HOÀNG TỬ MỖI NGÀY HĂM HỞ TIẾN LIÊN


Edit: Thẩm Tiệp dư
Beta: Rine Hiền phi
 
Lúc đầu xuân, Từ An cung truyền ra tin tức Thái hậu bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi.
 
Sau khi Đại Hoàng tử nghe tin vội vàng trở về, dắt bọn đệ đệ đến thăm tổ mẫu.
 
Người xưa có câu “Tiểu nhi tử, đại tôn tử là mạng sống của lão thái thái”, nhưng Thái hậu lại lạnh nhạt với trưởng tôn là Đại Hoàng tử. Lúc bệnh đến nỗi mơ mơ màng màng, bà vẫn không quên vẫy tay với Lục Hoàng tử, không ngừng gọi “Dược nhi”.
 
Hoàng hậu đứng bên cạnh sắc mặt xanh mét, hận không thể khiến lão thái thái tắt thở sớm một chút.
 
Toàn Quý phi và Vinh Quý phi đều lộ ra vẻ mặt lo lắng, thoạt nhìn cũng có dáng vẻ của một tức phụ hiếu thảo.
 

“Hoàng tổ mẫu, Dược nhi ở đây.” Bệnh của Lục Hoàng tử mới vừa tốt hơn một chút, lúc này lý ra nên ở trong phòng tĩnh dưỡng, không thể ra gió. Nhưng vừa nghe Hoàng tổ mẫu ngã bệnh, Lục Hoàng tử lập tức chạy đến.
 
Sau khi Thái hậu cầm chặt tay của Lục Hoàng tử, vẻ mặt mới hoà hoãn một chút, thoạt nhìn không còn khó chịu như lúc nãy nữa.
 
Bà miễn cưỡng mở to mắt, liếc nhìn Hoàng đế đứng bên cạnh, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Hoàng đế, ai gia cũng đã bước một chân xuống mồ rồi, rốt cuộc khi nào con mới có thể suy xét rõ ràng, chọn ra người thích hợp cho vị trí Thái tử Đại Tề!”
 
“Mẫu hậu...” Hoàng đế khó chịu nói: “Người đừng nói như vậy, Thái y đã nói, người không thích ứng kịp với thời tiết chuyển mùa, chỉ là cảm phong hàn thôi, sẽ nhanh chóng khoẻ lại. Người đừng hù dọa nhi tử!”
 
“Hoàng đế!” Thái hậu thấy Hoàng đế vẫn muốn trốn tránh, không nhịn được tức giận hét lên một tiếng. Chỉ là sau khi hét xong, bà như bị rút cạn sức lực, mệt mỏi ngã xuống giường, suy yếu nói: “Con muốn trốn tránh ai gia đến khi nào, thật sự muốn khiến ai gia chết không nhắm mắt ư...”
 
“Nhi tử tuyệt đối không có ý này!” Nếu không có nhiều hậu phi và con cái của hắn ở đây, Hoàng đế đã quỳ xuống trước mặt Thái hậu, “Mẫu hậu yên tâm điều dưỡng thân thể thật tốt. Nhi tử đã mời Công Tôn tiên sinh hồi kinh, thương nghị chuyện lập Thái tử, mẫu hậu hãy cho nhi tử thêm một ít thời gian!”
 
Thái hậu lắc đầu nói: “Không phải ai gia ép con, nhưng thân thể này của ai gia không biết có thể chống đỡ được đến khi nào... Haizz...”
 
Hoàng đế biết, tiếp theo có đến tám phần Thái hậu lại muốn nói Lục Hoàng tử có tiền đồ thế nào, những Hoàng tử khác lại kém cỏi ra sao. Hắn sợ người khác nghe được sẽ nghĩ nhiều, vì vậy để Hoàng hậu dắt theo hậu phi và con cái của hắn lui ra ngoài.
 
Sau khi ra khỏi Từ An cung, Hoàng hậu vẫn luôn bày ra vẻ mặt đau thương, như mẹ ruột của nàng vừa chết vậy. Vừa về đến Khôn Nghi cung, nàng lại nhịn không được nổi giận đùng đùng, ném hết tất cả chén trà trên bàn xuống đất.
 
“Lão bà Thái hậu sống dai đó! Luôn mồm thúc giục Hoàng thượng lập Thái tử, lại chưa từng nhắc đến Duệ nhi, ngược lại kéo lão Lục đến bên cạnh. Cho rằng chúng ta đều là người chết, không nhìn ra tâm tư của bà ta ư!”
 
Tần cô cô ra hiệu cho những cung nhân khác lui ra ngoài, đóng cửa lại nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận...”
 
Hoàng hậu không quan tâm, tiếp tục oán giận nói: “Lão Lục đó là cái thá gì? Chỉ là một con ma ốm do Quý tần sinh ra mà thôi, không phải đích cũng không phải trưởng, dựa vào cái gì lập hắn làm Thái tử? Chẳng lẽ bởi vì hắn được Thái hậu nuôi dưỡng từ nhỏ sao? Đều là tôn tử của bà ta, dù có bất công cũng không thể thiên vị như vậy!”
 
Tần cô cô khuyên nhủ: “Nương nương đừng vội, Thái hậu là phụ nhân ở hậu cung, còn có Hoàng thượng, chuyện lập trữ không phải là chuyện ngài ấy có thể quyết định được.”
 

Hoàng hậu nhíu mày nói: “Tuy nói như thế nhưng nếu Hoàng thượng mềm lòng thì sao, không phải ngươi không biết, bổn cung sợ...”
 
“Nương nương lo lắng chuyện gì, nô tỳ cũng biết. Chỉ là Hoàng thượng do dự lâu như vậy mà vẫn chưa lập Lục Hoàng tử làm Thái tử, điều đó nói lên trong lòng Hoàng thượng cũng biết phế trưởng lập ấu là không thỏa đáng.”
 
Tần cô cô nói như vậy vì muốn trấn an Hoàng hậu, nhưng vẻ mặt của Hoàng hậu vẫn vô cùng khó chịu: “Năm đó nếu bổn cung không sinh non, nhi tử của bổn cung đã là Hoàng trưởng tử! Cho dù bổn cung và đứa bé kia vô duyên, nhưng nếu không có nhi tử của Kính Phi và Toàn Phi ngáng đường, Duệ nhi của bổn cung chính là đích trưởng tử danh xứng với thực. Mẫu tử ta cần gì phải chịu dày vò như vậy!”
 
“Nương nương, nô tỳ nói với người bao nhiêu lần, đích trưởng tử không phải tính như vậy. Từ xưa đến nay đều lấy nhi tử đầu tiên của chính thất làm đích trưởng tử. Cho nên Tam điện hạ chính là đích trưởng tử, người hãy thẳng lưng mà sống.”
 
Hoàng hậu thở dài nói: “Tuy nói như thế, với tiền đồ của nhi tử Kính Phi, thủ hạ còn có binh quyền, hắn có thể cam tâm nhìn đệ đệ ngồi lên vị trí Thái tử sao?”
 
“Cho nên mới nói, Đại Hoàng tử không muốn Tam Hoàng tử làm Thái tử, càng không muốn Lục Hoàng tử đè trên đầu mình.”
 
Hoàng hậu ngẩn ra, sau đó lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Ý của ngươi là...?”
 
Tần cô cô thấp giọng cười nói: “Đại Hoàng tử không có tai mắt, nhưng Kính Phi và Toàn Quý phi có thừa tâm địa gian xảo. Người nói xem, Thái hậu liên tiếp thúc giục Hoàng thượng lập Lục Hoàng tử làm Thái tử, liệu nhóm người Toàn Quý phi sẽ chịu để yên, không ra tay với Lục Hoàng tử ư?”
“Nếu nhóm người Toàn Quý phi ra tay trước, đỡ phí sức của bổn cung, tất nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu các nàng chậm chạp không ra tay...” Hoàng hậu rít từ kẽ răng: “Bổn cung sẽ không thể không nhẫn tâm một lần.”
Trong Khôn Nghi cung, lúc Hoàng hậu và tâm phúc của mình thảo luận nên ra tay với Lục Hoàng tử như thế nào, thì ở Cảnh Hành hiên, Bùi Thanh Thù đang bị Thất Hoàng tử lôi kéo buôn dưa lê.
“Hai ngày nay tâm trạng của Tứ ca lại không vui.” Thất Hoàng tử ghé vào trên bàn, như sợ bị người khác nghe được nên thấp giọng nói: “Huynh ấy xin nghỉ, tự nhốt mình trong phòng, cũng không biết đang làm gì. Từ trước đến nay huynh ấy chưa từng vô duyên vô cớ trốn học, nhưng bắt đầu từ tháng sáu năm ngoái thì không biết đã mấy lần rồi. ”
Bùi Thanh Thù giải vây cho Tứ Hoàng tử: “Đại ca và Nhị ca đã thành thân, Tam ca cũng sắp xuất cung lập phủ, Lục ca vẫn luôn bệnh, có thể là do Trường Hoa điện không có bầu không khí đi học, Tứ ca muốn một mình đọc sách, như vậy hiệu suất lại càng cao.”
Thất Hoàng tử lắc đầu: “Ta thấy không giống. Đệ xem hôm nay lúc chúng ta đến Từ An cung thăm Hoàng tổ mẫu, không phải Tứ ca vẫn luôn thất thần ư? Trong lòng huynh ấy chắc chắn có tâm sự, chỉ là không nói với chúng ta.”
Bùi Thanh Thù cảm thấy chuyện có thể khiến Tứ Hoàng tử mất tập trung, chỉ có thể là hôn sự của hắn, hoặc chuyện có liên quan đến Tả Đại cô nương. Chỉ là chuyện này, mình lại không thể nói với Thất Hoàng tử, chỉ có thể tạm thời trả lời qua loa, cố gắng để Thất Hoàng tử không suy nghĩ lung tung.
Ngày hôm sau lúc đến Quỳnh Hoa cung thỉnh an, Bùi Thanh Thù thấy hai mẹ con Thục phi đang nói chuyện phiếm, lơ đãng hỏi về hôn sự của Tứ Hoàng tử.
“Mẫu phi, gần đây Vinh nương nương có làm mai cho Tứ ca không? Tháng sau là đại hôn của Tam ca, hôn sự của Nhị tỷ tỷ cũng định rồi, cũng nên đến lượt Tứ ca rồi chứ?”
Thục phi lắc đầu nói: “Không nghe Vinh nương nương của con nhắc đến. Hôm nay ta gặp nàng, nàng còn buồn rầu nói là đang phiền chuyện của Tứ ca con, nó còn muốn ở lại trong cung học tập thêm hai năm, chưa tính chuyện cưới vợ sinh con.”
Bùi Thanh Thù thầm nghĩ, vậy chỉ có thể là chuyện liên quan đến Tả Đại cô nương.

 
Lệnh Nghi giống với Thất Hoàng tử, đều là tiểu quỷ phá phách. Bởi vì gia thế của Phó gia hiển hách, lại hay qua lại với một đám tiểu tỷ muội, hiểu biết của Lệnh Nghi về quý tộc ở kinh thành còn nhiều hơn so với Thất Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù làm bộ tò mò hỏi thăm nàng về Tả Đại cô nương.
“Đệ nói Tả đại tỷ tỷ hả? Nghe nói bệnh của nàng đã khỏi, tháng này sẽ trở về từ thôn trang.”
“Đã trở về ư?” Bùi Thanh Thù kinh ngạc nói: “Lần này nàng trở về là vì...?”
Lệnh Nghi lập tức trả lời: “Đương nhiên là trở về thành thân!”
“Thành thân?” Bùi Thanh Thù hoảng sợ, “Với ai?”
“Đương nhiên là Tống biểu ca. Nếu không phải Tả tỷ tỷ bị bệnh, hai người bọn họ đã thành thân từ lâu rồi, không chừng đã có hài tử luôn.”
Bùi Thanh Thù vô cùng ngạc nhiên nhìn Lệnh Nghi, nhịn không được nói ra nghi hoặc trong lòng mình: “Năm nay Tống Đại công tử đã mười tám rồi, vậy mà còn chưa định hôn sự ư?”
Lệnh Nghi liếc Thục phi một cái, thấy bà đang ngồi ở trên giường thêu hầu bao, không chú ý tới bọn họ, thì cúi đầu, vẻ mặt hưng phấn nói nhỏ với Bùi Thanh Thù: “Chuyện này là ta nghe người khác nói, đệ không được nói với ai đó!”
Bùi Thanh Thù chưa kịp gật đầu, Lệnh Nghi đã nhịn không được nói: “Nghe nói vị biểu ca này của chúng ta đã coi trọng Tả tỷ tỷ từ lâu, lúc trước sai người cầu hôn cũng là ý của hắn. Năm trước lúc Tả tỷ tỷ bị bệnh, Thừa Ân công đã tự đến Tống phủ, muốn huỷ hôn. Tuy cô cô và cô phụ (chồng của cô) thấy tiếc nhưng cũng đồng ý. Ai ngờ biểu ca lại không chịu, luôn nói phải đợi Tả tỷ tỷ trở về. Thừa Ân công nói hắn đừng chờ, hắn cũng không phản ứng, còn rời kinh đi ra ngoài mấy lần. Nói là đi thôn trang của mình ở vài ngày, nhưng tám phần là đi thăm Tả tỷ tỷ. Ta đoán, chắc chắc là biểu ca tận tâm tận lực chăm sóc Tả tỷ tỷ, cảm động ông trời, nên bệnh của nàng đã khỏi, vì vậy bây giờ Tả tỷ tỷ mới có thể trở về thành thân với hắn.”
Bùi Thanh Thù không biết nói gì nhìn Lệnh Nghi.
Cô nương này... Thật sự vô cùng đơn thuần.
Cảm động ông trời, Tả Đại cô nương vốn là không bị bệnh!
Hoặc nói, bệnh của nàng, là tâm bệnh.
Chẳng qua là những người mắc bệnh này, có người cả đời đều sẽ không khoẻ lại, có người lại có khả năng sẽ khoẻ hẳn.
Bùi Thanh Thù nghĩ, liệu có phải Tống Đại công tử đã nói gì hay làm gì đó để cảm động Tả Đại cô nương, khiến nàng quyết định buông bỏ Tứ Hoàng tử, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới?
Trong thời gian một năm, rất nhiều chuyện có thể xảy ra, cũng đủ để thay đổi rất nhiều việc vốn tưởng rằng cả đời sẽ không thay đổi.
Nếu Tứ Hoàng tử cũng có thể buông bỏ chấp niệm, quên Tả cô nương, một lần nữa tìm kiếm một vị thê tử khác, bọn họ hai người hai con đường, quên nhau trong im lặng, cũng không phải không tốt.
Chỉ tiếc Tứ ca của hắn còn chưa thoát khỏi mối tình này.
Bùi Thanh Thù nhịn không được thở dài vì mối tình đầu vô vọng của Tứ ca mình.


Bình luận

Truyện đang đọc