HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

***

Khâu Ngôn Chí tận dụng triệt để điều đó, lúc nào cũng thể hiện tình cảm dạt dào của mình đối với Hạ Châu, tuyên bố là mình sẽ không bao giờ rời khỏi anh, cũng vì vậy mà chưa đến mấy ngày sau phần cát đen đã lên đến 7/10.

Khâu Ngôn Chí ngồi trong phòng mình lắc đồng hồ cát, bỗng nhiên tâm tình có chút không thể giải thích được. 

… Cứ vậy mà kết thúc sao?

Nếu theo cái đà này thì có lẽ chưa đến một tuần nữa là cậu có thể ly hôn được với Hạ Châu rồi.

Cuối cùng cũng đạt được mục đích mà mình muốn, Khâu Ngôn Chí cứ tưởng là bản thân sẽ cảm thấy rất vui vẻ chuẩn bị chào đón cuộc sống mới. 

Nào ngờ trong lòng lại thấy hơi mất mát.

Có thể là vì kết cục này cũng đồng nghĩa với việc cậu đã công lược Hạ Châu thất bại, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy không cam lòng.

Khâu Ngôn Chí thở dài một hơi, nằm lên giường.

Bỗng nhiên trong đầu cậu xuất hiện một suy nghĩ rất kỳ quái. 

Thật ra Hạ Châu… Hình như… Cũng không xấu đến vậy. 

Trước khi sự cố đèn chùm bị bể dĩa, Hạ Châu cũng không có tệ lắm, thậm chí còn có một thời gian đối xử với cậu rất tốt. 

Chẳng qua đến cuối cùng đều bị cậu phá hư hết trơn. 

Nghĩ đi nghĩ lại, trừ cái mặt tiền với dáng người đẹp ra thì nhân phẩm của Hạ Châu cũng không đến nổi nào, tuy là thích thầm Mạnh Tề Khang, nhưng ít gì vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với Mạnh Tề Khang…

Nếu so với Phí Tư Hạo thì chẳng khác nào một trời một vực cả.

Phí Tư Hạo là tên súc sinh, còn Hạ Châu tốt xấu gì vẫn còn giống con người. 

Đúng lúc này.

Bỗng nhiên Hạ Châu gõ cửa phòng Khâu Ngôn Chí. 

Khâu Ngôn Chí xoay người: “Làm sao vậy?”

Hạ Châu cau mày nói: “Có phải cậu dọn phòng của tôi không?”

Khâu Ngôn Chí bước xuống giường, hơi ngượng ngùng mà cười cười: “Đúng vậy, em rảnh rỗi không có gì làm nên dọn dẹp một chút, sạch lắm đúng không?”

“Từ nay về sau tôi cấm cậu bước chân vào phòng của tôi.” Hạ Châu mặt lạnh đóng cửa lại.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Hạ Châu cái đồ rác rưởi, súc sinh, xấu xí, ngu hết phần thiên hạ!

Ly ly ly! Mau ly hôn đi!!

Khâu Ngôn Chí lại cầm lấy đồng hồ cát, dùng sức mà lắc, quả nhiên không có tác dụng một chút nào.

“Lạch cạch.” Bỗng nhiên cửa lại bị đẩy một cái.

Khâu Ngôn Chí không nghe thấy, cậu cau mày, lại nhìn đồng hồ cát trong tay, dùng sức quơ quơ, sau đó tức giận ném nó lên giường, kết quả vừa xoay đầu, đã trông thấy Hạ Châu đứng trước cửa nhìn mình.

Hạ Châu không nhìn thấy đồng hồ cát, cho nên chỉ có thể thấy Khâu Ngôn Chí cầm không khí quơ quơ, sau đó tức giận mà ném không khí lên trên giường.

Hạ Châu trầm mặc một lát nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu có biết thỉnh thoảng trông cậu giống thằng điên lắm không?”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Còn anh Hạ, anh có biết không chỉ thỉnh thoảng mà mỗi một giây một phút anh đều giống bệnh nhân tâm thần không?

Hạ Châu không muốn nhiều lời với Khâu Ngôn Chí, lời ít mà ý nhiều để lại một câu: “Thay đồ, đi dự đám cưới với tôi.”

Khâu Ngôn Chí vốn còn muốn phản nghịch lại: Anh bảo tôi thay thì tôi phải thay sao, vậy thì tôi đúng là không có tự trọng rồi. 

Nhưng cậu chợt nảy ra một ý tưởng có thể lợi dụng bầu không khí ở lễ cưới để tỉnh tò với Hạ Châu, đồng thời làm Hạ Châu nhớ lại lời hẹn ước trăm năm trong đám cưới của bọn họ lần trước, nói không chừng anh Hạ có máu bi3n thái sẵn này còn trực tiếp kéo full chỉ số muốn ly hôn luôn cũng nên, sau đó lập tức dắt cậu đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn ngay trong ngày. 

Khâu Ngôn Chí thay một bộ đồ tây, ngồi vào trong xe với Hạ Châu, còn không quên sắm vai si tình của mình, trên mặt đều là nụ cười ngọt ngào: “Cuối cùng anh cũng chịu nhớ đến em rồi, em rất vui vì anh có thể đưa em đi dự những dịp như thế.” 

Hạ Châu lật tạp chí thương nghiệp trong tay mình, giọng anh bình tĩnh: “Cậu cũng chỉ có mỗi tác dụng này.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Hạ Châu, tôi phắc cả dòng họ nhà anh.

Khâu Ngôn Chí nghiêng mặt qua một bên, không nói chuyện nữa.

Lúc Khâu Ngôn Chí đến nơi tổ chức lễ cưới, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào cứ sai sai.

Cậu nhìn chằm chằm những tấm ảnh cưới đồng tính đang được phát rõ nét trên màn hình trong chốc lát, mới ý thực được chỗ nào sai. 

Hai người đàn ông này sao lại quen như thế nhỉ?

Ủa khoan… Đây là lễ cưới của đàn anh Trương Dục Hiên mà!

Trong lòng Khâu Ngôn Chí căng thẳng, gọi điện thoại cho Trương Dục Hiên: “… Bé… Bé Dục, cậu đang ở đâu vậy?”

Giọng Trương Dục Hiên nặng nề rầu rĩ, như là đã khóc rất lâu: “Tôi đang ở nhà.”

Trương Dục Hiên nói xong, thanh âm lại nghẹn ngào: “Tôi… Tôi, tôi không sao, hôm nay là đám cưới của đàn anh, tôi chỉ có hơi khó chịu một chút… Nhưng sẽ sớm ổn lại thôi, cậu không cần phải lo cho tôi đâu. Tôi không sao cả, thật đấy… Vừa rồi tôi còn… Còn thầm… Thầm chúc cho hai vợ chồng anh ấy sống hạnh phúc và mỹ mãn, và sinh ra những đứa con kháu khỉnh nữa…”

Khâu Ngôn Chí càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

Sao Trương Dục Hiên vẫn còn nghĩ đàn anh của hắn kết hôn với phụ nữ chứ?! Vậy cái hôm ở quán bar hắn đã nhìn thấy hai tên nào?

Khâu Ngôn Chí nhìn người đàn anh kia đang được một người đàn ông cao to khác ôm vào trong nguc ở màn hình đối diện, không biết nên nói cái gì cho phải.

Kết thúc cuộc gọi với Trương Dục Hiên, Khâu Ngôn Chí rảnh rỗi ngồi không ở bên bàn, đưa mắt đánh giá khắp nơi. 

Không biết Hạ Châu đã đi đâu rồi, lễ cưới vẫn còn chưa bắt đầu, Khâu Ngôn Chí cảm thấy chán quá nên đứng dậy đi lượn một vòng.

Kết quả đi được một chập đã đi đến một góc hẻo lánh trong hoa viên, Khâu Ngôn Chí đang định quay lại con đường cũ, bỗng nhiên nghe được một âm thanh kỳ quái. 

Với kinh nghiệm ‘già dặn’ của Khâu Ngôn Chí, cậu phải mất hai phút mới nghe ra được người bên trong đang làm gì. 

Sau khi nhận ra, Khâu Ngôn Chí không khỏi đỏ mặt tía tai: … Ai vậy chời? Không ngờ lại dám làm điều này trong đám cưới của người khác. 

Khâu Ngôn Chí đang tính nhấc chân bỏ đi, bỗng nghe thấy một thanh niên nói: “Ưmm… Hôm nay là đám cưới của anh, anh làm vậy… Không sợ Tỉnh Trạch Vũ phát hiện sao…”

Một người đàn ông khác nói: “Nếu em ấy phát hiện ra thì đã sao, vẫn buộc phải cưới tôi thôi, thậm chí qua một thời gian nữa cậu còn có thể dọn đến sống cùng với bọn tôi.”

Khâu Ngôn Chí trợn mắt há hốc mồm.

Nếu Trương Dục Hiên mà biết đàn anh mà mình yêu thầm 10 năm không chỉ cưới đàn ông mà còn phải ở chung nhà với tiu-đây, chắc là điên lên mất. 

Khâu Ngôn Chí cứ lăn tăn mãi vấn đề này, ngay cả kế hoạch tỏ tình với Hạ Châu đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó cũng quên làm mất, về đến nhà rồi mà vẫn còn cảm thấy chưa yên lòng.

Cuối cùng cậu vẫn lo cho Trương Dục Hiên hơn, nhấc điện thoại lên gọi cho hắn.

Cậu cũng không tính nói hết cho Trương Dục Hiên, đầu tiên là phải khai sáng cho hắn đã, hoặc chuẩn bị tâm lý trước cho hắn một chút, để sau khi hắn đối mặt với sự thật rồi, sẽ không còn thấy kích động quá mức. 

Trương Dục Hiên nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc: “Ngôn Ngôn, cậu không cần phải lo tôi nghĩ quẩn, dù anh ấy cưới cô gái như thế nào thì tôi cũng sẽ chúc phúc cho hai người đấy, tôi nghĩ thông suốt hết rồi, tình yêu đơn phương của tôi không thể nào sánh với tình yêu cao quý của họ được…”

Khâu Ngôn Chí do dự một chút, nói: “… Nếu cuộc hôn nhân ấy không có tình yêu thì sao?”

“Không thể nào, nếu không yêu thì tại sao lại muốn kết hôn chứ?”

“Ai nói không thể, cậu nhìn tôi và Hạ Châu đi, hai bọn tôi có yêu nhau đâu mà vẫn cưới đấy thôi? Không phải à? Nói không chừng đàn anh của cậu cũng gặp tình huống tương tự…”

“Tình huống thế nào?”

“Ví dụ như kết hôn nhân thương nghiệp, liên hôn giữa hai nhà, hoặc cũng có thể giống Hạ Châu, rõ ràng hai bọn tôi không có xảy ra chuyện gì hết, nhưng vẫn bị tôi gài để phụ huynh bắt ngay tại giường, có khi đàn anh của cậu cũng…”

“Cậu nói cái gì?” Một giọng nói lạnh điếng người từ đằng sau truyền đến.

Cả người Khâu Ngôn Chí lập tức cứng ngắc, một tay run run mà ngắt điện thoại, lẩy bẩy như cầy sấy xoay người lại.

Sau đó chỉ nhìn thấy vẻ mặt vô cùng giận dữ của Hạ Châu.

Con người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông. 

Nhưng Khâu Ngôn Chí cậu lại có thể lật xe đến hai lần trên cùng một con đường.

Hạ Châu bước từng bước đến chỗ cậu, thanh âm giá buốt còn pha theo một chút băng lạnh.  

“Ý cậu là… Ngày hôm đó chúng ta thật sự không có xảy ra chuyện gì hết sao?”

Khâu Ngôn Chí: “… Hạ… Hạ Châu…”

Hạ Châu duỗi tay ra bóp chặt cằm Khâu Ngôn Chí, giọng anh lạnh đến thấu xương: “Rốt cuộc cậu còn lừa tôi bao nhiêu chuyện nữa?”

Khâu Ngôn Chí bị Hạ Châu bóp đến phát đau, nhưng khóe mắt cậu lại phát hiện đồng hồ cát đang lơ lửng giữa không trung đang không ngừng chảy xuống. 

Khâu Ngôn Chí vốn còn bị dọa hết hồn, cậu có chút hoảng loạn, cộng thêm mấy ngày nay diễn trò nhiều quá nên trong tiềm thức đã sinh ra phản xạ có điều kiện, trên mặt hiện lên rối rắm, ngay cả thân thể cũng không tự chủ được mà run lên: “… Hạ… Hạ Châu, em xin, xin lỗi…”

Hạ Châu chán ghét buông tay ra, đẩy Khâu Ngôn Chí ngã lên giường, trên mặt lạnh lẽo: “Khâu Ngôn Chí, biến đi.”

Khâu Ngôn Chí từ trên giường bò dậy, hơi ngửa đầu lên, trong mắt bị sương mù lấp đầy, đôi môi tái nhợt, lời nói cũng không còn trọn vẹn, bởi vì sợ hãi mà không vô thức run rẩy theo: “Hạ, Hạ Châu… Em… Em… Em không muốn rời khỏi anh… Em không đi ——”

Hạ Châu cười lạnh một tiếng, tung cửa mà đi.

Tục ngữ có câu trước lạ sau quen.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Khâu Ngôn Chí gặp phải chuyện kiểu này, hoảng tí rồi cũng thôi.

Sau khi Hạ Châu rời đi, Khâu Ngôn Chí đau đến nhe răng nhếch miệng mà sờ chỗ cằm vừa mới bị anh niết qua, oán giận nói: “Đại Hoàng, mất mớ gì tôi cứ gặp xui xẻo thế nhở, ban nãy tim tôi như muốn rớt ra ngoài luôn á, sao lúc nào Hạ Châu cũng dọa người như vậy chứ.”

Đại Hoàng bay đến bên cạnh đồng hồ cát: “Cũng coi như là trong cái rủi có cái may.”

Khâu Ngôn Chí cầm đồng hồ cát lên nhìn, kinh ngạc phát hiện cát trắng chỉ còn lại một đường, nói cách khác, chỉ kém một chút nữa thôi là Hạ Châu sẽ chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn với cậu. 

Khâu Ngôn Chí cảm thấy có chút khó tin. 

“Sao lần này hiệu quả quá vậy?”

“Bởi vì Hạ Châu biết ngài tốn công tốn sức để kết hôn với anh ta, nếu anh ta muốn trả thù ngài thì cách tốt nhất chính là ly hôn với ngài.”

“Nói cách khác, đợi ảnh trở về, tôi chỉ cần cố gắng thêm một tẹo nữa là thành công?”

Khâu Ngôn Chí lại ngồi lên giường, cẩn thận sắp xếp lời kịch cho sắp tới.

Tiêu chuẩn lời kịch của lần này phải như thế nào nhỉ?

Hẳn là phải đau khổ van xin được ở lại với thái độ cực hèn mọn. 

Khâu Ngôn Chí muốn diễn tập trước một lần, nhưng trước mặt không có người thật, cậu làm thế nào cũng không có cảm giác, tuỳ tiện vớ lấy thuốc nhỏ mắt bên mép giường, nhỏ cho mình hai giọt. 

Lúc này mới có một chút cảm giác.

Khâu Ngôn Chí đối mặt với bức tường, điên cuồng nói:

“Hạ Châu à… Hạ Châu… Em yêu anh… Anh, đừng bỏ em mà… Em sai rồi… Xin anh đấy… Từ nay về sau em sẽ không như thế nữa, làm ơn… Em yêu anh…”

Không biết Khâu Ngôn Chí nghĩ đến cái gì, đột nhiên lăn lộn cười ha hả. 

“Trời ** má, không được không được, lời kịch này ngu vãi cả chưởng, nếu để thằng oắt Hạ Châu kia mà nghe được lại tưởng bản thân mình oách lắm cơ, cái tên vừa khốn nạn vừa ngu đần ấy, trừ cái bản mặt ra thì chỗ nào cũng dở ẹc, đến cả kỹ năng cũng nát bỏ mẹ, chỉ có mấy đứa bị lừa đá vào đầu mới có thể thích nổi mà thôi hớ hớ hớ hớ hớ…”

Cậu đang cười như điên thì bỗng dưng nhìn thấy trước cửa có một đôi chân.

Trên đôi chân ấy là hai cái cẳng chân, trên cẳng chân lại có một cái thân, và trên cái thân đó có một gương mặt. 

Gương mặt kia thì muôn vàn màu sắc, đỏ đến chói mắt. 

Tươi cười trên Khâu Ngôn Chí cứng lại.

Khuôn mặt cậu dần trở nên trắng bệch.

“Bùm!”

Đồng hồ cát đang lơ lửng giữa không trung. 

Không hề dấu hiệu mà…

Nổ tung.

__

Bình luận

Truyện đang đọc