HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ



Bên trong hộp gỗ đen lẳng lặng mà nằm một quyển nhật ký.

Hạ Lan Chi khi đẩy ra cơ quan một khắc đó từng suy đoán bên trong ẩn giấu cái gì, rất có thể là chìa khóa ngân khố, hoặc là vật gia truyền trân bảo.

Làm hắn không nghĩ tới, cơ quan này lập ra chỉ để có mỗi một quyển sách.

Giống như sợ người khác nhìn không ra quyển sách này đến tột cùng là viết cái gì, còn cố ý ghi rõ hai chữ "Nhật ký".

"Thừa tướng đại nhân ngài cũng thật là chú trọng việc riêng tư, sổ nhật ký còn giấu kỹ đến như vậy, giống như sợ người nhận không ra......" Hạ Lan Chi giật giật khóe miệng, lấy ra sổ nhật ký thật nhanh mở ra đọc.

Trang đầu quyển nhật ký gần như trống không, trên giấy Tuyên Thành đã có phần ố vàng chỉ viết ba chữ: Hạ Lan Chi.


Trang đầu viết tên.

Giống như khi trường học phát sách mới việc hắn làm đầu tiên chính là viết tên lên bìa bao sách, thói quen của họ cũng rất giống.

Hạ Lan Chi chậc một tiếng nói.

Xem ra hắn xuyên đến trên người vị thừa tướng này cũng không phải không có nguyên nhân, thói quen của hai người bọn họ tương tự nhau, đều phải viết tên trước, có chút giống như là vận mệnh an bài.

Tuy nói như vậy nhưng lén xem nhật ký người khác cũng thật không phải phép, nhưng để có thể ứng phó Thiên Tử sắp đến cửa, Hạ Lan Chi đành phải một bên trong lòng liên tục xin lỗi, một bên tiếp tục lật xem.

"Hôm nay là ngày thứ hai sau khi phụ thân hạ táng.

Làm con trai độc nhất, ta thừa kế vị trí thừa tướng của phụ thân, Hoàng Thiên tại thượng, ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của phụ thân, phụ tá bệ hạ thật tốt."
Hạ Lan Chi gật gật đầu, xem ra thừa tướng đại nhân mặt chính trị giác ngộ thực không tồi.

Cứ như vậy hắn liền yên tâm mà tiếp tục xem xuống phía dưới.

"Gần đây lũ lụt tràn lan, Hoàng Thượng phái ta đi trấn an người dân gặp nạn.

Ngân lượng từ quốc khố đã đến tay ta, có thể tham ô một ngàn lượng bạc trắng, cảm giác thật sung sướng."
"Hôm nay Vương đại nhân hướng ta dâng lên hai trăm lượng hoàng kim, muốn ta thả nhị công tử phạm tội giết người nhà hắn, thành giao."
"Hôm nay thượng triều, Từ đại nhân tố giác ta tham ô nhận hối lộ, may mà ta đã dời đi lực chú ý của bệ hạ, không để gian kế đó thực hiện được.

Cẩu tặc Từ lão, không được chết tử tế."

"Hôm nay vu cáo cẩu tặc Từ lão âm mưu tạo phản, dùng khổ hình lột da để xử tử, đại khoái nhân tâm."
……
……
"Hôm nay thay bệ hạ nhìn xem dân chúng bá tánh, ngẫu nhiên gặp được Lâm gia trưởng thành ít nữ nhân, đêm đến đem nạp vào tướng phủ."
"Hôm nay hậu viện nhập vào năm nữ tử Giang Nam, ba nam tử Hoa Bắc.

Đủ mỹ, đủ tuấn, ngô thật là vừa lòng."
"Hôm nay lệnh cho hơn trăm nam sủng, nữ sủng đến chơi đùa với ao rượu rừng thịt.

Ngô nhìn xem, cực kỳ sảng khoái."
……
……
Cứu mạng a!!!
Hạ Lan Chi thiếu chút nữa liền run tay lên ném đi quyển sổ nhật ký, này như thế nào lại là nhật ký a, bên trong toàn bộ rõ ràng đều là ký sử phạm tội của thừa tướng đại nhân a!!
Cái gì gọi là không chuyện ác nào không làm, cái gì gọi là hoang.dâm.vô.độ, cái gì gọi là toàn bộ hành trình năng lượng cao, Hạ Lan Chi hiện giờ xem như đều hiểu được rồi.

Một quyển nhật ký như thế nào lại viết như sách cấm, hắn cũng không biết nên nói thừa tướng văn chương hơn người, hay là nên tức giận mắng hắn làm bẩn nhiều nam nữ thuần thiết như vậy.

Hạ Lan Chi che lại trái tim lạnh lẽo của mình, sâu sắc tỏ vẻ quyển nhật ký này đem so với khối băng dùng thử giữa phòng ngủ hiệu quả tốt hơn nhiều, từng trang lật qua kia thật sự là lạnh thấu tim, lạnh đến hắn có cảm giác muốn đâm đầu vào tường chết đi sau đó xuyên trở về bên kia hiện tại đều có thể thử.

Vì sao hắn một thanh niên ba tốt ở xã hội lại sẽ xuyên qua còn là ở trên người một gian thần có giá trị kéo thù hận cao đến như vậy?!
Vai chính xuyên qua đều là xuyên thành nhân vật như Hoàng Thượng, tướng quân khí phách chính nghĩa, mà đến hắn xuyên lại cứ như vậy xuyên thành vai ác.

Là vai ác gian thần —— là loại vai ác lên sân khấu không đến mười chương liền hướng nam chính tặng đầu người......!Hắn đây là trêu hay là chọc phải ai a......!

Hạ Lan Chi khóc không ra nước mắt mà đem nhật ký nhét trở lại vào hộp gỗ sau đó để trở về chỗ cơ quan, trách không được nguyên thân thừa tướng muốn đem thứ này giấu đi, nếu không giấu đi thì đã sớm bị xử tử một ngàn lần rồi đi?
Mới vừa giấu tốt sổ nhật ký, bên ngoài phòng ngủ liền truyền đến tiếng thông báo nói, "Đại nhân, Hoàng Thượng đang chờ ở thư phòng, mời ngài di giá."
Hạ Lan Chi nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, một bộ dáng tâm tình không chút gợn sóng ra khỏi phòng ngủ, hướng thiếu niên thị vệ nói, "Dẫn đường."
Tiểu thị vệ tựa hồ thập phần run sợ, không dám nhìn Hạ Lan Chi dù chỉ một chút, cúi gầm mặt giọng nói nhỏ yếu nói, "Đại nhân, mời đi theo thuộc hạ."
Hạ Lan Chi bước nhanh qua các đường hành lang gấp khúc của phủ thừa tướng, giương mắt nhìn lên, bên trong phủ có đình thủy tạ cùng hoa đình đan xen có chút nhã hứng, trong đình viện càng là xa hoa mỹ lệ, thược dược trên xích đu, mẫu đơn thơm ngào ngạt thu hút bướm trắng.

“Thừa tướng đại nhân đến ——”
Âm thanh thông báo của người hầu kéo dài.

Hạ Lan Chi bước qua ngạch cửa, chỉ thấy phía sau bình phong trong thư phòng có một bóng dáng nam tử, thân hình thon dài đĩnh bạc, khí vũ bất phàm.

Liếc mắt một cái liền có thể biết được đây chính là đương kim Hoàng Thượng.

Hạ Lan Chi một bên trấn an xảm xúc run sợ trong lòng mình, một bên cung kính cuối đầu hành lễ, "Vi thần khấu kiến bệ hạ."
Tác giả có lời muốn nói:
( ○` 3′○) cảm tạ các tiểu thiên sứ đã thích truyện, Thanh Hoa Ngư yêu các ngươi!! Hôm nay tổng cộng phá 60 lạp(?), siêu vui vẻ!
Bệ hạ rốt cuộc lên sàn, tuy rằng chỉ là một cái bóng dáng ha ha ha ha.

Xem ta gần cầu đánh sao? Về sau có cơ hội hầm thịt cho đại gia ăn, tuyệt đối là hương diễm bốn phía thịt kho tàu..


Bình luận

Truyện đang đọc