HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ



Sáng sớm giữa mùa hạ thật yên tĩnh.
Buổi sáng có gió nhẹ từng trận thổi tới xua tan sương mù.

Đình viện thanh nhã tràn ngập hương vị cỏ xanh tươi mát, cùng với hương hoa thơm ngát, lan ra từng ngóc ngách trong Tướng phủ.
Bên trong phủ Thừa Tướng, người hầu bước đi vội vàng qua qua lại lại, tất cả đều đang bận rộn, nhưng bên trong phủ lại yên lặng đến một tiếng ho cũng chưa từng nghe thấy.
Ẩn văn bản được trích dẫn
Tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ chuyên tâm thay Thừa Tướng đại nhân tôn quý chuẩn bị trước khi đi thượng triều.

Hạ Lan Chi ngồi nghiêm chỉnh trước gương đồng, khẩn trương nhìn chằm chằm mình trong gương, đợi mấy tỳ nữ bên cạnh giúp hắn tinh tế chảy xong một đầu tóc đen, sau đó lại dùng một dây buộc tóc màu đen cột lên một búi tóc.
"Đại nhân, ngài thả lỏng một chút......" Tỳ nữ nhìn ra Thừa Tướng dị thường lộ ra thần sắc câu nệ, nhẹ giọng trấn an nói, "Nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục."
Hạ Lan Chi gật gật đầu, đứng dậy dang tay ra, tùy ý mấy thị nữ giúp mình thay y phục.
Mấy tỳ nữ chờ ở một bên cung kính mà nâng lên triều phục màu đen, tỳ nữ lúc nãy giúp Hạ Lan Chi búi tóc cầm một bên ống tay áo, thật cẩn thận hầu hạ Thừa Tướng đại nhân mặc vào triều phục.
Hoa phục huyền sắc đem thân hình thon dài của Hạ Lan Chi trông thật ổn trọng, chỉ vàng phác họa nên tiên hạc bay trên trời cao, thêu nên từng trận mây mù cuồn cuộn.

Dải lụa quấn quanh vòng eo thon gọn, còn mang theo một khối ngọc bội trắng thuần.
Trên đầu mang quan mũ, dưới chân là giày vải.

Trên mũ điểm ngọc, dưới giày khảm phỉ thúy.

Một thân trang phục quý khí phức tạp, phảng phất chỉ ngã một cái cũng sẽ làm rơi không biết bao nhiêu châu báu, làm cho Hạ Lan Chi khi đi đường phải thật cẩn thận, sợ không chú ý một chút sẽ làm hư đồ vật trên người.
Tỳ nữ hầu hạ Hạ Lan Chi dùng bữa mang lên điểm tâm sáng cùng nước súc miệng, "Đại nhân chuẩn bị thượng triều khẩn trương như vậy, làm nô tỳ nhớ tới dáng vẻ lúc trước khi đại nhân lần đầu thượng triều."
Hạ Lan Chi ngậm nước trà "Ô ô ô" mà súc miệng, trong lòng mắng thầm nói: "Ta đây còn không phải lần đầu thượng triều sao, quy củ lễ nghi cơ bản nhất đều là học đến đâu dùng đến đó, là ai cũng sẽ khẩn trương có được không?"
"Đại nhân, thỉnh dùng tổ yến."

Còn may nhà nguyên thân không có giàu đến mức dùng tổ yến súc miệng, nếu không hắn thật sự sẽ nhịn không được súc súc một hồi trực tiếp nuốt luôn.
Hạ Lan Chi dùng tay áo che miệng nhổ ra nước trà, cầm lấy chén huyết yến uống một hơi cạn sạch.
"Được rồi, đi thôi." Hạ Lan Chi đi ra ngoài, bước lên ghế nhỏ được xa phu đặt sẵn đi vào xe ngựa, tạm biệt một đám gia phó ra tận ngoài tiễn đưa.
Mọi người cùng cúi người nói: "Đại nhân đi thong thả."
Hạ Lan Chi được Tô Nặc đỡ ngồi vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc lâu mới phản ứng lại người này hẳn phải ở lại phủ dưỡng bệnh mà không phải ở đây, vì thế hắn trừng mắt nhìn Tô Nặc, "Ngươi đi lên khi nào?!"
Tô Nặc ôm quyền đáp, "Thuộc hạ là đi vào cùng đại nhân."
"Ngươi không ở trong phủ dưỡng bệnh, đi theo ta thượng triều làm gì?!"
"Độc trong người thuộc hạ đã sắp được giải hết," Tô Nặc che miệng ho hai tiếng, "Hạ Lan đại nhân đức cao vọng trọng, thuộc hạ nhất định phải ở bên cạnh bảo hộ đại nhân."
Độc sắp giải hết ngươi còn ho cái gì? Ngươi muốn lừa ai! Nhanh trở về uống thuốc a thiếu niên!
"Một hạ nhân ta cũng không mang theo, bên người lại có một hộ vệ đi cùng?" Hạ Lan Chi nhướng mày, "Không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Thuộc hạ sẽ vì đại nhân bưng trà rót nước, phàm là việc cần hạ nhân làm, thuộc hạ đều có thể làm được." Tràn đầy trong mắt Tô Nặc đều là vẻ khẩn thiết, "Thuộc hạ chỉ nghĩ muốn đi theo bên cạnh đại nhân, bảo hộ đại nhân."
Hạ Lan Chi đỡ trán.
Xong rồi xong rồi, gặp phải một thiếu niên thuộc tính trung khuyển, thật là làm người đau đầu.
Cũng không biết lúc trước là ai ở trước mặt Hạ Lan đại nhân ồn ào đòi chết, hiện tại trung khuyển đến mức chỉ kém đưa cho hắn cái đuôi liền có thể vẫy vẫy, tỷ đệ Tô gia các ngươi có phải rất thích chơi trò tương phản hay không?
Còn có, vị thiếu niên gọi là Tô Nặc này, ngươi không cảm thấy cứ đi theo người khác như vậy rất giống kẻ ngốc sao? Hơn nữa bị người dùng ánh mắt trung thành và tận tâm nhìn chằm chằm suốt một đường, như vậy thật sự rất khó nhắm mắt nghỉ ngơi có được hay không?
"Đại nhân, tới rồi." Xa phu nói.

Tô Nặc giành trước một bước đầy ra cửa xe, mũi chân nhẹ điểm vững vàng hạ xuống đất, sau đó hướng Hạ Lan Chi trên xe ngựa vươn tay, "Đại nhân, thuộc hạ dìu ngài.".

Đam Mỹ H Văn
Hạ Lan Chi thoáng thấy những quan liêu khác đều là trực tiếp đạp lên băng ghế do xa phu chuẩn bị mà bước xuống, phất phất tay từ chối ý tốt của Tô Nặc, "Ta tự mình xuống là được."
"A......" Tô Nặc thất vọng thu tay về, ngoan ngoãn đứng một bên chờ Hạ Lan Chi dẫm lên ghế nhỏ bước xuống.
"Ngươi có thể ở ngoài cung chờ ta," Hạ Lan Chi đơn giản sửa lại triều phục, sẵn tiện dặn dò vài câu, "Hoàng Cung quy củ nghiêm ngặt, không cho phép người khác đi vào.

Ngươi nếu thấy mệt thì cứ ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, nghe rõ không?"
Tô Nặc nghiêm túc gật đầu nói: "Thuộc hạ không mệt, nhất định sẽ ở ngoài cửa cung chờ đại nhân.
Hạ Lan Chi: "......"
A......!Gặp phải một người trung khuyển như vậy thật mệt tâm.......


Bình luận

Truyện đang đọc