HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ



Bên trong truyền đến một tiếng gầm nhẹ đằng đằng sát khí, "Hạ Lan Chi!"
Hạ Lan Chi bị dọa thiếu chút nữa đem chân đang bước vào phòng lùi lại.
"Đại bất kính!" Một giọng nam khác quát lớn, ngay sau đó chạy vọt tới trước mặt Hạ Lan Chi quỳ xuống thỉnh tội nói, "Thuộc hạ thay Tô Nặc tạ tội với đại nhân!"
Hạ Lan Chi trong lòng còn có chút giật mình đem một chân khác còn đang ở ngoài bước vào phòng, lúc này mới nhìn đến hộ vệ trước mặt bình thản nói, "Đứng dậy đi."
"Sư huynh!!" Tô Nặc đang nằm ở trên giường miễn cưỡng ngồi dậy nhìn về phía hộ vệ thay hắn thỉnh tội kia, sau đó lại dùng ánh mắt thù hận giăng đầy tơ máu hung hăng mà trừng Hạ Lan Chi, dùng khí thế gần như muốn nhào lên cắn xé hắn nói, "Hạ! Lan! Chi!"
Bị gọi tên hai lần Hạ Lan Chi vẫn mặt vô biểu tình đi đến trước mặt Tô Nặc, "Dựa theo tuổi tác này của ngươi, ngươi hẳn phải gọi ta là Hạ Lan ca ca, chứ không phải trực tiếp gọi tên."

Hạ Lan ca ca......
Tô Nặc tàn độc chưa hết, lại nghe được Hạ Lan Chi mặt dày tự xưng như thế, bị tức đến trực tiếp phun ra một búng máu.
Hạ Lan Chi lời nói thấm thía mà giáo huấn hắn, "Người trẻ tuổi đừng cứ động chút là nổi giận, ngươi xem, hộc máu rồi?"
Tô Nặc phun ra một búng máu xong liền nằm xụi lơ trên ván giường thô ráp, hơi thở mong manh nói, "Độc trên người ngươi là do ta hạ, cùng những người khác đều không liên quan.

Tô Nặc cầu được chết, xin Hạ Lan đại nhân cho ta chết một cách thống khoái."
"Ta biết là ngươi hạ độc ta, nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ giết ngươi."
Tô Nặc nhắm chặt mắt cười nhạo hai tiếng, "Ngược lại......lấy tính cách này của Hạ Lan đại nhân, nhất định sẽ lưu lại mệnh tiện này, đem ta tra tấn đến sống không bằng chết mới đúng."
"......"
Hạ Lan Chi thật buồn bực, đứa nhỏ này sao lại không chịu nghe hiểu tiếng người chứ? Vì sao một hai phải hiểu sai lời hắn nói?!
"Mạng của ngươi là do Hạ Lan đại nhân cứu về!" Hộ vệ đứng phía sau Hạ Lan Chi hận rèn sắt không thành thép nói, "Đêm đó ngươi trúng độc, đại nhân không chỉ đích thân đến xem ngươi, còn phái ta đi mời Vương thái y tới.


Là vì giải độc cho ngươi, cứu sống ngươi."
Tô Nặc mở to đôi mắt, một đôi con ngươi huyết sắc tràn ngập không dám tin.
"Gọi Vương thái y tới là để cứu mạng ngươi, không phải vì dẫm đạp lên tính mạng ngươi." Hạ Lan Chi tốt tính khuyên một câu, "Những chuyện ngươi làm lúc trước, ta đều sẽ bỏ qua."
"Nhưng......!Nhưng......" Tô Nặc hai mắt vô thần ngẩn ra nhìn Hạ Lan Chi, "Ta là muốn lấy mạng ngươi a......"
"Ta biết."
"Ta hận ngươi......" Tô Nặc thấp giọng lẩm bẩm nói, ngữ khí không biết từ khi nào đã mang theo một tia ủy khuất cùng mờ mịt vô thố, "Ta chính là hận ngươi a......!Đều tại ngươi…… Tỷ tỷ ta mới mất đi một thân trong sạch.

Ngươi vì cái gì lại muốn trở thành ân nhân cứu mạng ta?"
Hạ Lan Chi muốn nói lại thôi, không biết nên trả lời như thế nào.
Chuyện xuyên qua này, hắn không biết giải thích sao mới tốt, cũng không thể giải thích.
Tô Nặc hận chính là Hạ Lan Chi, mà hiện tại cứu mạng hắn, cũng là Hạ Lan Chi.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Hạ Lan Chi chậm rãi mở miệng nói, "Đại khái là vì chuộc tội đi......"

Thanh âm hắn khàn khàn, lại từ sâu trong cổ họng phát ra ủ dột, từng câu từng chữ rầu rĩ khắc sâu vào lòng Tô Nặc, làm hắn có chút không thở nổi.
Nước mắt Tô Nặc kìm nén nhiều năm cuối cùng tràn mi mà ra, nước mắt chảy ra từ đôi mắt đỏ ngầu giống như máu tươi đỏ thắm, làm Hạ Lan Chi nhìn đến trong lòng không khỏi xót xa.
"Thực xin lỗi." Hạ Lan Chi chỉ có thể thay nguyên thân yếu ớt vô lực mà xin lỗi, "Về chuyện tỷ tỷ ngươi."
Tô Nặc phát ra tiếng khóc nức nở, dòng lệ theo khóe mắt rơi trên mặt đất, tạo thành một vùng bị vệt nước thấm thành màu nâu.
"Tiểu Nặc?"
Mọi người cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động ngoài cửa.
Yểu điệu thục nữ, dịu dàng động lòng người.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Lan Chi đối với nàng.
Sau đó hắn lập tức biết được, người tới chính là vị tỷ tỷ trong lời Tô Nặc..


Bình luận

Truyện đang đọc