HOÀNG TỬ MỖI NGÀY HĂM HỞ TIẾN LIÊN


 
Edit: Trúc Uyển Nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
 
Sau khi bàn bạc cùng Công Tôn Minh, Bùi Thanh Thù cảm thấy trong lòng mình yên ổn rất nhiều, không còn mờ mịt và rối rắm nữa.
 
Hắn cảm thấy những phân tích của Công Tôn Minh rất có đạo lý, bất kể ở góc độ nào mà nói, Tống cô nương là lựa chọn thích hợp nhất với hắn. Tuy hắn và Tống cô nương còn chưa quen thuộc, nhưng ít nhất ấn tượng của hắn với Tống cô nương cũng không tệ lắm. Hơn nữa lấy hiểu biết của hắn đối với Tống Nghiêu thì nữ nhi Tống gia chắc cũng không kém bao nhiêu.
 
Về vấn đề tình cảm vợ chồng... Giống như Thất Hoàng tử đã nói thứ tình cảm này sau khi kết hôn rồi có thể từ từ bồi dưỡng, vợ chồng nhà ai mà không phải như vậy chứ?
 
Chỉ cần người nhà họ Tống nguyện ý, Bùi Thanh Thù liền cưới Tống Nhị cô nương làm Chính phi.
 
Chuyện tiếp theo Bùi Thanh Thù phải làm là nói quyết định của mình cho Thục phi và Lệ phi biết. Nếu các nàng đồng ý thì sau đó sẽ đi Tống gia mở lời.
 
Phía bên Lệ phi có lẽ sẽ không có trở ngại gì. Nhưng Thục phi bên này, trong lòng Bùi Thanh Thù hơi chột dạ, sợ Thục phi không cao hứng.
 
Sau khi đến Chung Linh cung bồi Thập tứ Hoàng tử tới hết sinh nhật, Bùi Thanh Thù do dự một chút, vẫn quyết định thương lượng trước với Thục phi, chờ quyết định cơ bản rồi lại đến nói với Lệ phi sau, tránh cho tình hình có biến, lại lắc lư đến Lệ phi. 
 
Bùi Thanh Thù suy nghĩ kỹ mấy ngày xem mình nên nói như thế nào để thuyết phục Thục phi. Kết quả làm cho hắn không nghĩ tới là hắn còn chưa kịp nói lý do hắn cảm thấy Tống cô nương thích hợp với Thục phi, Thục phi lập tức vỗ tay la lên: “Ôi chao, con cũng nghĩ giống như ta!”
 
“Hả?” Bùi Thành Thù sửng sốt.
 
“Lúc trước mẫu phi đã cảm thấy Tống cô nương không tệ lắm, thoạt nhìn đoan trang hào phóng, dáng vẻ lớn lên lại đẹp. Chỉ là phẩm cấp của phụ thân nàng ta hơi thấp một chút nên ta mới do dự thật lâu...”
 
“Mẫu phi, người không nên chỉ nhìn trước mắt. Tống đại nhân là lão sư vỡ lòng của ta, nhi tử quá hiểu về ông ấy. Ông ấy chắc chắn sẽ không cả đời dừng bước ở chức quan tòng ngũ phẩm.”
 
Thục phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Con nói cũng có lý. Hơn nữa mẫu phi còn nghĩ, mặc dù bản thân Tống Nghiêu không có tước vị nhưng gia chủ Tống gia Kính Tĩnh hầu là huynh trưởng ruột thịt của ông ta, trưởng tẩu lại là Hoài Dương trưởng công chúa được Hoàng thượng kính trọng, mấy năm trước chất tử lại đỗ Bảng Nhãn tiền đồ rạng rỡ... Tóm lại Tống gia xem như gia tộc có nội tình thâm sâu trong số những thế gia thanh quý ở kinh thành này, nhân khẩu trong tộc đông đảo, quan hệ thông gia liên quan vô số. Nếu con làm con rể của Tống gia, tương lai nhân mạch này lập tức có thể đả thông.”
 
“Thế... Còn Phó gia?” Bùi Thanh Thù biết không nên mở miệng nhưng lời này vẫn phải hỏi ra: “Mẫu phi dự định hồi báo cho hai vị cữu mẫu thế nào?”
 

Thục phi cười nói: “Vị trí Chính phi đã định cho cô nương Tống gia, vậy Ngũ tỷ tỷ của ngươi không cần suy tính tới nữa. Nàng ta là đích nữ, dù thế nào cũng không thế làm Trắc phi của ngươi được. Nếu ngươi nguyện ý liền chọn giữa Lục muội muội và Thất muội muội lấy một người làm Trắc phi, chọn người nào cũng không cần gấp. Chỉ là không được kéo dài thời gian đưa ra quyết định, dù sao đến tuổi này nữ hài tử đều phải nắm chắc thời gian tìm nhà chồng.
 
Đối với cái này Bùi Thanh Thù cũng không ngoài ý muốn, gật đầu nói: “Mẫu phi, nếu như có thể, ta có thể tiếp xúc qua với hai vị muội muội được không?”
 
“Không thành vấn đề, cho dù là cưới Trắc phi cũng không thể tùy ý tuyển, phải tuyển người vừa ý mình mới được, dù sao cũng là người sống với mình đến hết đời.” Thục phi không biết làm sao lại đột nhiên thì thầm một câu: “Nếu nói, năm đó ta cũng là một đích nữ, còn phải làm Trắc phi cho Hoàng thượng... Bây giờ thân phận Hoàng tử phi, thật sự là càng ngày càng thấp.”
 
Bùi Thanh Thù phỏng đoán: “Có lẽ là do phụ hoàng có quá nhiều con trai, sợ ngoại thích cường thế, sợ ảnh hưởng đến triều đình?”
 
Thật ra Bùi Thanh Thù có thể lý giải cách làm của Hoàng đế, dù sao thê tộc có ảnh hướng khá lớn với một người nam nhân. Ví dụ như Ngũ Hoàng tử, hắn ta vốn là người thành thật nhưng nếu như hắn cưới thê tử là một người có xuất thân hiển hách, vậy nhạc gia của hắn ta cũng rất dễ sinh ra tâm tư khác, xúi giục Ngũ Hoàng tử làm chuyện tranh đoạt quyền lợi, đến lúc đó thế cục triều đình có thể sẽ càng loạn hơn.
 
Thục phi chậm rãi gật đầu nói: “Như vậy xem ra Tống tiên sinh của ngươi có phẩm cấp hơi thấp một chút cũng không phải là chuyện xấu gì.”
 
Sau khi bàn bạc ổn thỏa với Thục phi, Bùi Thanh Thù là tìm một ngày, đi Chung Linh cung tìm Lệ phi.
 
Tuy Lệ phi đã nói qua sẽ không có yêu cầu gì ở trên phương diện hôn sự của hắn, để Bùi Thanh Thù chọn cho mình người hợp ý là được, nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy dù sao Lệ phi cũng là mẹ đẻ của mình, trước lúc chính thức nghị thân vẫn nên hỏi qua ý kiến của nàng ta.
 
Trái với tưởng tượng của Bùi Thanh Thù, sau khi Lệ phi nghe xong dự định của Bùi Thanh Thù, cũng không lập tức đồng ý, mà nhìn hắn thật sâu nói: “Đây là chủ ý của ngươi à?”
 
Bùi Thanh Thù nhàn nhàn nở nụ cười: “Xem như là thế đi.”
 
“Cái gì gọi là xem như? Chuyện hôn nhân đại sự cũng không phải trò đùa, ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi hãy quyết định.”
 
Bùi Thanh Thù còn chưa kịp trả lời, Lệ phi lại bổ sung nói: “Dù sao đây không phải chuyện của một mình ngươi, còn quan hệ đến một đời con gái nhà người ta. Nếu ngươi quyết tâm muốn cưới nàng thì nhất định không được cô phụ nàng, ngươi có hiểu ý của ta không?”
 
Bùi Thanh Thù cảm giác được Lệ phi nói những lời này là từ trong tâm mình ra, nên hắn cũng nói ra lời trong lòng mình với Lệ phi: “Ta thừa nhận, ta muốn cưới Tống cô nương vì nhìn trúng điều kiện nhiều hơn là vì tình cảm. Nhưng những thứ như cảm xúc thực sự rất hư vô mờ mịt. Chịu giới hạn của các loại lễ giáo, ta cũng không có cách nào đi sâu tìm hiểu những vị cô nương chưa lập gia đình kia. Cho nên... Ta chỉ có thể dùng cách này để tuyển phi. Nhưng mà mẫu phi yên tâm, chỉ cần Tống cô nương đồng ý gả cho ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ta.” 
 
Lệ phi trầm mặc, hơi bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói cũng đúng. Vì giới hạn của lễ giáo... Cả đời này có thể ở gần người mình thật tâm thích, thật sự là quá khó.”
 
Từ sau khi cởi bỏ hiểu lầm, mẫu tử hai người đã lâu không nói chuyện nhiều như bây giờ. Bùi Thanh Thù thấy hứng thú nói chuyện của Lệ phi cũng không tệ, liền kể cho nàng nghe chuyện Lư Duy hồi kinh thành thân, cưới Cô tiểu thư nhà Vĩnh Xương Bá, còn mang về một tiểu nhi tử.
 
Lệ phi lộ ra dáng vẻ cười nhạo ít thấy: “Thật sao? Ngày khác có cơ hội ta cũng muốn gặp vị Lư phu nhân này.”
 
Bùi Thanh Thù cảm thấy mỗi lần khi Lệ phi nghe nói tới Lư Duy đều thật vui vẻ, một chút cũng không giống như Lư Duy nói với mình là Lệ phi trốn tránh hắn ta, đối với hắn ta tránh không kịp các loại.
 
Bùi Thanh Thù tò mò, nhịn không được hỏi: “Mẫu phi, Lư tiên sinh nói lúc người còn trẻ thì chướng mắt hắn ta, cũng không coi trọng vị... Chung thái y kia, là thật à?”
 
Nếu như không phải gần đây nhiều lần gặp vị chất nữ kia của Chung Thái y, chỉ sợ Bùi Thanh Thù sẽ tuyệt nhiên không hỏi ra những lời này. Dù sao hắn cảm thấy chuyện năm đó các trưởng bối đều giữ kín như bưng, đến nay đến không cho hắn biết được đầy đủ chân tướng câu chuyện.
 
Nói không hiếu kỳ là giả, chỉ là Bùi Thanh Thù vẫn một mực đợi đến thời cơ thích hợp để đi tìm hiểu tình hình thực tế. Bây giờ thật ra cũng không phải thời cơ tốt nhất kia, nhưng mà Bùi Thanh Thù thật sự rất tò mò, đợi không được nữa.
 
Lệ phi thấy hắn hỏi như vậy, theo bản năng nói: “Đều là chút chuyện cũ năm xưa, không có quan hệ gì với bọn tiểu bối các ngươi, ngươi cần gì phải hỏi lại?”
 
“Ngài nói như vậy cũng không đúng, ta đều đã lớn như vậy, ngài còn coi ta là hài tử sao? Ta chỉ muốn biết trước phụ hoàng, rốt cuộc người có yêu người nào khác hay không. Người cùng vị Chung Thái y bị lưu đày đi nơi khác kia, là quan hệ gì?” Bùi Thanh Thù càng nói càng cảm thấy rõ ràng chuyện này rất có quan hệ đến bản thân hắn: “Vì sao năm đó phụ hoàng lại nghi ngờ ta không phải nhi tử của hắn? Nếu năm đó mẫu phi chưa từng có tình cảm với Chung Thái y, sao phụ hoàng lại nghĩ như vậy chứ?”
 
Lệ phi nghe xong, sâu kín nhìn hắn.
 
Bùi Thanh Thù cũng kiên định nhìn lại Lệ phi.
 
Bình thường mà nói, cha mẹ trưởng bối hoàn toàn chính xác sẽ rất ít nói cho hài tử nghe quan hệ tình cảm mình trải qua.
 
Nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy, người có cư xử độc lập như Lệ phi sẽ có ngoại lệ.
 
Quả nhiên, Lệ phi trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài nói cho hắn biết: “A Duy nhỏ hơn ta mấy tháng, ta không có đệ đệ nên vẫn đối xử với hắn như đệ đệ mình. Tính tình ta quái gở, không thích kết giao cùng người khác, hắn nghĩ như vậy ta cũng không ngoài ý muốn. Về phần vị Chung Thái y kia... Hắn là biểu ca của di mẫu ngươi, bởi thế Chung gia và Lâm gia hay lui tới với nhau. Chẳng qua ta rất ít tiếp xúc với hắn ta, cũng không quen thuộc với hắn ta lắm. Trước khi đính hôn với hắn ta, cũng chỉ mới gặp mặt có vài lần thôi.”
(Trúc Uyển Nghi: Di mẫu của BTT là Ân Tần đó các bạn)
 
Bùi Thanh Thù càng nghe càng cảm thấy không thích hợp: “Nếu di mẫu và Chung Thái y là thanh mai trúc mã, thế tại sao người cùng Chung Thái y đính hôn không phải là di mẫu mà là người vậy?”
 
“Lúc đầu trong nhà tính toán là gả đường tỷ cho hắn, chỉ là năm Diên Hòa thứ sáu, đại tuyển tú nữ, Lâm gia chúng ta phải đưa một người vào cung. Với tính tình này của ta, các trưởng bối đều lo ta sẽ làm mặt rồng giận dữ, liên lụy gia tộc hoặc đắc tội vị phi tần có địa vị cao nào đó, táng thân ở trong cung... Lúc ấy đồng lứa chúng ta chỉ có hai con gái trẻ tuổi, cho nên cuối cùng các vị trưởng bối quyết định để cho người có tính cách ôn hòa là đường tỷ vào cung. Vào thời điểm đó, nàng còn chưa kịp đính hôn với Chung Thái y. Nhưng trước đó, hai nhà đã để lộ ý tứ muốn kết thân. Cho nên sau khi đường tỷ vào cung vì biểu đạt xin lỗi với Chung gia, người trong nhà đã nghĩ để ta thay thế đường tỷ đính hôn với Chung Thái y.”
 
Bùi Thanh Thù nghe hăng say: “Lúc ấy mẫu phi đồng ý à?”

 
Lệ phi lắc đầu: “Đương nhiên là không đồng ý. Lúc ấy ta cho rằng hai người họ là hai đứa nhỏ vô tư, trong lòng Chung Thái ý nhất định là có đường tỷ, ta cần gì phải chen vào giữa hai người họ? Nhưng vị Chung nhị công tử nói cho ta biết bọn hắn chỉ là tình huynh muội thôi, tuyệt đối không có chút tư tình nam nữ nào, người hắn ta chân chính thích là ta, cho dù đường tỷ không vào cung, hắn ta cũng không thành thân với đường tỷ. Thật ra hắn ta đã sớm biết chuyện ta viết sách, hắn ta cũng ủng hộ ta sau khi cưới tiếp tục viết sách. Ta thừa nhận sau khi nghe hắn ta nói vậy thì ta đã động lòng, bởi vì hắn ta đồng ý với ta, sau khi cưới có thể cho ta tự do lớn nhất.”
 
Giờ Bùi Thanh Thù mới biết hóa ra Chung Thái ý và Ân tần không phải là tâm đầu ý hợp, mà là Ân tần... Một bên tình nguyện.
 
“Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó à, sau khi ta đính hôn với Chung nhị công tử không lâu, không biết sao Hoàng thượng muốn ta tiến cung. Ta đã nghĩ các biện pháp kháng cự, giả vờ bệnh cũng được, tuyệt thực cũng thế, cách nào cũng đều thử qua rồi nhưng đều không dùng được. Thậm chí ta còn muốn hủy dung, vạch một đường sẹo lên mặt... Là Chung nhị công tử đã cứu ta. Lúc ấy ta rất tuyệt vọng, ở trong tuyệt vọng ta lại sinh ra một ý nghĩ sai lầm.”
 
Bùi Thanh Thù nghe được hết hồn: “Người... Đã làm gì vậy?”
 
Lệ phi há mồm, giống như rất khó mở miệng: “Chuyện này thật sự ta không tiện nói cho ngươi.”
 
Nhưng trong lòng Bùi Thanh Thù có một suy đoán lớn mật: “Chẳng lẽ trước khi người tiến cung... Đã có vợ chồng chi thực với Chung Thái y?”
 
Trong nháy mắt sắc mặt Lệ phi trở nên trắng bệch: “Không có, tuyệt đối không có! Nhưng mà...” Lệ phi vốn không muốn nói, nhưng thấy Bùi Thanh Thù đã đoán được tới mức này chỉ có thể nói cho hắn biết: “Lúc ấy ta nhất thời xúc động, hoàn toàn chính xác là đã từng có ý nghĩ này. Thế nhưng... Hắn cự tuyệt ta.”
 
Đối mặt với mỹ nhân như Lệ phi, lại là người trong lòng mình, thế nhưng có thể ngồi trong lòng mà không loạn... Chứng tỏ vị Chung Thái y này vẫn là người biết nặng nhẹ?
 
Nhưng sau đó, vì sao hắn trúng bẫy của Hoàng hậu, ngã thảm như vậy chứ?
 
Lúc này không đợi Bùi Thanh Thù đặt câu hỏi, Lệ phi đã chủ động nói tiếp: “Trong lúc nhất thời xúc động phẫn nộ, ta đã nghĩ tới phương thức tự hại mình để từ chối vào cung. Kết quả nhảy từ trên cao xuống hai chân của ta không có việc gì, nhưng... Lại mất đi lạc hồng mà đêm tân hôn nữ tử phải có. Chuyện này ta đã sớm giải thích với Hoàng thượng, cho nên bây giờ... Ngươi cũng không cần lo lắng Hoàng thượng lại nghi ngờ huyết mạch của ngươi.”
 
Bùi Thanh Thù nghe xong, cảm giác hết nói nổi. Hắn cảm thấy trước đây mình tô điểm quá đẹp cho hình tượng Lệ phi của trong lòng rồi, bây giờ sau khi đi sâu tìm hiểu mới phát hiện, thật ra Lệ phi cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi chẳng qua dáng dấp lớn lên đẹp như tiên tử. Nàng có cá tính độc đáo, nhưng cũng có thật nhiều vấn đề, thậm chí là thiếu hụt trí mệnh.
 
Nhiều khi Lệ phi suy nghĩ mọi chuyện đều không đủ chu toàn, có chút cảm xúc hóa quá mức, quá mức ích kỉ. Ít nhất lúc còn trẻ nàng làm những việc này đã hãm hại không ít người, kể cả nàng ta, kể cả Chung Thái y, cũng cả Bùi Thanh Thù.
 
“Năm đó, ta thay nàng ta nhận tội bởi vì ta biết, ta và đường tỷ đều là nữ nhân Lâm gia, cho dù ta liều mạng rũ sạch mình, Lâm gia cũng phải nhận liên lụy như vậy, còn không bằng để Hoàng thượng coi người phạm sai lầm là ta. Ta tự biết lấy sự sủng ái của Hoàng thượng đối với ta, tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng ta, lại có khả năng ban cho đường tỷ một ly rượu độc.”
 
Bùi Thanh Thù gật đầu: “Mẫu phi vì di mẫu có thể làm được đến thế cũng thật không dễ dàng.”
 
Lệ phi lại cười tự giễu nói: “Không, ta làm như vậy, không phải bởi vì ta thiện tâm, mà là bởi vì lúc ấy ‘chứng cứ vô cùng xác thực’, chúng ta không có đường chối cãi. Hơn nữa ta hiểu được, nói theo một ý nào đó ban đầu là đường tỷ thay ta vào cung, vốn nghe Chung nhị công tử nói ta còn tưởng giữa bọn hắn thật không có tình cảm nam nữ. Nhưng giữa đêm đường tỷ lại đi gặp riêng Chung Thái y, tuy là nói bị người ta tính kế nhưng nàng ta cũng đã đi, điều này nói lên trong lòng nàng ta thật sự có Chung công tử. Ta lại ở sau lưng nàng ta đính hôn với Chung nhị công tử, trong lòng nàng ta tất nhiên cũng chịu khổ sở, cho nên ta quyết định gánh tội cho nàng ta, coi như là trả phần ta thiếu nàng ta.”
 
Sau khi nghe Lệ phi nói tiền căn hậu quả, Bùi Thanh Thù thấy sự nghi ngờ vây trong lòng hắn nhiều năm cuối cùng cũng được cởi ra.
 
“Sau đó ta cũng đã nghĩ qua, trận âm mưu này lúc trước hoàn toàn hướng về phía ta mà đến, đường tỷ cũng coi như là chịu tai bay vạ gió. Cho nên ta làm như vậy, ta cũng không hối hận, nhưng người ta cần xin lỗi nhất là ngươi. Ngươi không có tội, nhưng lúc ấy ta...”
 
“Người không cần nói nữa, việc ta muốn biết cũng đã được biết rồi.” Thật sự Bùi Thanh Thù không muốn nghe chính miệng Lệ phi nói ra, bởi vì hắn là đứa nhỏ bị cưỡng ép mà sinh ra, cho nên lúc ấy Lệ phi giận chó đánh mèo nói hắn như vậy. Có một số việc trong lòng rõ ràng là đủ rồi, không cần phải... Nói rõ hết ra như vậy rất tổn thương lòng người.
 
Lệ phi nhẹ nhàng thở dài, lạnh nhạt nói: “Được rồi. Không nói chuyện của ta nữa, nói chuyện của ngươi đi. Tống gia cô nương này là người ngươi xem trọng à?”
 
Bùi Thanh Thù khẽ gật đầu.
 
“Thật ra cô bé này rất tốt, ta đã gặp qua vài lần, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất xứng đôi với ngươi.” Bởi vì Thất hoàng tử phi Lâm thị có quan hệ tốt với Tống thị nên mấy người các nàng có qua Chung Linh cung vài lần, cho nên Lệ phi cũng không xa lạ gì với Tống cô nương: “Nếu Thục mẫu phi của ngươi không chê phiền phức thì để nàng ta ra mặt thương lượng với Tống gia. Nàng ta xuất thân danh môn càng hiểu được mấy thứ cấp bậc lễ nghĩa này. Có cần đến chỗ của ta, nói với ta một tiếng là được rồi.”
 
Từ trước đến nay Lệ phi không thích mấy chuyện xã giao này, nàng nói như vậy, Bùi Thanh Thù cũng không bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy thoải mái.
 
Sau khi ra khỏi Chung Linh cung, Bùi Thanh Thù cảm thấy trong đầu kiên định lên nhiều, nhưng cũng có một loại mất mát không nói lên lời.
 
Có lẽ... Là vì Chung cô nương.
 
Nói thật lòng, trước khi nói với Công Tôn Minh những lời đó, Bùi Thanh Thù chưa hề nhận rõ được trong lòng mình thích ai. Bởi vì hắn có quá ít cơ hội tiếp xúc với nhóm nữ hài nhi, nhiều khi chỉ bằng vào ấn tượng đại khái mà sinh ra hảo cảm hoặc ác cảm nhất định với các nàng.
 
Giống như mấy người Thất Hoàng tử nói có lẽ hắn có vài phần tình cảm đặc biệt với Chung cô nương, nhưng loại cảm giác này còn không đủ để nói là tình yêu gì đó. Thậm chí Bùi Thanh Thù còn cảm thấy được tình cảm nóng bỏng của Hoàng đế đối với Lệ phi, có thể cả đời này hắn cũng sẽ không có.
 
Cho nên bằng vào điểm hảo cảm ấy còn chưa đủ để hắn nạp Chung cô nương là Trắc phi.
 
Nếu như hắn không có dự định đoạt đích thì cũng thôi, Bùi Thanh Thù còn có thể giảm bớt thời gian tiêu phí vào sự nghiệp để quan tâm một chút tới Chung cô nương.
 

Nhưng mà hắn đã có...
 
Bùi Thanh Thù biết nếu như hắn thật sự cưới Chung cô nương, khả năng là nhiều lúc hắn không thể quan tâm tới nàng. Còn không bằng để cho cô nương tốt như vậy gả cho một người xuất thân hơi thấp một chút nhưng có thể để nàng làm chính thất, sủng ái nàng, mỹ mãn sống hết đời.
 
Có lẽ bởi vì hắn đã làm qua nữ nhân, hắn lại càng hi vọng những nữ nhân mà hắn yêu thích có thể có cuộc sống tốt hơn, cho dù là không thể sống cùng với hắn.
 
Đương nhiên, cái này cũng có thể nói là vì quyết tâm của hắn chưa đủ. Là tình cảm của hắn với Chung cô nương chưa đủ để Bùi Thanh Thù hắn dùng hết toàn lực, tận lực chiếu cố sự nghiệp và hậu viện, bỏ ra nhiều tinh lực để chiếu cố nàng.
 
Bùi Thanh Thù tự nói với mình, vẫn là giống như bây giờ, đầu tiên thương nghị việc hôn sự với Tống gia, lại xem hai thứ nữ của Phó gia... Về phần Chung cô nương, tốt nhất hắn không nên suy nghĩ nữa.
 
Chẳng qua cho dù trong đầu đã nghĩ rất kỹ rồi, tới lúc thật sự làm vẫn khó tránh khỏi có hơi khó bình tĩnh.
 
Nhất là bây giờ hắn đã trưởng thành, lại đã đến tuổi lập gia đình, gần đây đủ loại yến hội trong kinh thành đều sẽ mời hắn tham gia. Thỉnh thoảng, Bùi Thanh Thù lại có thể nhìn thấy Chung cô nương ở bên cạnh Tả tam cô nương hoặc là cạnh Lâm thị.
 
Hiện tại mỗi lần nhìn thấy các nàng, Bùi Thanh Thù đều cố gắng dời đi tầm mắt của mình, không để cho các nàng hiểu lầm gì, cũng đỡ cho mình thấy ai đó lại nghĩ nhiều nữa.
 
Nhưng mà cho dù Bùi Thanh Thù cực kỳ chú ý giữ khoảng cách với nhóm khuê nữ thì ở nhiều trường hợp vẫn khó tránh khỏi phải tiếp xúc với các nàng.
 
Chẳng hạn như ngày hôm đó, Phó lão gia tử Vinh Quốc công đại thọ, cũng chính là ngoại tổ phụ trên danh nghĩa của Bùi Thanh Thù, Bùi Thanh Thù làm một cháu trai tiện nghi, tất nhiên là phải đích thân có mặt chúc thọ Phó lão gia tử.
 
Hiện tại Bùi Thanh Thù đã sớm mò hết những tập tục yến hội của những quý tộc này rồi – Ăn cơm uống rượu chẳng qua chỉ là bước đầu tiên. Trong yến hội ở kinh thành, trên cơ bản sau đó đều là tiếp tục xem kịch, nghe hát, thi đấu thơ, hoặc như hôm nay... Luận võ.
 
Lại nói, Phó gia không hổ là đại tộc trăm năm, Bùi Thanh Thù cảm thấy người nhà họ Phó rất có tầm nhìn xa trông rộng.
 
Lại lấy thế hệ công tử trẻ tuổi ở Phó gia tới nói, mỗi người bọn hắn đều sớm hoạch định xong con đường tương lai của mình. Phó đại công tử trời sinh nghiêm túc chặt chẽ cẩn thận, võ công lại không tồi nên đi trên con đường võ quan. Sau khi thi đậu Võ Cử nhân, dù chức quan hiện tại của hắn không cao, nhưng là trưởng tôn của Phó gia, tất nhiên tiền đồ của Phó đại công tử sẽ không quá kém.
 
Tính tình Phó nhị công tử hoạt bát, nhưng đọc sách không được, võ công cũng kém, trong nhà liền dạy hắn quản lý sản nghiệp tổ tiên, kinh doanh cửa hàng mang danh nghĩa Phó gia.
 
Phó tam công tử đến Phó lục công tử mấy người này đều khá trung thực nghe lời, liền thống nhất đưa đến trường đọc sách. Hiện tại Phó tam công tử 18 tuổi đã thi đậu Cử nhân, Phó tứ công tử cũng trúng Tú tài.
 
Về phần Phó thất công tử, cũng chính là Phó Húc, hắn được sắp xếp ở bên người Bùi Thanh Thù làm thư đồng. Nhìn thân phận thì là thấp nhất, nhưng chỉ cần tương lai Bùi Thanh Thù phát triển tốt, Phó Húc chưa hẳn không thể trở thành một người có tiền đồ tốt nhất trong số các huynh đệ.
 
Hôm nay Phó lão gia tử đột nhiên đưa ra ý muốn mấy người trẻ tuổi bọn hắn luận võ, chủ yếu là muốn khoe tiền đồ của con cháu nhà mình với các gia tộc, nhất là trưởng tôn Phó đại công tử.
 
Nhưng Bùi Thanh Thù bị kéo tới làm nền thì tương đối thảm rồi – Mặc dù hắn cũng biết bắn cung, nhưng so những Võ Cử nhân bách phát bách trúng không lệch phát nào kia thì hắn còn kém xa lắm.
 
Chẳng qua mắt thấy những người trẻ tuổi đều đã đi xuống, Bùi Thanh Thù rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể ... Vờ vịt đi theo.
 
Bởi vì Phó gia có tất cả bảy vị công tử nên trên sân tập bắn của Phó gia có tất cả bảy cái bia ngắm bắn, nhưng mà hôm nay lại có hai ba mươi nam khách trẻ tuổi trong số khách nhân. Vì thế người nhà họ Phó chia bọn họ làm bốn tổ, mỗi tổ bảy người, lấy hai người đứng đầu mỗi tổ vào vòng tiếp theo.
 
Bùi Thanh Thù đối với trình độ bắn tên của mình không có lòng tin quá lớn, chỉ muốn hết sức nỗ lực đừng quá mất mặt, đừng có bắn năm phát tên đều không trúng là tốt rồi.
 
Ai ngờ sau khi Bùi Thanh Thù đứng vững, vừa mới kéo cung, bày ra tư thế, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô hưng phấn của mấy thiếu nữ.
 
Bùi Thanh Thù vừa nghiêng đầu thì thấy... Không biết từ lúc nào, cách đó không xa bên cạnh hắn thế mà lại tụ tập một đám cô nương như hoa như ngọc, mỗi người mở to hai mắt, trong mắt chứa đầy mong đợi nhìn hắn.
 
Tay Bùi Thanh Thù run lên, thiếu chút nữa bắn lệch tên trong tay.

 


Bình luận

Truyện đang đọc