HỐI HẬN MUỘN MÀNG


Thẩm Quân Đình về phòng liền thấy Cố Tuyên Nghi đang đứng ngoài ban công, trên người mặc chiếc váy ngủ lụa màu hồng nhạt tôn lên dáng người thon thả, từng đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
Thẩm Quân Đình thả nhẹ bước chân đi đến, ôm lấy Cố Tuyên Nghi từ phía sau, cằm tựa vào hõm cổ của cô, hơi thở phả vào cổ và một phần má khiến cô cảm thấy nhột nhột.
- Bảo bối, đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì.
Cố Tuyên Nghi mắt vẫn nhìn ra xa, nhìn nơi thành phố xa hoa, rực rỡ ánh đèn, không chú tâm lắm đến câu hỏi của anh.
A....
Anh bất ngờ cắn nhẹ vào cổ Cố Tuyên Nghi khiến cô bất ngờ kêu lên một tiếng, vết căn không quá đau, có chút tê ngứa.
- Bảo bối, em không chú tâm.
Thẩm Quân Đình cạ khuôn mặt yêu nghiệt vào hõm cổ cô, cắn nhẹ vào xương quai xanh xinh đẹp.
- Đừng mà...

Cố Tuyên Nghi vừa đau vừa nhột, đưa tay đẩy đẩy vai anh.
- Bảo bối, em có tâm sự.
Không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định, anh hiểu cô rất rõ, chỉ khi có tâm sự cô mới như vậy.
- Em...!em thấy rất khó chịu....
Cố Tuyên Nghi biết không thể giấu anh, bởi anh luôn nhìn rõ tâm tư của cô, cô không thể cũng chưa từng giấu anh việc gì.
- Khó chịu chuyện gì? Nói anh nghe.
Thẩm Quân Đình kiên nhẫn hỏi cô gái nhỏ, anh biết nguyên nhân khiến cô khó chịu nhưng vẫn muốn cô tự mình nói ra, muốn cô giãi bày lòng mình với anh.
- Em...!em thấy rất khó chịu với bản thân mình, em...khiến ba mẹ không vui.

Em biết họ đau lòng vì em xa cách với họ...!là em khiến họ đau lòng...!là em không tốt....
Cô thật sự rất tức giận với bản thân mình, anh đã kể cô nghe rất nhiều về họ, khi nhìn thấy họ cô cũng có cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng...!cô lại không thể dễ dàng nói chuyện vui vẻ với họ...
- Bảo bối, đây không phải lỗi của em, em đâu muốn cũng không thể lường trước việc mình bị mất trí nhớ...!ba mẹ thương em, họ sẽ hiểu cho em, sẽ không trách em đâu.
Thẩm Quân Đình nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, an ủi cô.
- Đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ hại sức khoẻ, chúng ta nên đi nghỉ sớm thôi.

Nếu em không khoẻ ba mẹ sẽ buồn và lo lắng.

Em không muốn họ lo lắng mà đúng không.
Nghe anh nói vậy cô gật đầu nghe theo anh, cả hai cùng vào phòng, nằm trong vòng ôm ấm áp của anh, Cố Tuyên Nghi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nhìn thiên hạ nhỏ ngủ ngon lành, hơi thở đều đều, an yên Thẩm Quân Đình quyến luyến hôn lên môi cô một cái rồi cũng yên bình chìm vào giấc ngủ.

...----------------...
- Đình, hôm nay anh không đi làm sao?
Bình thường sau khi ăn sáng anh sẽ chuẩn bị đi làm nhưng hôm nay thì khác, anh vô cùng thong thả cùng Cố lão gia đánh cờ thưởng trà, Cố Tuyên Nghi thấy lạ bèn hỏi.
- Lại đây...
Thẩm Quân Đình không trả lời ngay mà đưa tay kéo cô lại ngồi vào lòng mình trước ánh mắt có chút bất ngờ của vợ chồng Cố lão gia.
- Ba mẹ còn ở đây...
Cố Tuyên Nghi đỏ mặt nói nhỏ với anh, có ý muốn thoát ra lại bị anh ôm chặt không thể thoát ra.
- Hôm nay anh ở nhà với em....
Câu trả lời rất không liên quan đến việc cô đang nói nhưng lại khiến cô vui không tả xiết.
- Thật sao?
Cố Tuyên Nghi hào hứng hỏi lại, anh luôn rất bận, ít khi có thời gian rảnh để ở nhà cùng cô chưa đừng nói là dành cả một ngày cho cô, vậy mà hôm nay anh lại nói sẽ ở nhà với cô, hỏi sao cô không vui chứ.
- Anh chưa từng nói dối em...

Thẩm Quân Đình nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô gái nhỏ mà vui lây, vợ chồng Cố lão gia nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ, hạnh phúc cũng an lòng.
- Được rồi, vào thay đồ anh cùng em đưa ba mẹ đi dạo một vòng New York.
Bốn người quay về phòng chuẩn bị rồi cùng nhau ra xe rời đi, bắt đầu chuyến tham quan New York.
Họ đi rất nhiều nơi, từ Broadway, con phố mua sắm sầm uất nhất New York trải dài suốt dọc khu Manhattan, đến bảo tàng nghệ thuật Metropolitan là một điểm thú hút khách du lịch, nằm trên Museums Mile, khu phố kéo dài của Đại lộ số 5 với phong cách nghệ thuật độc đáo mà mọi người đều có thể thưởng thức.
Buổi trưa họ dừng chân tại Smorgasburg, khu chợ địa phương tổ chức ngoài trời vào những ngày cuối tuần ở Brooklyn, nơi nổi tiếng với nhiều món ăn ngon và các loại pho mát đặc trưng của nơi này.
Cuối cùng họ đến thăm tượng Nữ thần Tự do, thư giãn trên chuyến phà xuôi theo dòng sông Hudson từ Manhattan tới đảo Tự do, tận mắt ngắm nhìn bức tượng Nữ thần Tự do từ mọi góc độ.
Một ngày vui vẻ vòng quanh New York kết thúc, họ trở về nhà với tâm thế vui vẻ, Cố Tuyên Nghi với vợ chồng Cố lão gia tuy vẫn còn hơi rụt rè, e ngại nhưng đã thoái mái hiên trước khiến mọi người đều vui.
Họ cùng nhau chuẩn bị bữa tối, cùng nhau ăn tối, trò chuyện vui vẻ, không khí gia đình tụ họp tràn ngập cả ngôi nhà.
????????????⬅️⬅️⬅️.


Bình luận

Truyện đang đọc