiều nhất cũng chỉ có vài người sửa đê chống lũ.

Không có nhìn thấy kiến nghị muốn cải thiện hệ thống trị thủy, đề nghị sửa chữa một chút, ngày sau có thể......"
Phần còn lại bị tay Hạ Lan Chi che mất, không thể tiếp tục xem xuống bên dưới.
Tuy rằng không thấy được bao nhiêu nội dung, nhưng những bút pháp này tựa hồ là Hạ Lan Chi nghiêm túc suy nghĩ qua viết ra.
"Ưm......" Hạ Lan Chi phát ra một tiếng than nhỏ, lông mi nhẹ run, hình như đã tỉnh dậy sau giấc ngủ.
Triệu Dận nghe tiếng lập tức thu hồi tay, bất động thanh sắc mà ngồi trở lại bên trên đệm mềm cạnh án thư.
Hạ Lan Chi này, có vẻ thay đổi không ít đâu.
_________________________________
Nguyệt: Đúng hẹn nhá, qua một tuần quay lại ????.


Bình luận

Truyện đang đọc