HỐI HẬN MUỘN MÀNG


Hai ngày nữa lại trôi qua, lòng Tô Uyên Linh giống như bị lửa đốt.

Hai ngày nay cô ta lên mạng tìm kiếm mọi thông tin về Henry nhưng một chút cũng không thấy.

Tất cà mọi thông tin về người đàn ông kia được bảo mật rất tốt, không lộ một chút gì trên mạng, đến tên họ đầy đủ, ngày tháng năm sinh cũng không có.
Tô Uyên Linh bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao khi đó lại đồng ý hợp tác với ông ta cơ chứ.

Một chút thông tin cơ bản của người ta bản thân mình còn không biết nhưng người ta thì ngược lại, biết tường tận chi tiết về bản thân mình.

Tô Uyên Linh bây giờ giống như con thỏ nhỏ bé đứng trước móng vuốt của con sư tử to lớn hùng dũng, bị nó nhìn thấu mọi thứ, chỉ một chút nữa thôi, nếu không cẩn thận sẽ bị nó ăn thịt đến xương cũng không còn.
Người đàn ông tên Henry đó quá bí hiểm, Tô Uyên Linh cần phải cẩn thận hơn và hơn hết là nghĩ cách thoát khỏi đây.
- Con đang nghĩ gì vậy Maria?
Tiếng nói quen thuộc vang lên, là Henry.

Tô Uyên Linh quay ngoắt qua nhìn, quả thật là ông ta.

Ông ta đến khi nào, sao một tiếng động cũng không có.

- Chịu xuất hiện rồi sao?
Tô Uyên Linh khinh khỉnh nói.
- Sao vậy? Giận ta một tháng qua không tới thăm con sao?
Henry tỏ ra vô tội hỏi.
- Ở đây chỉ có mình tôi với ông, thôi diễn màn tình cảm cha con chán ngắt đó đi.
Tô Uyên Linh thẳng thừng vạch mặt Henry.

Ông ta đưa Tô Uyên Linh sang đây dưới danh nghĩa con gái của mình nhưng làm gì có người cha nào bỏ mặc con mình cả tháng trời không một lời hỏi thăm.

Làm gì có người cha nào hở chút là động tay động chân với con gái mình.
- Đúng là không thể đùa với cô dù chỉ một chút.
Henry tỏ ra bó tay với cách thức trò chuyện không nể mặt ai của Tô Uyên Linh.
Sao vậy? Khó chịu chuyện gì sao? Hay người làm khiến cô không vui?
Thu lại bộ dạng không đứng đắn, Henry nhẹ nhàng hỏi.
Ông còn hỏi.

Ông nói là giúp tôi trả thù nhưng tôi sang đây đã một tháng rồi đến ra ngoài còn không được mà ông thì lặn mất tăm, một chút tung tích cũng không có.

Ông là thật sự muốn hợp tác hay đang muốn trêu đùa tôi.
Tô Uyên Linh tức giận lớn tiếng chất vẫn Henry.
Bình tĩnh nào cô gái.
Bình tĩnh cái đầu ông.

Nói đi ông rốt cuộc có muốn tiếp tục hợp tác hay không.
Đến giờ này còn kêu bình tĩnh, người đàn ông này có vấn đề sao.
Nhìn Tô Uyên Linh tức giận nói một tràng dài tới nỗi mệt thở phì phò, Henry lắc đầu ngao ngán.

Cô gái này quá nôn nóng, mà cái tính nôn nóng này sẽ chỉ làm hỏng việc, ông ta không hiểu lúc đó mình nghĩ gì lại đi cứu và đề nghị hợp tác với Tô Uyên Linh.
Bây giờ thì bình tĩnh nghe tôi nói được rồi chứ._ Henry nói.
Nói đi.
Tô Uyên Linh lạnh nhạt đáp lại.
Tôi biết cô nôn nóng muốn trả thù nhưng cô nghĩ cô có thể đụng tới Cố Tuyên Nghi khi bên cạnh cô ta luôn kè kè một Cố Đình Vũ sao? Tuy trong nước cậu ta không bằng Lâm Mặc Phong nhưng ở Mĩ và trên thế giới thì cậu ta mạnh hơn Lâm Mặc Phong rất nhiều.


Nhất là ở Mĩ, đây là địa bàn của cậu ta, nếu cậu ta còn ở Mĩ cô nghĩ cô có thể đụng tới một sợi tóc của Cố Tuyên Nghi sao?
Henry nói rõ tình hình hiện tại cho Tô Uyên Linh nghe.

Cô gái này quá nóng vội, nếu không nói rõ ràng thì sẽ hỏng chuyện.
Vậy ý ông là bây giờ anh ta không có ở đây?
Đúng.

Tô tiểu thư quả rất thông minh, suy luận rất nhanh.
Henry khen ngợi Tô Uyên Linh nhưng lại thầm than giá như lúc nào cô ta cũng thông minh, biết suy luận như này thì ông ta đã không đau đầu như vậy.
Vậy còn chờ gì nữa, hành động mau thôi.
Tô Uyên Linh hứng khởi nói.

Bây giờ Cố Đình Vũ không ở Mĩ, Cố Tuyên Nghi không còn ai bảo vệ, là thời cơ tốt để hành động.
Chưa được.
Henry lớn tiếng.
Tại sao? Cố Đình Vũ hiện không có ở đây, cô ta không còn ai bảo vệ, đây là thời cơ tốt để thực hiện kế hoạch tại sao lại không được.
Tô Uyên Linh tức giận, đứng phắt dậy chất vấn Henry.
Cô là ngốc thật hay giả ngốc vậy? Cô nghĩ Cố Đình Vũ thật sự để Cố Tuyên Nghi lại một mình không người bảo vệ sao? Anh ta thương yêu Cố Tuyên Nghi như nào chắc cô xũng phải thấy rồi chứ? Cô thật sự cho rằng anh ta đi mà không để người ở lại bảo vệ Cố Tuyên Nghi sao?
Henry thật thất vọng về Tô Uyên Linh.

Cô ta không thể thông minh lâu hoen chút sao, thật sự là không biết động não nghĩ sao? Thật uổng phí lời khen vừa rồi của ông ta.

Vậy ông muốn sao?
Tô Uyên Linh không vui hỏi.
Chờ đợi thời cơ thích hợp, đợi khi nào bên cạnh cô ta không ai bảo vệ thì mới hành động.

Còn giờ thì cứ chờ ở đó đi.
Lại chờ, tôi đã chờ một tháng rồi còn phải chờ đến bao giờ.

Hay ông không thật sự muốn giúp tôi? Hay ông sợ uy quyền của Cố Đình Vũ nên chần chừ không dám ra tay.
Tô Uyên Linh giận quá mất khôn, vô thức nói ra những lời khiến cô ta ngay lập tức hối hận.
Nói lại lời vừa nãy tôi nghe xem? Nói!
Henry tức giận quay lại bóp chặt cổ Tô Uyên Linh.
Người phụ nữ này thực sự làm ông ta tức điên lên được.

Cô ta rốt cuộc có não hay không mà ông ta đã nói rõ như vậy rồi còn cố tình không hiểu? Cô ta có biết động não suy nghĩ không vậy?
Đừng có chọc giận tôi nếu không hậu quả cô không gánh nổi đâu.
Nói rồi buông mạnh đôi tay đang nắm cổ Tô Uyên Linh ra, quay bước rời đi.
????????????⬅️⬅️⬅️.


Bình luận

Truyện đang đọc