HOÀNG TỬ MỖI NGÀY HĂM HỞ TIẾN LIÊN


Edit: Huyền Thục nghi
Beta: Bình Tiệp dư
Sau khi được Công Tôn Việt nhắc nhở, Hoàng đế càng ngày càng cảm thấy chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ.
Công Tôn Việt thấy Hoàng đế để tâm đến lời mình nói thì chậm rãi nói những suy nghĩ của mình ra:
“Nếu Hoàng hậu không nói dối, thì chuyện chính là như vậy. Thần sẽ nói rõ ràng hơn cho Hoàng thượng dễ hiểu. Lúc Thái hậu thúc giục Hoàng thượng lập Thái tử, hơn nữa sau khi Hoàng thượng ra ám hiệu muốn lập Lục Hoàng tử làm Thái tử trước mặt mọi người, lúc này Hoàng hậu nương nương liền nổi lên sát tâm đối với Lục Hoàng tử. Đầu tiên là ngài ấy dò hỏi Trương Thái y tâm phúc của mình, lại cho cung nữ Tần thị tìm thuốc độc từ ngoài cung đưa vào, giấu ở tẩm cung. Hoàng hậu nương nương quan sát một thời gian, muốn tìm cơ hội hoàn mỹ nhất để xuống tay. Ai ngờ ngài ấy còn chưa động thủ, đã có người đi trước một bước, đầu độc Lục Hoàng tử.”
Hoàng đế nói chen vào: “Thế, Dược nhi không thể chết một cách yên bình được sao?”
Nghĩ đến nhi tử của mình bị người ta hạ độc chết, trong lòng Hoàng đế liền cảm thấy khó chịu, không kiềm chế được cảm giác hối hận và tự trách.
Công Tôn Việt có thể hiểu được tâm trạng của Hoàng đế, nhưng mà hắn cần phải để Hoàng đế đối mặt với hiện thực:
“Không có khả năng. Bởi vì nếu Hoàng hậu nương nương bị người khác đổ oan, như vậy đây là cục diện được người ta thiết kế ra một cách hoàn hảo từ trước rồi. Nếu Lục Hoàng tử không chết, sự việc này sẽ không thể nào xảy ra. Người đang muốn bày ra cục diện này, cần phải khống chế tốt thời cơ, bằng không toàn bộ cục diện này liền sẽ bị phá vỡ.”
Thật lâu sau, Hoàng đế thở dài một tiếng.
Hoàng đế biết, kẻ hạ độc thủ đang ẩn mình sau màn tất nhiên là người trong hậu cung, thậm chí còn có khả năng không chỉ là một người. Nghĩ đến chuyện này khiến hắn cảm thấy sau lưng mình phát lạnh, không muốn đặt chân đến hậu cung chút nào.

“Trẫm hiểu rõ, Sở Văn ngươi tiếp tục nói đi.”
“Người thiết kế ra cục diện này, hẳn là thông qua một con đường nào đó, biết được kế hoạch mưu hại Lục Hoàng tử của Hoàng hậu. Đương nhiên, nếu nói là do nàng ta đoán được thì cũng không phải không có khả năng. Dù sao Hoàng hậu nương nương là người có động cơ mưu lại Lục Hoàng tử lớn nhất. Nhưng mà, người mà có thể biết được Hoàng hậu sẽ dùng độc, chắc chắn người này đã có tai mắt ở Khôn Nghi cung, sau đó tương kế tựu kế, kế này người ta gọi là “một mũi tên bắn hai con nhạn”.”
Hoàng đế cầm lòng không đặng mà cảm khái nói: “Thật là một nữ nhân ngoan độc…”
Công Tôn Việt tiếp tục nói: “Theo suy đoán của thần, độc mà người hạ độc đã dùng và loại độc lục soát được từ Khôn Nghi cung không nhất định là cùng một loại. Nên sau khi Lục Hoàng tử chết, người này rất thông minh mà không lập tức thực hiện kế hoạch, mà kiên nhẫn chờ một thời gian, đợi sau khi an táng Lục Hoàng tử, thừa dịp Hoàng hậu nương nương không kịp chuẩn bị, để Minh Thái y đứng ra tố cáo ngài ấy. Lúc này Hoàng thượng chỉ có thể sai người điều tra Hoàng hậu, sẽ ít nghĩ tới chuyện khám nghiệm tử thi.”
“Còn vị Minh Thái y kia rốt cuộc là như thế nào?” Hoàng đế cau mày nói: “Trẫm suy nghĩ rất lâu, vẫn không hiểu. Hắn là Thái y chính của Dược nhi, đã chữa trị cho Dược nhi nhiều năm như vậy. Nếu hắn muốn hại chết Dược nhi, đã có vô số cơ hội, vậy vì sao lại cố tình xuống tay vào lúc này, lại còn giá hoạ cho Hoàng hậu?”
Công Tôn Việt thầm nghĩ: “Vi thần cho rằng, ấu tử của Minh Thái y có khả năng là đã bị người bắt cóc, chẳng qua người bắt cóc kia không phải là người của Hoàng hậu, mà là người khác. Minh Thái y vì muốn bảo vệ người nhà của hắn, không thể không vu khống Hoàng hậu, hơn nữa cũng giữ lại cho bản thân mình một mạng.”
Hoàng đế gật gật đầu nói: “Quả nhiên Sở Văn rất thông tuệ, chỉ cần nói một chút mà mọi chuyện đã sáng tỏ. Vậy ngươi cảm thấy… Chuyện này, ai là người đứng sau?”
“Người có thể bày ra kế hoạch với âm mưu như vậy, tất nhiên là người có địa vị cao. Thứ cho vi thần bất kính, dựa vào tình huống này thì… Chỉ sợ nếu không phải hai vị Quý phi của Hoàng thượng làm thì chính là Kính Phi nương nương.”
Hoàng đế theo bản năng nói: “Kính Phi sao? Không thể nào, nàng là nữ nhân đầu tiên của trẫm, tính tình ôn hoà, thậm chí còn có chút nhát gan sợ phiền phức, ngày thường vẫn luôn trốn sau lưng Toàn Quý phi, không thể nào làm ra loại chuyện như thế này đâu.”
“Nhưng xin ngài đừng quên, Kính Phi nương nương là mẫu thân thân sinh của Đại Hoàng tử điện hạ, là người có cơ hội được chọn làm Thái tử nhất, thì chuyện Kính Phi nương nương sinh ra tâm tư không chính đáng cũng không phải là không có khả năng.”
Nghe Công Tôn Việt nói xong, Hoàng đế liền trở nên trầm mặc.
“Đương nhiên, hai vị Quý phi vẫn phải đặt vào vòng nghi vấn. Dù sao phân vị của hai vị nương nương cao, quyền lực trong tay cũng lớn hơn, còn có mẫu tộc giúp đỡ.”
Hoàng đế nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngoại trừ ba người này, thì không còn người nào khác sao?”
Công Tôn Việt cũng không dám khẳng định: “Dựa theo phỏng đoán, chủ mưu chỉ có thể là một trong ba vị này. Dù sao để thực hiện kế hoạch này thì cần quá nhiều thứ. Phi tần có phân vị thấp, cho dù có lòng cũng không làm được, nhiều lắm cũng chỉ có thể là tòng phạm.”
Công Tôn Việt phân tích từng cái một: “Trong bốn vị phi, ngoại trừ Kính Phi nương nương, dưới gối Thục phi không có thân tử [1], cho dù có Thập nhị Hoàng tử nhưng Thục phi nương nương cũng không cần phải vì Thập nhị Hoàng tử mà làm nên chuyện này. Cùng lý do trên, động cơ của mẫu thân thân sinh của Thập tam Hoàng tử - Định Phi nương nương cũng không đủ. Hơn nữa vi thần nghe nói, Định Phi nương nương là cháu gái của Huệ Thái phi, quan hệ giữa ngài ấy và Thái hậu nương nương cũng không tệ, nói không chừng ngài ấy còn mong có thể dính chút hào quang của Lục Hoàng tử lên người Thập tam Hoàng tử, cho nên ngài ấy cũng không đến mức sẽ vì nhi tử chỉ mới năm sáu tuổi mà làm ra loại chuyện này.”
[1] Thân tử: con ruột
Hoàng đế tiếp lời nói: “Thành Phi thì càng không thể. Tính tình của nàng ấy và mẫu tử lão Ngũ khá giống nhau, do dự không quyết đoán, vâng vâng dạ dạ, nhất định sẽ không thể làm nên chuyện độc ác như thế này. Huống hồ xuất thân của Thành Phi cũng bình thường, trong nhà cũng không có người có thể giúp nàng ấy. Đối với người nhà của Minh Thái y, nàng ấy cũng sẽ không có cách nào giấu người mà không chút sơ hở như thế.”
Công Tôn Việt gật đầu nói: “Hoàng thượng thánh minh.”
Sau khi quân thần hai người bọn họ mật đàm một thời gian dài, Hoàng đế cảm thấy trong lòng mình rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng lại càng cảm thấy mê mang hơn.
Vinh Quý phi cũng được, Toàn Quý phi hay là Kính Phi cũng vậy, đều là người bên gối của hắn. Hoàng đế không muốn hoài nghi người nào, nhưng lại không thể không hoài nghi.
Hắn đứng khoanh tay trên đài ngắm sao, nhìn về nơi xa xăm, nói với Công Tôn tiên sinh đứng bên cạnh: “Sở Văn, ngươi không hiếu kỳ, cuối cùng người trẫm muốn lập làm Thái tử là ai sao?”
Công Tôn Việt cười cười, tự giễu nói: “Cả đời này của thần, đã biết quá nhiều chuyện không nên biết, đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ không nên tiết lộ, tương lai nhất định sẽ bị trời phạt. Cho nên vi thần không muốn tiếp tục biết quá nhiều bí mật của thế gian nữa. Hoàng thượng nguyện ý nói, đó là vì tín nhiệm vi thần, đương nhiên vi thần sẽ vì Hoàng thượng phân ưu. Còn nếu Hoàng thượng không muốn nói, vi thần cũng tuyệt đối sẽ không hỏi thêm một chữ.”

“Tốt.” Hoàng đế nhịn không được, tán thưởng một tiếng.
Hắn rất thích tính tình không màng hơn thua này của Công Tôn Việt, dùng thái độ điềm nhiên để xử thế. Phu nhân của hắn khắc chế được bệnh đậu mùa, đó là công lao lớn cỡ nào, nhưng hắn chưa bao giờ kiêu căng, mà vẫn luôn giữ thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vô cùng khiêm tốn để đối mặt với Hoàng đế, đối mặt với thế nhân, đây chính là chỗ Hoàng đế ưng ý nhất ở Công Tôn Việt.
Hoàng đế cười nhạt, trong ánh mắt lại là cảm xúc tang thương trước nay chưa từng có: “Vậy ngươi có biết, vì sao trẫm phải giữ lại Hoàng hậu?”
Thấy vẻ mặt Công Tôn Việt chần chờ không dám nói, Hoàng đế liền nói: “Sở Văn cứ to gan suy đoán đi, cho dù ngươi nói cái gì, trẫm đều sẽ không trách tội. Cho dù có đoán sai, trẫm cũng sẽ không cười ngươi.”
Công Tôn Việt trầm mặc, rồi nhẹ giọng hỏi: “Chính là vì Thái tử tương lai, Lục Hoàng tử đã qua đời, và còn vì… Lệ Phi nương nương?”
Hoàng đế nhịn không được, cười to rồi nói: “Ha ha, quả nhiên, trên đời này người hiểu trẫm nhất, không ai khác chính là Sở Văn Quân.”
Suy nghĩ trong lòng Hoàng đế chính là, nếu hắn phế Hoàng hậu, hậu vị sẽ bỏ trống, sau đó các văn võ bá quan sẽ năm lần bảy lượt xin hắn lập hậu mới.
Hiện giờ trong hậu cung, các Hoàng tử đã không còn nhỏ, nếu Hoàng đế lập một vị Hoàng hậu trẻ tuổi từ ngoài cung vào, lỡ như sinh hạ được Hoàng tử, như vậy quan hệ giữa tiểu Hoàng tử con vợ cả và mấy Hoàng huynh chắc chắn sẽ lại là một phen tinh phong huyết vũ.
Cho dù sau này không hạ sinh Hoàng tử, tất nhiên cũng sẽ vì bảo vệ địa vị của mình, quậy cho ao nước đục hậu cung này càng thêm đục hơn.
Cho nên, chỉ có thể chọn từ trong những phi tần hiện có.
Theo lý thì Vinh Quý phi, Toàn Quý phi, và mẫu thân thân sinh của Đại Hoàng tử - Kính Phi, một trong ba người này là nữ nhân có tư cách trở thành Hoàng hậu nhất, nhưng các nàng cũng là người có khả năng hại chết Lục Hoàng tử và là nữ nhân hắn ghét nhất lúc này.
Trước khi điều tra rõ người ẩn sau màn đã độc chết Lục Hoàng tử, Hoàng đế không có cách nào xem nhẹ cái chết của ái tử mà lập một trong các nàng làm Hoàng hậu.
Thêm một lý do vô cùng quan trọng hơn nữa là, sau khi Hoàng hậu rơi đài, từ miệng cung nhân của nàng ta hắn đã biết được một manh mối. Nhờ đó, Hoàng đế cơ bản nhận định, chuyện năm đó Lệ Phi và Chung Thái y tư thông, Hoàng hậu không phải chủ mưu, tất nhiên điều này có tác dụng vô cùng quan trọng.
Hắn lợi dụng việc này, thương lượng điều kiện với Hoàng hậu. Chỉ cần Hoàng hậu đáp ứng nhận tội, thừa nhận lúc trước chính nàng ta hãm hại Lệ Phi, Hoàng đế sẽ tạm thời giữ lại ngôi vị Hoàng hậu, ở bên ngoài không nói về chuyện Hoàng hậu độc sát Hoàng tử, chỉ định Hoàng hậu tội danh ghen tỵ, hãm hại phi tần, cả đời bị giam lỏng.
Hoàng hậu biết, dù cho bây giờ Hoàng đế đã thay đổi thành người có tâm địa tàn nhẫn như thế nào, với những chứng cứ hiện tại Hoàng đế đang nắm giữ thì không những có thể phế hậu mà thậm chí còn có thể xử tử nàng.
Cũng chỉ có đương kim Hoàng đế, mới có thể giữ lại cho nàng một mạng, còn tạm thời giữ lại vị trí Hoàng hậu cho nàng.
Sau khi biết được Tam Hoàng tử không có khả năng bước lên ngôi vị Hoàng đế, Hoàng hậu cảm thấy mình dù sống cũng không còn gì luyến tiếc. Nhưng mà Hoàng hậu nghĩ lại, cảm thấy không ổn, chết không bằng còn tồn tại, thế sự khó lường, chỉ cần nàng còn sống, chỉ cần con cái của nàng còn sống thì vẫn có một tia hy vọng. Hơn nữa dù rằng không phải vì tiền đồ của Tam Hoàng tử thì việc hôn sự của Tam Công chúa vẫn chưa được quyết định. Nếu nó còn chưa xuất giá mà đã trở thành nữ nhi của phế hậu, sau này làm sao có thể tìm được nhà chồng tốt?
Hoàng hậu nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn không thể không “cảm động đến rơi nước mắt” mà đồng ý với đề nghị của Hoàng đế.
Cái chết của Lục Hoàng tử, Hoàng đế để Toàn Quý phi bận rộn qua lại, mất công tra xét một thời gian, cuối cùng vẫn như vậy không giải quyết thêm được cái gì.
Bởi vì Hoàng đế biết, hung thủ chân chính, chỉ sợ là một người khác. Hơn nữa người này, thủ đoạn còn cao minh hơn Hoàng hậu vạn lần….
Lúc từ trên đài ngắm sao đi xuống, Hoàng đế bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, lập tức quay sang hỏi Công Tôn Việt: “Còn có một chuyện, trẫm vẫn nghĩ hoài không rõ, còn phải mời Sở Văn Quân giải đáp thắc mắc giúp trẫm.”
Công Tôn Việt vội nói: “Mời Hoàng thượng nói.”

“Hơn mười ngày sau khi Dược nhi chết, Toàn Quý phi vẫn có thể lục soát được độc dược từ Khôn Nghi cung, chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản là vì Hoàng hậu quên xử lý sao? Trẫm vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.”
Công Tôn Việt hạ giọng nói: “Ý của Hoàng thượng là, ngài hoài nghi Toàn Quý phi giá hoạ Hoàng hậu?”
“Không, Hoàng hậu đã thừa nhận độc dược kia là của nàng ta, cũng thật sự là chính nàng ta không vứt nó đi. Ý của Chu thị là, nàng ta không thẹn với lương tâm, cho nên không hề nghĩ đến việc bản thân sẽ bị điều tra, nên không xử lý bình độc dược kia. Nhưng trẫm vẫn suy nghĩ, nàng ta giữ lại bình độc dược không màu không vị kia, có phải là vì có tác dụng gì khác hay không …”
Công Tôn Việt phát hiện, sau khi trải qua chuyện này, Hoàng đế đã trở nên thành thục hơn không ít, có thể suy nghĩ sâu xa đến như thế, nếu là trước kia thì không thể nào được như vậy.
Hắn nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Lúc Thái hậu bệnh nặng, có phải vì Hoàng thượng muốn đánh lui Hung Nô đang tác loạn nơi biên cảnh, nên đã đi tìm Đại Hoàng tử điện hạ?”
Trong lòng Hoàng đế cả kinh: “Ý ngươi là, bình độc dược kia, là chuẩn bị cho Đức nhi?”
“Đây cũng chỉ là suy đoán của thần thôi, không có bằng chứng cụ thể, Hoàng thượng nghe một chút rồi quên đi, không cần để trong lòng.
“Độc phụ này…”
Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy, cho dù Hoàng hậu còn chưa kịp xuống tay với nhi tử của mình, nhưng nàng ta đã có suy nghĩ này, cũng đã bắt tay hành động, thì đã rất đáng chết rồi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn mềm lòng, lại cảm thấy Hoàng hậu cũng hơi bị oan uổng, hơn nữa giữ lại nàng ta cũng còn có tác dụng, nên chỉ có thể tạm thời nuốt cơn giận này xuống….
Cuối năm Duyên Hoà thứ mười bốn, Hoàng hậu Chu thị thừa nhận mình năm đó ghen ghét Lệ Phi được sủng ái, nên bày kế ly gián đế phi. Chỉ là về cái chết của Lục Hoàng tử, thì nàng ta kiên quyết không nhận tội.
Cuối cùng Hoàng đế hạ ý chỉ, Hoàng hậu ghen tị, không có khí độ của mẫu nghi thiên hạ, thu hồi Phượng ấn Hoàng hậu, tước đi quyền tiên biểu [2] của Trung cung, giam lỏng Hoàng hậu cả đời ở Khôn Nghi cung, không có lệnh không ai được thăm hỏi.
[2] Tiên biểu: Là quyền lợi đặc biệt của Hoàng hậu trong quản lý lục cung, do Hoàng hậu nói ra và được nữ quan ghi chép lại, đóng thêm phượng ấn vào bảo sách.
Thánh chỉ vừa được ban ra, lập tức trong cung dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Trong lòng mọi người đã sớm nhận định, Hoàng đế xử trí Hoàng hậu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng họ lại không tưởng tượng được, Hoàng hậu không bị phế, còn đưa thêm một Lệ Phi ra ngoài.
Phải biết rằng một khi Hoàng hậu nhận tội, thì cũng tương đương với việc gián tiếp sửa lại án sai của Lệ Phi năm đó. Hiện tại sau khi đã chứng minh rằng Lệ Phi trong sạch, bước tiếp theo có phải Hoàng đế liền đưa Lệ Phi từ Hàn Hương điện ra ngoài hay không?
Tuy mấy năm gần đây, người trong hậu cung đều cam chịu cảnh nhìn Định Phi – phi tần trẻ tuổi được sủng ái nhất, nhưng những lão nhân trong cung đều biết, năm đó Lệ Phi nhận được bao nhiêu sủng ái, nếu nói sự sủng ái đó còn hơn cả Định Phi hiện nay gấp ngàn lần vạn lần cũng không hề quá chút nào.
Nếu thật sự Lệ Phi đã trở lại, bầu trời hậu cung này, chỉ sợ lại thay đổi.


Bình luận

Truyện đang đọc