HOÀNG TỬ MỖI NGÀY HĂM HỞ TIẾN LIÊN

Chương 45:

Edit: Cảnh Phi
Beta: Rine Hiền phi
 
Mùa xuân se lạnh, mà các cô nương thì sợ lạnh cho nên vẫn cứ mặc những chiếc áo nhỏ màu sặc sỡ. Chỉ cần một ánh mắt lướt qua đã cảm thấy như một hoa viên rực rỡ, so với những đóa hoa đẹp nhất trong ngày xuân còn đẹp hơn ba phần.
 
Cách đám nữ hài tử không xa là Bùi Thanh Thù, hắn không quen ai cả nhưng nếu đã đụng mặt nhau rồi cũng không nên rời đi như vậy. Luôn phải chào hỏi một chút mới không có vẻ thất lễ.
 
Hiện tại Bùi Thanh Thù cảm thấy vô cùng may mắn, vì có một người hoạt bát rộng rãi như Thất Hoàng tử ở cạnh mình. Nếu chỉ có một mình hắn thì sợ là sẽ khó xử mất thôi. Cũng may Thất Hoàng tử không cảm thấy ngại gì, nhìn thấy các vị cô nương còn rất vui vẻ hỏi gia đinh kia: “Những vị này là?”
 
“Là Nhị cô nương và Tứ cô nương trong phủ, còn có Đại cô nương Chung gia.”
 
Vừa nghe đến hai chữ “Chung gia” trong lòng Bùi Thanh Thù lộp bộp một tiếng.
 
Chuyện này… sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
 
Ở bên kia, ba vị cô nương cũng thấy được hai người bọn họ.
 
Dường như có người nói cho các nàng biết thân phận của Thất Hoàng tử và Bùi Thanh Thù, ba người kia đều đồng loạt tiến lên, cách khoảng vài bước hành lễ với bọn họ.
 
Bùi Thanh Thù vội vàng đáp lễ.
 
Sau khi đáp lễ xong Thất Hoàng tử nói: “Rảnh rỗi không có việc gì, cho nên ta lôi kéo Thập Nhị đệ đi khắp nơi một chút, không cẩn thận quấy rầy đến nhã hứng của các vị cô nương rồi.”
 

Vị lớn tuổi nhất, Nhị cô nương Tả gia kia dịu dàng cười nói: “Thất điện hạ khách khí. Dưới bầu trời này, nơi đâu không phải là đất của thiên tử. Ngài cùng Thập Nhị điện hạ là Hoàng tử, ở trong vườn đi dạo một chút có gì mà quấy rầy, khắp nơi trong Tả phủ này đều là Hoàng gia ban thưởng cho.”
 
Bùi Thanh Thù có chút bất ngờ nhìn về phía Tả Nhị cô nương này.
 
Hắn còn tưởng rằng thân là hậu thế của Nữ đế, cô nương Tả gia ít nhiều sẽ có chút cứng cỏi chứ. Không nghĩ rằng vị Nhị cô nương Tả gia này tính tình lại ôn hòa như vậy, xem dáng người thì có vẻ liễu yếu đào tơ.
 
Thoạt nhìn Thất Hoàng tử có vẻ rất thích tiểu tỷ tỷ Nhị cô nương này, thuận thế lập tức hàn huyên cùng người ta.
 
Bùi Thanh Thù thật bội phục hắn ta, Thất Hoàng tử chỉ cùng Tả Nhị cô nương hàn huyên vài câu là có thể khiến người ta che miệng lại cười.
 
Chẳng qua tuổi của Tả Nhị cô nương cũng đã lớn, nàng không hề chỉ lo nói chuyện phiếm mà quên mất hai vị muội muội ở bên cạnh. Mới nói được mấy câu, nàng đã kéo một nữ hài tử cùng xấp xỉ tuổi với Bùi Thanh Thù nói: “Đúng rồi, đây là Tứ muội muội của ta.”
 
Tả Tứ cô nương búi tóc hai bên rất đáng yêu, khuôn mặt tròn tròn, một đôi mắt to như quả nho nhìn xẹt qua trên người Thất Hoàng tử, sau đó nhìn trên người Bùi Thanh Thù.
 
“Vị này chính là biểu muội Chung gia, nữ nhi của cô cô ta.”
 
Bùi Thanh Thù không khỏi tò mò nhìn tiểu nữ hài kia.
 
Phần lớn tiểu hài tử đều sẽ có một chút mập mạp. Nhưng nữ hài tử này vô cùng gầy, cho dù trên người mặc một chiếc áo màu tím nhạt thêu hoa văn cây trúc không hề mỏng thì cũng không có vẻ mập mạp chút nào.
 
Khác với Tả Tứ cô nương cùng tuổi, Chung Đại cô nương chỉ búi một nửa tóc. Tóc chia thành hai phần, một nửa phía trên búi tròn, phía dưới thả tự nhiên, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
 
Trong nháy mắt nhìn về phía nàng, đột nhiên Bùi Thanh Thù giống như thấy được bóng dáng của một người. Chẳng qua loại cảm giác này chỉ lướt qua vài giây, nhanh đến nỗi khiến hắn gần như không bắt giữ được.
 
Bùi Thanh Thù nhịn không được hỏi: “Vị này chính là... cô nương nhà Chung Thái y?”
 
Chung cô nương gật gật đầu, rũ mắt nói: “Đúng vậy.”
 
Trong lòng Bùi Thanh Thù run lên.
 
Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy, vị trước mắt này lại là nữ nhi của Chung Thái y, kẻ có gút mắc với Lệ Phi và Ân Tần?
 
Nhưng mà, không đúng…
 
Nếu nàng thật sự là nữ nhi của Chung Thái y, thì Chung Thái y xảy ra chuyện, sao nàng có thể còn êm đẹp đứng ở chỗ này, tham gia hôn lễ của Đại Công chúa?
 
“Y thuật của dượng rất cao minh.” Cô nương Chung gia không nói chuyện, nhưng Tả Tứ cô nương lại thay nàng nói tiếp: “Khi ta còn nhỏ từng bị nhiễm phong hàn, còn phát sốt, đều là dượng giúp ta chữa khỏi.”
 
Tả Nhị cô nương liếc mắt nhìn muội muội một cái, lại nhìn nhìn Thất Hoàng tử, bật cười nói: "Muội thì mới bao lớn, cứ nói khi mình còn nhỏ như thế này, như thế kia, chẳng phải có ý chê những người như chúng ta đã già rồi ư?"
 
Mọi người nghe xong, đều nở nụ cười.
 
Tùy nói đám người Bùi Thanh Thù tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, bọn hắn lại không thân với mấy vị cô nương này, nói vài câu rồi mỗi người đều tự yên tĩnh trở lại.
 

Sau khi Bùi Thanh Thù trở lại thì bất ngờ phát hiện không biết Tứ Hoàng tử đã đi nơi nào, Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử thì đã ngồi ở bàn tiệc trước rồi. Chỉ là Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử ngồi hai bên, không ai nhìn ai. Ngũ Hoàng tử ngồi ở giữa hai người rất khó xử. Không khí một lần nữa vô cùng xấu hổ.
 
Sau khi Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử ngồi xuống xong, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, chỉ có thể ghé vào nhau thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ.
 
Ngũ Hoàng tử ngồi đối diện, thoạt nhìn rất muốn gia nhập nói chuyện với bọn họ nhưng vì nguyên nhân khoảng cách, chỉ đành buồn bực nhìn hai người.
 
Một lúc lâu không nói lời nào, phỏng chừng Tam Hoàng tử cũng nghẹn hỏng rồi, nên không nhịn được chủ động tới hỏi Thất Hoàng tử: “Lão Thất, đệ cùng Thập nhị đang nói gì mà vui vẻ vậy?”
 
Thất Hoàng tử xấu hổ cười cười: “Cũng không có gì, chỉ là tò mò, Đại ca bận rộn ở bên ngoài thì cũng thôi, nhưng sao lại không thấy đám người Lục ca vậy?”
 
Nhắc tới đám đệ đệ này, Tam Hoàng tử châm chọc cười một tiếng: “Lão Lục quý giá lắm, nói là đổi mùa nên thân thể không thoải mái, lão Cửu tám phần là ở lại chăm sóc hắn rồi.”
 
Thất Hoàng tử cười đến càng xấu hổ: “Ra vậy, ra vậy à…”
 
Cứ xấu hổ mà hàn huyên được trong chốc lát, rốt cuộc Tứ Hoàng tử cũng đã trở lại.
 
Tuy rằng Tứ Hoàng tử không nói nhiều lắm, nhưng tính tình hắn lại không hề cam chịu. So với Ngũ Hoàng tử có tính tình mềm yếu, cho dù Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử có nói cái gì thì lão Tứ cũng có thể giữ bình tĩnh, thậm chí còn phản bác lại gấp bội. Cho nên từ trước tới nay Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử chỉ dám nói bậy ở sau lưng Tứ Hoàng tử, rất ít khi gây hấn trước mặt hắn, tránh cho trở mặt đến kịch liệt, ngược lại bản thân không xuống đài được.
 
Có Tứ Hoàng tử ở đây, dù là Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử, hay là ai không để ý tới ai, ít nhất một bàn người có thể tâm sự chuyện đời. Kể cả có là làm ra vẻ một hoàng thất hòa thuận trước mặt người ngoài cũng tốt.
 
Không bao lâu sau, hôn lễ chính thức bắt đầu. Bởi vì trước khi đại hôn chính thức, đã trải qua vấn danh, nạp thái, một loạt quá trình, ngày đại hôn, nghi thức chủ yếu chính là báo với thiên địa và hợp cẩn. Sau khi đã lạy thiên địa, tân nương tử được đưa vào phòng tân hôn, kế đó là bắt đầu tiệc rượu.
 
Ăn xong một bữa này, mấy huynh đệ Bùi gia đều không cảm thấy có mùi vị gì, hận không thể tan sớm một chút để hồi cung, đỡ phải chịu đựng bữa cơm như giày vò thế này.
 
Nhưng qua tiệc rượu thì còn phải nghe diễn.
 
Tam Hoàng tử chịu không nổi, ăn cơm no xong muốn đi. Kỳ thật quan hệ giữa hắn và Đại Công chúa rất bình thường, hôm nay căn bản không muốn tới, đều là Hoàng hậu ép buộc hắn.
 
Thật sự Tam Hoàng tử nghĩ không ra, hắn là đích tử của Hoàng hậu, việc gì phải đi lấy lòng một Công chúa do phi tần sinh ra. Cho nên hắn tới đây là tâm không cam, tình không nguyện, thời điểm rời đi cũng không hề khách khí, ngay cả lời chào hỏi cũng chưa nói với đám người Tả gia.
 
May là Tả Tam công tử tinh mắt, đuổi theo tiễn người ra ngoài, lúc này mới không bị người khác nói là Tam Hoàng tử lặng lẽ rời đi. Bằng không quay đầu lại truyền ra ngoài, nhất định có người nói Tả gia thất lễ, không đón tiếp tốt Tam Hoàng tử.
 
Nhị Hoàng tử là một người mê xem hát, nghe nói trong viện phía sau có diễn tuồng thì là người đầu tiền chạy vội qua xem.
 
Tứ Hoàng tử nói muốn ở lại tiếp đón giúp tỷ tỷ, tỷ phu, không chịu đi xem. Ngũ Hoàng tử mang theo hai nô tài cùng đi.
 
Kỳ thật Bùi Thanh Thù rất thích xem diễn, nhưng Thất Hoàng tử lại không thích xem, một mực lôi kéo hắn nói chuyện bát quái. Cuối cùng Bùi Thanh Thù không thể nhịn được nữa, chỉ có thể kéo hắn ra ngoài.
 
Sau khi trở lại trên xe ngựa, Bùi Thanh Thù mới đen mặt nói: “Thất ca, lần trước ăn tết, Tứ ca từng nói với huynh cái gì, huynh đều quên hết rồi à? Chúng ta ở Tả phủ của người ta, sao lại còn bàn chuyện của người ta?”
 
“Cũng đúng nhỉ, chúng ta rời đi sớm một chút không phải xong rồi ư?” Hiện tại đầu óc Thất Hoàng tử đều là chuyện bát quái, cũng không rảnh lo tới vị đệ đệ Bùi Thanh Thù giáo huấn mình: “Ai da, đệ đoán xem vừa rồi ta đi tịnh phòng nghe được chuyện gì?”
 
“Vừa nãy không phải đã nói rồi à?” Bùi Thanh Thù thật bội phục trí nhớ của Thất Hoàng tử. “Huynh nói Nhị cô nương Tả gia và Tứ cô nương ở trong vườn giải sầu, bởi vì giận dỗi với Tả Tam cô nương.”
 

Nếu hiện tại Bùi Thanh Thù vẫn còn là nữ hài tử ở trong khuê phòng, có lẽ hắn còn hứng thú đối với tin tức này một chút. Chỉ là bây giờ... việc nhiều chuyện này với hắn mà nói thật sự quá thấp hèn.
 
“Đây không phải trọng điểm, được chưa! Trọng điểm là, hai vị cô nương này lại là con vợ lẻ, đệ dám tin không? Tuy ta không gặp nhiều nữ tử cho lắm, nhưng ta nhìn ra được, dung mạo của các nàng so với các hoàng tỷ, hoàng muội của chúng ta không hề kém cỏi chút nào. Thứ nữ còn như thế, thật không dám tưởng tượng đích nữ Tả gia sẽ có dáng vẻ gì!”
 
“Mặc kệ nàng ta có dáng vẻ gì, nữ nhi Tả gia cũng không thể làm Hoàng tử phi, Thất ca huynh vẫn đừng nên nhớ thương cô nương nhà người ta.”
 
Kỳ thật bây giờ danh vọng Tả gia rất cao, nhưng lực ảnh hưởng ở trên triều đã không còn lớn như trước.
 
Bùi thị sợ Tả gia lại có một Nữ đế cướp đoạt chính quyền, căn bản không dám cho người Tả gia thực quyền gì. Thậm chí còn có một quy định bất thành văn - bất luận là Thái tử hay là Hoàng tử, đều không thể cưới nữ tử Tả thị làm phi, ngăn chặn hết khả năng người Tả thị mưu triều soán vị.
 
Thất Hoàng tử nghe xong, vội vàng biện bạch: “Không phải do ta tò mò thôi sao, ai mà nhớ thương người ta chứ! Thập nhị đệ, đệ đừng nói oan cho ta, chẳng lẽ đệ không hiếu kì hai vị đích nữ Tả gia trông như thế nào sao?”
 
Bùi Thanh Thù lắc đầu: “Không hiếu kỳ.”
 
Thật ra hắn càng cảm thấy hứng thú đối với vị Chung cô nương kia hơn.
 
Trên đường hồi cung, hắn thật sự nhịn không được, dường như lơ đãng tìm hiểu tin tức Chung Thái y từ Thất Hoàng tử.
 
“Thất ca, vị Chung Thái y mà Tả Tứ cô nương nhắc đến... Huynh gặp qua chưa?”
 
Vốn dĩ Bùi Thanh Thù không có hy vọng gì, dù sao năm đó khi Lệ Phi và Chung Thái y xảy ra chuyện, Thất Hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi.
 
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Thất Hoàng tử không cần nghĩ ngợi đã nói: “Gặp qua rồi.”
 
Bùi Thanh Thù kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Huynh gặp qua rồi à?”
 
“Đúng vậy. Năm ngoái ta bị ngã té đập đầu, vậy nên đầu bị thương, là Chung Thái y băng bó giúp ta đó.” Thất Hoàng tử khó hiểu nhìn về phía Bùi Thanh Thù.
 
“Sao vậy, Thập Nhị đệ, đệ có chỗ nào khó chịu sao?”
 
Bùi Thanh Thù ngơ ngác nhìn về phía Thất Hoàng tử.
 
Nói như vậy, vị Chung Thái y này không chỉ còn sống, mà còn tiếp tục ở trong cung làm việc?
 
Đây... đây là cái tình huống gì vậy?
 
Cứ coi như Hoàng đế nhân từ, không gi3t ch3t hắn ta, nhưng năm đó ngay cả Lệ Phi được sủng ái cũng phải vào lãnh cung, vậy mà Chung Thái y vẫn không có việc gì, còn tiếp tục ở trong cung làm việc, này thật sự... khiến người ta không thể ngờ được.

Chương 46:

Edit: Chang Phi


Beta: Vy Phi


"Thập nhị đệ, đệ làm sao vậy, có phải bị trúng tà hay không?" Thất Hoàng tử thấy Bùi Thanh Thù ngẩn ra, dơ tay quơ quơ ở trước mắt hắn: "Nếu là trúng tà vậy thì gọi thái y cũng vô dụng, vậy phải mời làm pháp đúng không?"


"Cái gì chứ! Ta không có việc gì, chỉ là hai ngày nay cứ hắt xì mãi, không biết có phải là giao mùa nên bị cảm mạo hay không nữa......"




Thất Hoàng tử kỳ quái mà nói: "Không phải từ trước đến giờ đệ đều gọi Tiết thái y xem bệnh sao? Làm sao vậy, có phải hắn không hợp ý đệ hay không?"


Bùi Thanh Thù không dám nói rõ chuyện này cho Thất Hoàng tử, chỉ có thể lắc đầu, vội vàng đánh trống lảng, lừa gạt Thất Hoàng tử.


Sau khi hồi cung, Bùi Thanh Thù liền phân phó Tiểu Đức Tử, để hắn đi âm thầm hỏi thăm tình huống của Thái Y Viện một chút.


Hiệu suất làm việc của Tiểu Đức Tử rất cao, không bao lâu liền trở về báo cáo với hắn.


Bùi Thanh Thù không hỏi thăm thì không biết, nên lúc này mới biết rõ ràng, hoá ra trong Thái Y Viện lại có hai vị Chung thái y, đều xuất thân cùng một gia tộc.


Nghe nói rất nhiều năm về trước, Chung gia chính là thế gia thái y. Trong gần trăm năm, mỗi một đời Viện sử Thái Y Viện, trên cơ bản đều là họ Chung.


Nhưng hiện tại lại có một ngoại lệ.


Nghe nói năm, sáu năm trước, Viện sử Thái Y Viện đời trước, cũng chính là Chung lão thái y, bởi vì lỗi của nhi tử mà từ quan về nhà.


Lúc ấy hắn có ba nhi tử đều ở Thái Y Viện, phạm lỗi chính là con thứ. Dựa theo lệ thường, vốn là để con trưởng của hắn kế thừa chức vị Viện sử Thái Y Viện.




Nhưng năm đó, con trưởng của Chung lão thái y cũng chỉ có hai mươi tuổi mà thôi, tuổi thật sự quá nhỏ, kinh nghiệm không đủ để thống lĩnh toàn bộ Thái Y Viện.


Dưới sự yêu cầu của Chung gia, cuối cùng Hoàng đế chọn người có tư lịch nhất Thái Y Viện, là Tưởng thái y gần 60 tuổi làm viện sử kế nhiệm.


Tiểu Đức Tử nói: "Con lớn của Chung lão thái y, hiện tại là chính ngũ phẩm Viện phán Thái Y Viện. Con nhỏ hiện tại chỉ là một ngự y bình thường, phẩm cấp là chính bát phẩm."


Bùi Thanh Thù gật gật đầu, dựa theo tuổi là có thể đoán ra được, vị Chung cô nương hắn nhìn thấy ở Tả phủ chính là nữ nhi của vị Chung thái y lớn kia.


Nếu đúng là như thế, vậy Hoàng đế vẫn còn được tính là từ bi, cho dù chính mình bị đội nón xanh, năm đó cũng chỉ xử lý một mình Chung thái y, không liên lụy đến người nhà của hắn ta.


Đương nhiên, cũng có thể là Hoàng đế cảm thấy chuyện này quá mất mặt, vì giữ gìn mặt mũi hoàng gia, mà tạm thời nhẫn nhịn không phát tác mà thôi.


"Vậy...... Ngươi có biết năm đó con thứ của Chung lão thái y đã phạm lỗi gì không?"


Bùi Thanh Thù muốn biết, năm đó Hoàng đế đã tìm một tội danh gì để đưa ra trừng phạt với Chung thái y.


Tiểu Đức Tử còn nhỏ, năm đó mới tiến cung không bao lâu Lệ Phi liền xảy ra chuyện, cho nên căn bản là hắn cũng không rõ vì sao Lệ Phi bị đưa vào lãnh cung, cũng hoàn toàn không biết Chung thái y cùng Lệ Phi có quan hệ gì.


"Nghe nói là lúc xem bệnh cho vị nương nương nào đó đã khám sai, làm kéo dài bệnh tình của vị nương nương kia. Bị đánh hai mươi đại bản, tước chức quan, lưu đày đến nơi khác. Còn cụ thể đi nơi nào, nô tài cũng không rõ ràng lắm."


Chỉ là cách chức lưu đày mà thôi, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng sao?





Bùi Thanh Thù theo bản năng mà cảm thấy, đây là kết quả Lệ Phi đã nỗ lực, cũng là sự thỏa hiệp của Hoàng đế đối với Lệ Phi.


Không biết vì cái gì, Bùi Thanh Thù không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra.


Không nói Chung thái y có một phần vạn khả năng có thể là phụ thân thân sinh của hắn, chỉ nói Chung thái y cũng đã từng là vị hôn phu của Lệ Phi, nhất định có chiếm một vị trí nhỏ ở trong lòng Lệ Phi.


Hoàng đế đoạt thê của thần tử vốn đã là việc đuối lý, thiệt thòi cho Chung thái y. Nếu hắn còn tự làm theo ý mình, gi3t ch3t Chung thái y, vậy nhất định Lệ Phi sẽ còn hận hắn hơn bây giờ.




Hiện tại tình huống tuy rằng không tốt, nhưng ít nhất Chung thái y vẫn còn sống, mọi người vẫn chưa hoàn toàn xé rách da mặt.


Sau khi Bùi Thanh Thù biết được những việc này, liền không nhớ thương những chuyện xưa năm cũ đó nữa.


Hiện tại việc quan trọng nhất với hắn là cùng đi học với các hoàng huynh.


Mấy ngày trước Tống Nghiêu đã nói qua, hiện tại hắn đã hoàn thành việc giáo dục vỡ lòng cơ bản cho Bùi Thanh Thù, nên muốn để Bùi Thanh Thù cùng đi học với các hoàng huynh.


Nói một câu thật lòng, Bùi Thanh Thù rất không nỡ.


Hắn cảm thấy khó gặp được lão sư tốt như Tống Nghiêu, nếu vẫn có thể học tập cùng hắn thì tốt rồi.


Nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, Tống Nghiêu là Thám hoa lang tiền đồ như gấm, không có khả năng vẫn luôn giảng bài cho một nhóc con như hắn. Chờ hết kỳ hạn ba năm ở Hàn Lâm viện, có khả năng Tống Nghiêu sẽ phải đi nhậm chức ở bên ngoài.


Lấy tài năng cùng xuất thân của Tống Nghiêu, tương lai có thể sẽ đi vào nội các, trở thành các lão cũng không chừng.


Một ngày đơn độc đi học cuối cùng, Tống Nghiêu nhìn ra Bùi Thanh Thù không nỡ, liền khuyên bảo hắn: "Học một mình mà không có bạn bè, sẽ ngu dốt mà nông cạn. Hiện tại điện hạ không đến trường, không có so sánh, không biết chênh lệch giữa mình cùng người khác, động lực học tập sẽ không đủ. Có thể cùng người khác cùng nhau học tập, thật ra là một chuyện vui, về sau điện hạ sẽ hiểu rõ."


Bùi Thanh Thù cũng không gạt hắn: "Ta sợ...... Có vài vị hoàng huynh sẽ không dễ ở chung cho lắm."


Tống Nghiêu cười cười nói: "Thiên hạ to lớn, loại người nào cũng có. Hiện tại tuổi của điện hạ vẫn còn nhỏ, có thể tự do lựa chọn chơi đùa với người mình thích. Nhưng chờ đến sau khi điện hạ lớn lên, tất nhiên sẽ phải ra vào triều đình, tiếp xúc với vô số kiểu người. Nếu điện hạ không thích ai, liền tránh người đó đi, tương lai điện hạ làm việc, chắc chắn vô cùng gian nan. Không bằng từ nhỏ liền bắt đầu học tập cách ở chung với người khác. Phải biết rằng loại kiến thức này, không thể đơn giản hơn so với đọc sách đâu."


Bùi Thanh Thù nghe xong, tâm phục khẩu phục gật gật đầu.


Tống Nghiêu lại hứa hẹn nói: "Điện hạ yên tâm, làm lão sư vỡ lòng của ngài, bất cứ lúc nào, thần cũng nguyện ý cống hiến sức lực vì điện hạ. Nếu về sau điện hạ gặp phải vấn đề nào khó khăn, chỉ cần thần có năng lực, đều sẽ giải đáp giúp điện hạ."


Bùi Thanh Thù nghe hắn nói như vậy, vui mừng đến cực điểm mà cười nói: "Đa tạ Tống tiên sinh! Ngài đã dạy ta, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, Thù nhi vĩnh viễn sẽ không quên ngài!"


Tống Nghiêu vội nói không dám.


Thầy trò hai người chào hỏi lẫn nhau, rưng rưng chia tay.


Sáng sớm hôm sau, Bùi Thanh Thù phải đi Tây điện Trường Hoa điện, cùng đọc sách với các Hoàng tử khác. Buổi tối hôm trước, hắn kích động đến mức ngủ không yên, lăn qua lộn lại ở trên giường hơn nửa ngày mới mơ mơ màng màng mà ngủ.


Bây giờ Bùi Thanh Thù có một đặc điểm đó là chỉ cần trong lòng có việc, buổi sáng nhất định sẽ tỉnh dậy sớm, đều không cần người khác gọi.


Tôn ma ma nhìn thấy liền vui mừng mà nói: "Đứa nhỏ đã lớn rồi."


Kỳ thật, ngoài hai ngày Hổ nhi mới vừa tiến cung kia ra, mức độ quan tâm của Tôn ma ma đối với Bùi Thanh Thù vượt xa hơn Hổ nhi rất nhiều.





Dù sao Bùi Thanh Thù không chỉ là chủ tử của bà, mà còn uống sữa của bà, từ nhỏ đã do bà bế bồng mà lớn lên. Nói về tình cảm, thậm chí còn thân hơn so với cả con mình sinh ra.


Cũng may Hổ nhi rất có mắt, cũng hiểu lý lẽ, trước nay đều không ghen ghét Bùi Thanh Thù. Nếu đổi thành đứa nhỏ không thành thật, chỉ sợ sẽ sinh ra tâm tư gì đó thôi.


Mới đầu Ngọc Tụ còn không yên tâm với mấy người Tôn ma ma, nhưng về sau lâu dần, thấy mẫu tử hai người này đều tận tâm tận lực hầu hạ Bùi Thanh Thù, lúc này mới tạm thời yên lòng.


Hôm nay Bùi Thanh Thù dậy sớm, lúc tới Trường Hoa điện, trong phòng lại có mỗi Cửu Hoàng tử có quan hệ không hợp với hắn đang ngồi ở đó.




Bùi Thanh Thù có chút xấu hổ mà nhìn nhìn khắp nơi, thậm chí còn không biết nên ngồi xuống đâu.


Cửu Hoàng tử liếc mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mà nói: "Đằng sau ta là chỗ ngồi của ngươi."


Tây điện tổng cộng có ba hàng bàn ghế, một hàng có ba chỗ ngồi. Bùi Thanh Thù nghĩ nghĩ liền hiểu được, chỗ ngồi này chắc là dựa theo thứ tự của các Hoàng tử mà sắp xếp.




Chỉ là từ Thất Hoàng tử đến Bùi Thanh Thù, tổng cộng chỉ có sáu Hoàng tử học tập ở chỗ này mà thôi, vì sao lại nhiều ra ba bộ bàn ghế chứ?


Bùi Thanh Thù cảm thấy Cửu Hoàng tử nói cho hắn nên ngồi ở chỗ nào cũng đã rất tốt, không dám hỏi nhiều, nên chỉ có thể tạm thời nén nghi vấn ở trong lòng.


"Đa tạ Cửu ca."


Cửu Hoàng tử nghe xong, từ trong mũi phát ra một câu "Ừ", rồi tiếp tục đọc sách.


Sau khi Phó Húc cùng Hổ nhi giúp Bùi Thanh Thù bày giấy, bút mực cùng sách vở xong không bao lâu, Bát Hoàng tử cùng Thập nhất Hoàng tử liền trước sau đi tới. Bùi Thanh Thù là đệ đệ, lại là ngày đầu tiên tới, tất nhiên phải đứng dậy hành lễ. Cửu Hoàng tử thì chẳng buồn nhúc nhích, chỉ nói một nói tiếng "Bát ca" với Bát Hoàng tử, rồi không tỏ vẻ gì khác nữa.


Chờ đến lúc sắp bắt đầu vào học, Thập Hoàng tử cũng tới, phía sau còn có ba nam hài nhìn có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ tên tự đi theo. Bùi Thanh Thù mơ hồ nhớ rõ bọn họ là con cháu trong tông thất, hình như đều là đường ca của mình.


Hiện tại Bùi Thanh Thù đã hiểu được, hoá ra nhiều thêm ba chỗ ngồi nữa chính là chuẩn bị cho mấy vị này.


Trong đám Hoàng tử, Thất Hoàng tử là người tới muộn nhất. Sắp đến lúc vào học rồi, hắn mới hoang mang rối loạn bước nhanh đến. Lão sư của bọn họ là Chu tiên sinh liền theo sát ở phía sau Thất Hoàng tử, mang một khuôn mặt xanh mét mà trừng mắt với Thất Hoàng tử.


Lưng Thất Hoàng tử như bị kim đâm, nhưng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ mím chặt miệng, cúi đầu, nhanh chóng đi đến chỗ của mà mình rồi ngồi xuống.


So sánh với lão sư ban đầu của Bùi Thanh Thù là Tống Nghiêu, vị Chu tiên sinh này tuổi lớn hơn một chút, ước chừng khoảng trên dưới năm mươi tuổi, tướng mạo thoạt nhìn cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.


Bùi Thanh Thù đã hỏi thăm qua, nghe nói hắn ta là người trong tông tộc của Hoàng hậu, thời trẻ cũng là tiến sĩ nhì bảng, nhưng bởi vì tính cách, lúc làm quan ở bên ngoài đã xảy ra xung đột với thượng cấp, con đường làm quan rất không thuận lợi. Sau đó lại thông qua quan hệ với Hoàng hậu, hắn ta liền vào cung, dạy học cho nhóm tiểu Hoàng tử.


Trước khi chính thức vào học, Bùi Thanh Thù đơn độc tiến lên phía trước, chào hỏi Chu tiên sinh.


Sau khi hành lễ bái sư, Bùi Thanh Thù lại trở về chỗ ngồi, cùng các huynh trưởng khác hành lễ với Chu tiên sinh, sau đó liền chính thức bắt đầu vào học.


Nghe cả một buổi sáng, Bùi Thanh Thù cảm thấy Chu tiên sinh xuất thân từ tiến sĩ nên kiến thức văn hóa vẫn rất sâu rộng nhưng cách giảng bài lại có chút nhàm chán, mị lực cá nhân cũng không sánh bằng Tống Nghiêu.


Chu tiên sinh dạy bọn họ tứ thư ngũ kinh, chính là hắn đọc một câu, nhóm tiểu hoàng tử liền đọc theo một câu, rồi dựa vào chính bọn họ lý giải ý nghĩa ở trong đó. Nếu có chỗ nào không hiểu thì đưa ra vấn đề để giải đáp.


Nếu da mặt dày như Thất Hoàng tử vậy còn tốt, nhưng da mặt hơi mỏng giống như Bùi Thanh Thù, lại vừa tới không theo kịp tiến độ học, nên có chút cố hết sức.


Bùi Thanh Thù không nghĩ tới chính là, nguyên nhân Chu tiên sinh dạy các Hoàng tử học như vậy, không chỉ xuất phát từ phong cách cá nhân của hắn. Ở đây, thật ra là còn do Hoàng hậu bày mưu đặt kế.


Chương 47:


Edit: Hy Hoàng Thái phi


Beta: An Thục phi


Con người của Hoàng hậu muốn nói là người tàn nhẫn độc ác thì cũng không phải, ít nhất là những Hoàng tử sinh sau Thất Hoàng tử, Hoàng hậu chưa từng có ý đồ ra tay độc hại bọn họ.


Mấy năm trước khi Hoàng hậu nhìn thấy các phi tần của Hoàng đế từng người một sinh ra hài tử thì trong lòng vô cùng khó chịu, cũng từng có ý định ra tay nhưng mà bị tâm phúc của mình là cô cô chưởng sự của Khôn Nghi cung khuyên can.


Vị Tần cô cô này lớn hơn Hoàng hậu mấy tuổi, là nữ nhi của nhũ mẫu đã chăm sóc Hoàng hậu, từ nhỏ Tần cô cô đã hầu hạ Hoàng hậu nên cảm tình rất thâm hậu. Sau khi nhũ mẫu của Hoàng hậu qua đời thì hai người càng thân như tỷ muội.


Tần cô cô khuyên Hoàng hậu: cho dù Hoàng đế có nhiều con trai thì những người có thể uy hiếp đến địa vị của Tam Hoàng tử cũng chỉ có Đại Hoàng tử và Lục Hoàng tử mà thôi. Những Hoàng tử khác còn nhỏ tuổi, cho dù được sủng ái ra sao cũng không có khả năng tranh đoạt ngôi vị Thái tử với Tam Hoàng tử.


Nếu đã như vậy thì tại sao Hoàng hậu không biểu hiện bản thân mình là người rộng lượng chứ? Đơn giản là trong cung có nhiều Hoàng tử chứng tỏ Hoàng hậu nhân đức.


Lúc đó Hoàng hậu đã có chút dao động nhưng còn hơi do dự. Hoàng hậu lo lắng trong những Hoàng tử nhỏ tuổi này lại xuất hiện một thiên tài như Lục Hoàng tử, nếu vậy sẽ gây thêm khó khăn cho việc Tam Hoàng tử nhập chủ Đông Cung.




Tần cô cô liền ra một chủ ý cho Hoàng hậu: để người do Hoàng hậu an bài dạy những Hoàng tử này đọc sách, dạy bọn họ trở thành những kẻ ngốc chỉ biết đọc sách mà không biết cách ứng dụng vào thực tế.


Học vấn của Hoàng đế cũng không cao, chỉ cần tìm người có xuất thân tiến sĩ là được, mỗi lần Hoàng đế ‘ngẫu nhiên’ đến nghe giảng thì giảng giải cẩn thận là đủ lừa dối Hoàng đế rồi.


Hoàng hậu nghe xong chủ ý này liền đồng ý, sau đó không lâu thì Chu tiên sinh đến Trường Hoa điện dạy học.


Mặc dù Hoàng hậu không được sủng ái nhưng nàng cũng là quốc mẫu, muốn làm chuyện nhỏ như thế này vẫn rất đơn giản.


Đối với vị lão sư là Chu tiên sinh thì trừ bỏ Thập nhất Hoàng tử là người có nề nếp ra thì tất cả các tiểu Hoàng tử còn lại đều không thích Chu tiên sinh.


Nhưng mà bọn họ còn nhỏ tuổi, lại nghe nói lão sư của các hoàng huynh yêu cầu bọn họ còn nghiêm khắc hơn cả Chu tiên sinh thì cũng không dám oán hận.


Đi học được mấy ngày, Bùi Thanh Thù phát hiện Chu tiên sinh cũng có chút ưu điểm: ít nhất Chu tiên sinh đi học hay tan học đều rất đúng giờ, từ trước đến nay chưa bao giờ sai giờ.


Trong thời gian nghỉ ngơi thì Bùi Thanh Thù sẽ tâm sự với các hoàng huynh hoặc thư đồng của mình.


Trong năm vị hoàng huynh học cùng, hắn thân thiết với Thất Hoàng tử nhất, đây là điều đương nhiên.


Bát Hoàng tử chỉ nịnh bợ Tam Hoàng tử còn với những người khác thì thái độ đều giống nhau, không tốt cũng không xấu, đối với Bùi Thanh Thù cũng vậy. Chính vì vậy nên quan hệ giữa hai người không tính tốt nhưng cũng không coi là xấu, thỉnh thoảng cũng có thể trò chuyện vài câu với nhau.


Cửu Hoàng tử ngồi ngay phía trước Bùi Thanh Thù, cũng là người ngồi gần hắn nhất nhưng từ đầu Cửu Hoàng tử nhìn hắn đã không vừa mắt rồi nên hai người bọn họ nếu không cần thiết thì sẽ không nói chuyện với nhau.


Ngồi bên cạnh Bùi Thanh Thù là Thập nhất Hoàng tử, bởi vì thứ tự trong các huynh đệ của hai người sát nhau nên trong cung có hoạt động gì bọn họ đều ở gần nhau, trước đó Bùi Thanh Thù cũng có cơ hội giao lưu với hắn mấy lần. Nhưng tính cách của Thập nhất Hoàng tử lại giống hệt người già, Bùi Thanh Thù không có đề tài chung khi nói chuyện với hắn nên hai người cũng ít nói chuyện với nhau.


Trong các vị hoàng huynh thì chỉ có Thập Hoàng tử là Bùi Thanh Thù gần như chưa có cơ hội tiếp xúc.


Thập Hoàng tử cũng vô cùng nhiệt tình và hứng thú với vị hoàng đệ mới nhập học là hắn. Tan học ngày đầu tiên Thập Hoàng tử liền đến bắt chuyện với hắn: hỏi hắn nghe Chu tiên sinh giảng bài có quen không, có nghe hiểu không, có cần chính hắn hỗ trợ gì không.





Lúc ấy Bùi Thanh Thù cảm thấy, không ngờ vị Thập hoàng huynh này rất nhiệt tình, cũng không có đáng sợ như Thất ca nói.


Thất Hoàng tử nhìn thấy Bùi Thanh Thù không nghe chính mình khuyên bảo tránh xa Thập Hoàng tử còn trả lời hắn ta thì ngay lúc đó gương mặt có chút khó coi. Trên đường trở về Khánh Ninh cung đen mặt không thèm nói chuyện.


Sau khi trở lại Khánh Ninh cung thì Thất Hoàng tử không về chỗ của mình mà đi đến chỗ của Bùi Thanh Thù nhắc nhở hắn: “Thập nhị đệ, lúc trước ta đã nói với đệ không nên thân thiết với lão Thập, đệ có nhớ không?”




“Đương nhiên nhớ rõ.” Bùi Thanh Thù lại nói: “Thất ca, huynh yên tâm, ta không có ý định quan hệ thân thiết với Thập hoàng huynh, đơn giản là lễ phép thôi.”


“Đối với loại người như hắn thì không cần lễ phép, nếu không hắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.” Thất Hoàng tử nhìn thấy Bùi Thanh Thù không rõ nguyên do mà chớp chớp mắt thì gãi gãi đầu, hắn muốn nói ra một ví dụ lại đột nhiên không nhớ gì, đành giậm chân một cái nói: “Thôi, dù sao đệ nghe ta là được. Không nói nguyên do khác chỉ nói chuyện lão Thập do Đôn Tần sinh, mà Đôn Tần lại là người của Toàn Quý Phi thôi thì đệ nhất định phải cẩn thận.”




Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Thất ca thật thông minh, huynh còn biết cả chuyện của hậu cung nữa?”


Thất Hoàng tử trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Đệ cũng dám chê cười ca ca của mình! Chả lẽ đệ nghĩ cả ngày ta chỉ biết chơi đùa thôi?”


Bùi Thanh Thù cười ha ha, hắn sợ bị Thất Hoàng tử đánh nên không dám gật đầu.


Thất Hoàng tử thở dài, phiền chán nói: “Kỳ thật ta không hứng thú với những chuyện này, nhưng mà lão Bát suốt ngày lải nhải bên tai ta.”


Nhắc đến Bát Hoàng tử thì Bùi Thanh Thù cảm thấy mặc dù Bát Hoàng tử và Thất Hoàng tử tính cách khác nhau, chí hướng cũng khác nhau nhưng dù sao bọn họ cũng là huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra, trong lòng Bát Hoàng tử vẫn có người ca ca là Thất Hoàng tử.


Không hiểu sao bỗng dưng Bùi Thanh Thù có chút hâm mộ Thất Hoàng tử có huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra. Mặc dù bây giờ Tứ Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều là ca ca của Bùi Thanh Thù, nhưng không cùng một mẹ thì vẫn cách nhau một tầng, quan hệ giữa bọn họ sẽ không bao giờ đến mức tín nhiệm nhau không tiếc mạng sống. Nếu có một huynh đệ cùng mẹ đẻ ra để nâng đỡ nhau thì tốt biết bao.


Một mình chiến đấu hăng hái trong cái hoàng cung to như vậy đôi khi thấy rất mệt.


Nhưng mà dựa vào mối quan hệ hiện giờ của Hoàng đế và Lệ Phi thì đại khái Bùi Thanh Thù sẽ không có cơ hội này.


Sau khi nghe xong Thất Hoàng tử nói, từ ngày hôm sau Bùi Thanh Thù bắt đầu cố gắng duy trì khoảng cách với Thập Hoàng tử.


Nhưng mà Thập Hoàng tử giống như không hề phát hiện vậy, hắn vẫn liên tục đến tìm Bùi Thanh Thù nói chuyện phiếm.


“Thập nhị đệ, nghe nói phụ hoàng đặc biệt thích đệ, thường xuyên tìm đệ chơi cờ có phải không?”


Đôn Tần nuôi dưỡng Thập Hoàng tử rất rắn chắc khỏe mạnh, giống hệt một con nghé mới sinh giọng nói to lớn, chỉ cần hắn mở miệng thì tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.


Bùi Thanh Thù tương đối mẫn cảm, sau khi Thập Hoàng tử nói xong câu đó thì có vài ánh mắt khác nhau nhìn về phía hắn.


Hắn chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói: “Không có khoa trương đến mức đó, gần đây phụ hoàng rất bận, có lần đến thăm Lục ca nên tiện ghé qua thăm ta, nhân tiện kiểm tra xem kỹ năng chơi cờ của ta có tiến bộ không mà thôi.”


Thập Hoàng tử cũng không thèm để ý đến Bùi Thanh Thù đang xấu hổ, vẫn không coi ai ra gì nói tiếp: “Vậy à! Vậy tại sao phụ hoàng lại không quan tâm đến kỹ năng chơi cờ của ta? Thập nhị đệ, ta vẫn cảm thấy phụ hoàng đối xử với đệ không giống những người khác nha!”


Thất Hoàng tử nhìn thấy Bùi Thanh Thù cười rất miễn cưỡng thì tức giận mà nói: “Lão Thập, nếu đệ muốn người khác quan tâm đến kỹ năng chơi cờ của đệ đến vậy thì hai ta cùng hạ hai bàn cờ đi?”


Thập Hoàng tử vội xua tay nói: “Thất ca đừng chê cười ta, ta không biết chơi cờ.”





Thất Hoàng tử hừ một tiếng nói: “Nếu là chính ngươi không biết chơi cờ thì cũng đừng ở chỗ này ghen tị phụ hoàng chơi cờ với Thập nhị đệ!”


“Ai ghen tị!” Thập Hoàng tử kích động duỗi dài cổ ra: “Ta chỉ tò mò mà thôi, tại sao huynh còn cố tình làm khó dễ ta? Chẳng nhẽ ta nói sai sao? Phụ hoàng rõ ràng sủng ái Thập nhị đệ hơn những người khác, phụ hoàng còn ban tên cho chỗ ở của Thập nhị đệ còn gì!”




“Thập ca!” Bùi Thanh Thù thật vất vả mới khiến người khác không tin Hoàng đế sủng ái chính mình hơn người khác không ngờ lúc này lại bị Thập Hoàng tử nhắc lại: “Chuyện này đã trôi qua lâu rồi thì không cần nhắc lại. Ta cũng đã nói qua lúc ấy phụ hoàng chỉ ngẫu nhiên gặp ta ở Bảo Văn các nên tiện tay giúp ta viết mấy chữ mà thôi.”


Tính cách của Thất Hoàng tử lại không tốt như Bùi Thanh Thù: “Lão Thập, ta nói cho đệ biết, đệ đừng xen vào chuyện của Thập nhị đệ nữa!” Hắn còn muốn nói thêm nhưng đã hết thời gian nghỉ ngơi, Chu tiên sinh đã trở lại nên hắn chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo Thập Hoàng tử sau đó trở về chỗ ngồi của mình.




Từ sau chuyện này thì mỗi lần đến thời gian nghỉ ngơi Thất Hoàng tử đều lôi kéo Bùi Thanh Thù đi ra ngoài, có khi đi phòng nghỉ của mình, có khi đi ra ngoài đánh bao cát với các đường huynh đệ khác và thư đồng, tóm lại chính là không cho Thập Hoàng tử có cơ hội tiếp cận Bùi Thanh Thù.


Bùi Thanh Thù khó khăn lắm mới yên tĩnh được hai ngày, những rất nhanh hắn phát hiện còn có chuyện đáng sợ hơn.


Sau khi tan học Thập Hoàng tử chạy đến Cảnh Hành hiên chặn đường hắn.


“Thập nhị đệ, ban ngày đi học bận quá nên ta không có thời gian tìm đệ trò chuyện nên đợi tan học ta liền đến tìm đệ.”


Bùi Thanh Thù nhìn hắn: “Xin lỗi, Thập ca, ta còn có việc khác.”


Thập Hoàng tử giống như không hề nhìn ra Bùi Thanh Thù muốn đuổi khách vậy, cười hì hì hỏi hắn: “Chuyện gì? Ta đi cùng với đệi?”


“Ta muốn đi Quỳnh Hoa cung thỉnh an mẫu phi.” Bùi Thanh Thù liếc nhìn Ngọc Tụ một cái, Ngọc Tụ lập tức hiểu ý mang áo choàng đến khoác lên người hắn.


Bùi Thanh Thù nghĩ rằng Quỳnh Hoa cung là tẩm cung của phi tần, mà mẫu phi của Thập Hoàng tử cũng không ở đó nên hắn sẽ không mặt dày đến nỗi đòi đi theo.


Không ngờ! Độ dày trên da mặt của Thập Hoàng tử dày hơn cả mức tưởng tượng của Bùi Thanh Thù.


“A, ta nghe nói đồ ăn của Quỳnh Hoa cung rất ngon, hay ta đi cùng với đệ đi, buổi tối có thể tiện dùng bữa ở chỗ của Thục phi nương nương luôn!”


Bùi Thanh Thù cảm thấy hắn không thể tiếp tục khách khí với Thập Hoàng tử nữa.


Con người của Thập Hoàng tử giống như trong đầu chỉ có một sợi dây thần kinh thôi vậy, hắn ta nghe không hiểu ý của người khác ẩn sau câu nói.


Hắn chán đến nỗi tim cũng thấy mệt: “Thập ca, thực xin lỗi, không có thương lượng trước với mẫu phi thì ta không thể tùy ý dẫn huynh đến. Huynh vẫn nên trở về đi.”


“A? Như vậy à?” Thập Hoàng tử vô cùng thất vọng nói: “Thục phi nương nương khó tính vậy cơ à?”


Bùi Thanh Thù thấy hắn ta còn dám trách Thục phi thì cho dù bản thân hắn có tốt tính đến mấy cũng tức giận: “Thập ca, chẳng lẽ Đôn Tần nương nương không có dạy huynh trước khi đến nhà người khác làm khách thì phải báo trước sao? Đây là lễ phép.”


Thập Hoàng tử nghe xong thì kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hắn: “Nhà người khác? Làm khách? Thập nhị đệ, ta không thích nghe đệ nói những lời này, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ coi đệ thành người ngoài mà!”


Tác giả có lời muốn nói:


Bùi Thanh Thù: Trên mặt cười hì hì, trong lòng chỉ muốn đánh người!


Chương 48:


Edit: Dĩnh Tiệp dư


Beta: Cát Tu dung


Bùi Thanh Thù thật sự cảm thấy không còn lời gì để nói.


Hắn không hiểu tại sao Thập Hoàng tử có thể coi chuyện như vậy là đúng lý hợp tình mà đi trách cứ hắn.


Lúc này, chính bản thân Bùi Thanh Thù hắn cảm nhận được nỗi khổ của Thất Hoàng tử, đúng là một lời khó nói hết.


Xem ra Thất Hoàng tử nói không sai, với loại người như Thập Hoàng tử, căn bản là không thể lễ phép cùng khách khí được, bằng không hắn ta lại cảm thấy người khác dễ bắt nạt, được nước lấn tới, vuốt mặt không nể mũi.


Bùi Thanh Thù chỉ có thể xụ mặt nói: "Mặc kệ huynh muốn nói gì, chỉ xin huynh đừng đi theo đệ nữa."


Thập Hoàng tử thấy sắc mặt hắn không được tốt, lúc này mới bĩu môi, ra vẻ rộng lượng: "À, vậy đệ cứ việc đi đi, ta không quấy rầy nữa."




Tuy nói như vậy, nhưng đến tận lúc Bùi Thanh Thù ra cửa, Thập Hoàng tử vẫn không có ý muốn rời đi.


Bùi Thanh Thù tức giận, bất đắc dĩ hỏi hắn: "Thập Hoàng huynh còn có việc gì sao?"


Thập Hoàng tử ngơ ngác há miệng, lời gì cũng không nói được, đành ngượng ngùng rời đi.


Bùi Thanh Thù thật sự hoài nghi rằng nếu hắn không tỏ thái độ như vậy, rất có thể sau khi hắn đi rồi, hắn ta sẽ nhân lúc trong phòng không có chủ mà ăn vạ.


Sau khi đi vào Quỳnh Hoa cung, Thục phi nhìn thấy Bùi Thanh Thù tới, không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì hôm qua Bùi Thanh Thù đã tới rồi.


Có điều nhi tử thường hay tới thỉnh an, đương nhiên Thục phi rất vui vẻ, cho nên cũng không hỏi lý do tại sao hắn tới, chỉ hỏi hắn đi học có mệt không.


Bùi Thanh Thù mập mờ nói: "Đi học… cũng coi như là tốt."


Thục Phi liếc mắt một cái liền nhìn ra trong lời nói của hắn có ẩn ý, lại thấy dáng vẻ Bùi Thanh Thù không được vui, liền ngồi xuống bên cạnh ôm vai hắn hỏi: "Thù nhi làm sao vậy, có phải gặp chuyện gì phiền phức hay không? Có thể nói cho mẫu phi nghe được không?"


Bùi Thanh Thù do dự một chút, cuối cùng vẫn nói cho Thục phi nghe chuyện Thập Hoàng tử quấy rầy hắn.


Thục phi nghe xong, cảm thấy kỳ lạ nói: "Nó muốn đến Quỳnh Hoa cung ăn cơm sao? Muốn tới thì cứ để cho nó tới, sao con lại thấy không vui? Trước kia chẳng phải Tứ Hoàng tử và Thất Hoàng tử cũng thường tới ăn cơm đó sao?"


Bùi Thanh Thù lắc đầu: "Hai chuyện này không giống nhau. Tứ ca và Thất ca là do con chủ động mời tới, con và bọn họ quan hệ tốt mới có thể như vậy. Nhưng Thù nhi cùng Thập Hoàng huynh đâu có thân thiết chứ."


Càng quan trọng hơn là, bình thường ở chung đã không vui vẻ, nên Bùi Thanh Thù càng không muốn cùng hắn qua lại.


Vốn dĩ Thục phi chỉ nghĩ Bùi Thanh Thù và Thập hoàng tử là chuyện trẻ con giận dỗi nhau, không phải chuyện gì lớn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, chuyện này không phải là không có đạo lý --- bây giờ Thập Hoàng tử chẳng khác nào một miếng thuốc cao bôi lên da chó, quá thiếu chừng mực rồi.


Vì thế Thục phi liền trừng mắt nói: "Lão thập là nhi tử của Đôn Tần đúng không? Thù nhi, từ nay về sau con không cần lo lắng về nó nữa, có mẫu phi ở đây! Nếu nó dám đến làm phiền con nữa, mẫu phi liền đi Cẩn Nhân cung tìm Đôn Tần, hỏi xem nàng ta dạy dỗ nhi tử của mình thế nào?"


Thiếu chút nữa Bùi Thanh Thù đã quên, Thục phi là kiểu người cực kỳ bênh vực người của mình. Thật ra hắn nói chuyện này với Thục phi, chỉ nghĩ nói hết phiền não của bản thân mà thôi, chứ không phải muốn Thục phi ra mặt cho hắn. Nếu Thục phi thật sự đi Cẩn Nhân cung tìm Đôn Tần cãi nhau, sự tình liền trở nên phiền phức, hiện tại vẫn chưa cần thiết làm lớn chuyện như vậy.





"Mẫu phi, người đừng có gấp, để con tự mình đi giải quyết trước xem sao đã."


"Con? Con nhỏ như vậy, giải quyết thế nào được, đừng có để cho người khác bắt nạt!" Thục phi không yên tâm nói: "Như vậy đi, kêu mấy chủ sự hầu hạ bên cạnh con đến đây hết cho ta, mẫu phi dặn dò họ một chút chuyện."


Bùi Thanh Thù gật gật đầu, nhìn thoáng qua Tiểu Đức Tử đang đứng cách đó không xa. Hôm nay tới chỗ Thục phi, hắn dẫn theo Tiểu Đức Tử và Ngọc Tụ, lúc này Ngọc Tụ đang đứng ở cửa Quỳnh Hoa cung cùng nhóm tiểu tỷ muội nói chuyện.




Tiểu Đức Tử hiểu ý vội vàng chạy về Cảnh Hành hiên gọi người. Không bao lâu, Ngọc Lan cùng Phúc Quý đã chạy đến đây, Ngọc Tụ cũng đi theo vào.


Vẻ mặt Thục phi ở trước mặt Bùi Thanh Thù cực kỳ ôn hòa, một mặt lại nghiêm khắc hỏi: "Buổi chiều lúc Thập hoàng tử đến tìm Thù nhi, là ai đang canh gác trong phòng?"


Sắc mặt Ngọc Lan trắng bệt nói: "Hồi nương nương… là nô tỳ và Tiểu Duyệt Tử."


Chân mày Thục phi nhướng cao, nổi giận đùng đùng nói: "Mấy người các ngươi làm việc như thế nào? Phòng của chủ tử, ai muốn vào thì có thể tùy tiện đi vào sao?"


Ngọc Lan nhỏ giọng giải thích: "Thập hoàng tử đột nhiên chạy vào, lúc ấy nô tì cũng là nhất thời không phản ứng kịp..."


"Ngươi còn dám tranh luận với bổn cung sao?" Thục phi hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Ngươi không hiểu quy củ như vậy, nếu là người khác bổn cung đã phạt vả miệng. Chẳng qua ngươi là đại cung nữ có mặt mũi bên cạnh Thù nhi, bổn cung nể mặt Thù nhi, tha cho ngươi lần này. Nhưng bổn cung thấy, tất cả hạ nhân ở Cảnh Hành hiên này, đúng là phải dạy dỗ lại một chút."


Phúc Quý thấy Ngọc Lan sợ tới mức run lên, có chút không đành lòng mà quỳ xuống nói: "Thục phi nương nương, tha thứ cho nô tài nhiều chuyện. Thập điện hạ đột nhiên xông vào, là do thái giám canh gác không đóng cửa, không phải lỗi do Ngọc Lan cô nương. Những thái giám đó đều là do nô tài quản, nương nương muốn phạt thì cứ phạt nô tài đi!"


Thục phi cười lạnh nói: "Phúc Quý, ngươi đừng nghĩ trước kia ngươi là người bên cạnh Hoàng thượng thì bổn cung không dám động đến ngươi. Bổn cung muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi làm quản sự như thế nào vậy?"


Phúc Quý không có sợ hãi trước cơn giận của Thục phi, bình tĩnh nói: "Nương nương dạy dỗ phải, ngàn sai vạn sai đều là do nô tài, nô tài cam nguyện bị phạt. Nương nương muốn đánh muốn phạt, nô tài tuyệt đối không có một lời oán hận!"


Thục phi thấy dáng vẻ Phúc Quý khom lưng khuỵu gối, khẩu khí liền dịu đi một chút. Nàng cố ý trầm mặc hồi lâu, mới từ từ mở miệng: "Thôi, đánh người bị thương rồi, ai sẽ hầu hạ cho Thù nhi đây? Niệm tình ngươi mới phạm lỗi lần đầu, bổn cung liền tha ngươi một lần. Sau khi trở về Cảnh Hành hiên, nhất định phải dụng tâm làm việc mới được."


Phúc Quý vội nói: "Đa tạ nương nương khai ân. Nương nương dạy bảo, nô tài khắc ghi trong lòng."


Thục phi đùa nghịch hộ giáp đeo trên ngón tay, nhàn nhạt nói: "Những thái giám canh cửa hôm nay, đều lôi xuống đánh. Để cho tất cả hạ nhân trong viện nhìn thấy. Sau này nếu lại có chuyện như thế xảy ra, cũng đừng trách bổn cung không khách khí."


Phúc Quý lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng tuân mệnh.


Sau khi trở lại Cảnh Hành hiên, Phúc Quý y theo lệnh của Thục phi, lôi tất cả hạ nhân trong Cảnh Hành hiên triệu tập trong viện.


Bốn tiểu thái giám canh cửa, còn có Tiểu Duyệt Tử, tất cả đều đánh mười đại bản, cắt bổng lộc ba tháng.


Ngọc Lan mềm lòng, nghe được tiếng kêu la của đám tiểu thái giám. Chỉ mới đánh có hai cái mà đã đứng ngồi không yên, muốn đi cầu xin Phúc Quý và Bùi Thanh Thù tha cho bọn họ.


Ngọc Tụ đứng bên cạnh nàng, nhìn ra vẻ mặt của Ngọc Lan không ổn, vội vàng duỗi tay giữ nàng lại.


Lúc Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Tụ, chỉ thấy Ngọc Tụ mấp máy môi, trầm mặc lắc đầu. Ngọc Tụ biết, nàng không cần phải giảng đạo lý, vì Ngọc Lan đều hiểu rõ, chẳng qua là bị cảm xúc che mắt, có chút kích động mà thôi. Ngọc Tụ kéo nàng lại, Ngọc Lan liền tỉnh táo, cúi đầu chấp nhận.


Sau khi mười đại bản đánh xong, không khí trong Cảnh Hành hiên trầm xuống tới cực điểm.





Phúc Quý nhìn một vòng mọi người, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Sau này, bất luận là Thập nhị điện hạ có ở trong phòng hay không, đều không cho phép người khác tùy tiện ra vào Cảnh Hành hiên. Ngoại trừ Hoàng thượng không thể ngăn cản, mặc kệ là ai, chỉ cần điện hạ không cho phép, thì nhất định không thể cho vào, nghe rõ chưa?"


Mọi người vội nói: "Đã nghe rõ."


Bùi Thanh Thù ở bên cạnh nhìn sắc mặt các cung nhân, hắn tin tưởng, sau này bọn họ sẽ không dễ dàng cho người ngoài vào nữa.


Thật ra, dựa theo tính cách Bùi Thanh Thù, cái gọi là tự mình giải quyết, nói cho cùng cũng chỉ là lôi đám cung nhân ra dạy dỗ một phen mà thôi, căn bản không thể giải quyết vấn đề.


Cứ như Thục phi vậy, trực tiếp giết gà doạ khỉ. Mang mấy hạ nhân lơ là nhiệm vụ đánh một trận là đơn giản nhất, cũng là biện pháp hữu dụng nhất.


Nói cho cùng, Bùi Thanh Thù vẫn có chút mềm lòng, không có thói quen dùng dáng vẻ chủ tử để làm việc.


Bùi Thanh Thù cảm thấy, những thứ mình cần phải học còn rất nhiều.


Từ sau hôm đó, tuy rằng Thập Hoàng tử vẫn muốn quấn lấy Bùi Thanh Thù, đáng tiếc là không có cơ hội.


Thời gian lên lớp, có tiên sinh ở đó, Thập Hoàng tử không dám lỗ m4ng. Lúc nghỉ ngơi, Bùi Thanh Thù cùng Thất Hoàng tử, hai người đi với nhau, không chơi cùng hắn.


Sau khi học xong, nếu Bùi Thanh Thù không đi đến chỗ Thục phi thì cũng trực tiếp hồi cung. Còn đám hạ nhân ở Cảnh Hành hiên không hiểu bị làm sao, trước kia bị hắn mắng hai câu, đẩy một chút là đã cho qua, bây giờ thì sống chết cũng không cho hắn vào. Có một lần hắn cương quyết xông vào, kết quả là bị hai tiểu thái giám một trái một phải ôm lấy chân, không thể động đậy.


Vừa lúc gặp được Tứ Hoàng tử và Thất Hoàng tử đến tìm Bùi Thanh Thù. Lúc hai người đó đến, Tứ Hoàng tử không nói lời nào, liền trực tiếp đi vào. Thất Hoàng tử thì không trầm ổn như vậy, nhịn không được quay đầu cười nhạo: "Lão Thập, thái giám trong cung đệ không cùng đệ đi dạo à, một hai phải chạy đến chỗ của Thập nhị đệ đấu võ miệng? Nếu chỗ của đệ thiếu người, ca ca có thể sai đến mấy tên, đệ hà tất phải chạy ra ngoài mà mất mặt xấu hổ!"


Thập Hoàng tử giận đến phát điên: "Các ngươi đều là cẩu nô tài, còn không mau cút đi! Ta đi là được chứ gì!"


Ai ngờ hai tiểu thái giám vừa muốn buông tay ra, Thập Hoàng tử liền muốn chạy vào trong viện. Hai người luống cuống, vội vàng nhào lên ngăn cản Thập Hoàng tử.


Thập Hoàng tử nổi trận lôi đình nói: "Không phải Bùi Thanh Thù nói là hắn có việc, không thể gặp ta sao? Vì cái gì mà hai người bọn họ có thể đi vào, còn ta lại không được? Đều là Hoàng tử, ngươi dựa vào đâu mà đối với ta như vậy!"


Tiểu thái giám khó xử nói: "Thập điện hạ bớt giận, chủ tử nhà nô tài đúng thật là có việc, chính là có hẹn với Tứ điện hạ và Thất điện hạ… bàn việc."


"Ngươi đánh rắm!" Thập hoàng tử quay đầu, phẫn nộ nhìn đám nô tài phía sau lưng mình: "Các ngươi đứng đó thất thần làm gì, còn không mau đến đây giúp chủ tử nhà các ngươi!"


Tứ Hoàng tử đã vào nhà rồi, thất Hoàng tử lại chưa đi xa, cố ý nán lại chế giễu: "Lão Thập, ngươi cũng đừng trách người ta, ngươi nhìn xem bản thân ngươi có cái dáng vẻ của chủ tử không?"


Thập Hoàng tử đột nhiên kích động mà hô to một tiếng: "Rốt cuộc vì sao các ngươi đều không muốn chơi cùng ta?"


Thất Hoàng tử thấy hắn tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng thì sợ rằng Thập Hoàng tử sẽ đột nhiên biến thành chó điên tới cắn mình, vì thế... Lẳng lặng mà chuồn.


Yên lặng đi vào nhà, Thất Hoàng tử nhìn Bùi Thanh Thù đang ngồi trên tháp uống trà, nói: "Thập nhị đệ, đệ thật sự muốn mặc kệ lão Thập muốn làm gì thì làm sao? Đệ đúng là đủ trầm ổn nha!"


"Không phải đệ trầm ổn, mà là đệ phát hiện, loại người như Thập Hoàng huynh không thể nói lý được." Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ mà nói: "Hy vọng sự nhiệt tình này của huynh ấy đối với đệ sẽ sớm qua đi!"


Nhìn dáng vẻ Tứ Hoàng tử thì cũng có chút hiểu biết về Thập Hoàng tử, nghe Bùi Thanh Thù nói xong, liền nghiêm túc tiếp một câu: "Vậy chỉ sợ là đệ phải chờ đến lúc Thập tam đệ lớn."


"Phụt....!" Bùi Thanh Thù nghe xong, nước trà trong miệng liền bị phun ra.

Bình luận

Truyện đang đọc