HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

*

Đúng lúc này Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu: “Vừa rồi anh nói ký ức gì cơ?”

Trái cổ Hạ Châu run lên một cái vì căng thẳng, anh nhìn Khâu Ngôn Chí, khô khốc nói: “Thì… Thì chính là… Anh đột nhiên nhớ ra…”

Hạ Châu ấp úng dừng lại hai giây, sau đó chớp chớp mắt nói: “… Vừa rồi anh chợt nhớ ra một chuyện, nếu bây giờ chúng ta đã biết người chụp lén không phải là Tần Hạ mà là Diệp Hoành Viễn, vậy, vậy em… Hiện tại có cái nhìn như thế nào với Tần Hạ?”

Hạ Châu xong thì nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, mắt cũng không dám chớp.

Hồi chuông báo động vang lên trong lòng Khâu Ngôn Chí, cậu vô cùng ngay thẳng đứng trước mặt Hạ Châu và nói ra những lời lẽ chính đáng: “Trong lòng em, Tần Hạ chính là một tên bi3n thái!”

Hạ Châu: “…”

Hạ Châu có chút khó khăn mở miệng: “… Thật ra, Tần Hạ cũng đâu bi3n thái đến mức đó nhỉ? Những tấm hình chụp lén kia đâu rõ ràng… Đâu có liên quan đến hắn đâu…”

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, ánh mắt vô cùng chân thành: “Tuy những tấm ảnh kia không phải là cậu ta chụp nhưng hồi học cấp hai cậu ta cũng từng làm những chuyện tương tự! Một ngày là bi3n thái thì cả đời là bi3n thái!”

Hạ Châu “…”

Hạ Châu nhớ lại những chuyện đó đều là do cái miệng mình phun ra cách đây mấy tiếng trước, lập tức cảm thấy tim đau.

Khâu Ngôn Chí thấy Hạ Châu vẫn không vui, cho rằng Hạ Châu lại đang ghen.

Cậu cầm lấy hộp khăn ướt bên cạnh rút một tờ ra, vừa nghiêm túc lau bột khô từ bình chữa cháy còn dính trên mặt Hạ Châu, vừa thở dài, nói ra những lời thấm thía: “Hạ Châu à, anh đừng nghĩ nhiều mà, dù Tần Hạ có phải là bi3n thái hay không, có ưu tú thế nào, tốt bụng đáng yêu ra sao…”

Khâu Ngôn Chí dừng lại một chút, nhón mũi chân lên đặt một nụ hôn lên trán Hạ Châu, khẽ nói: “… Thì em cũng chỉ thích mỗi anh thôi.”

“Vậy Tần Hạ trong lòng em…”

“Bít cửa rồi anh ạ!”

Giọng khâu Ngôn Chí trầm bổng du dương, chỉ thiếu điều giơ bốn ngón tay lên thề nữa mà thôi.

Hạ Châu: “…”

Tâm trạng của Hạ Châu rất phức tạp, nửa vui nửa sầu.

Khâu Ngôn Chí nói xong thì âm thầm nhìn Hạ Châu, miệng Hạ Châu mím chặt, ánh mắt khi nhìn về phía cậu thậm chí còn mang theo một chút oán giận.

Khâu Ngôn Chí: Gì…?

Cậu nói sai chỗ nào sao?

“Anh về trước.” Hạ Châu có chút nặng nề nói, “Ngày mai anh sẽ tiếp tục giải quyết chuyện Diệp Hoành Viễn, để xem thử có cách nào đưa hắn về game hay là loại bỏ hắn ra khỏi cơ thể anh vĩnh viễn không, để đề phòng Diệp Hoành Viễn lại đột nhiên xuất hiện tổn thương em, chúng ta tạm thời đừng gặp nhau cho đến khi hắn rời khỏi cơ thể anh hoàn toàn.”

“Thế em nhớ anh thì phải làm sao?” Khâu Ngôn Chí chớp mắt.

Khóe miệng Hạ Châu nhếch lên một chút, lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, anh đưa tay ra vuốt tóc Khâu Ngôn Chí, nói: “Hai ta có thể call video.”

“Vậy em muốn ôm anh, muốn hôn anh thì sao hả?”

Hạ Châu kéo Khâu Ngôn Chí vào vòng tay mình, cắn một miếng lên miệng cậu, ấm áp nói: “Cho anh nợ nhé, chờ giải quyết xong chuyện này anh sẽ trả em gấp bội.”

“Dạ.” Khâu Ngôn Chí gật đầu.

Lúc Hạ Châu chuẩn bị rời đi thì quay đầu lại nói: “Em cũng nên đổi dấu vân tay mở khóa của anh đi.”

Khâu Ngôn Chí ngoan ngoãn nghe theo: “Ò, em biết rồi.”

Hạ Châu mở cửa, vừa mới nhấc chân ra ngoài, Khâu Ngôn Chí lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Hạ Châu, cho dù Tần Hạ có đứng trước mặt em thì em cũng sẽ không thèm nhìn cậu ta! Bây giờ Tần Hạ trong lòng em chỉ là cơm nguội máu muỗi thôi! Không còn cửa nào cho cậu ta đâu!”

Bóng lưng của Hạ Châu hơi dừng lại, gật đầu một cách cứng nhắc, sau đó đóng cửa phòng lại.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Khâu Ngôn Chí tự dưng cảm thấy tiếng đóng cửa này của Hạ Châu lớn hơn bình thường.

Làm chuông gió sau cánh cửa đều vang lên đinh đinh đang đang.

Hạ Châu là lão giấm chua ngàn năm sao?

Khâu Ngôn Chí buồn cười, lắc lắc đầu.

… Cậu đều đã nói những lời tàn nhẫn như vậy, tại sao anh ngốc Hạ Châu lại còn quan tâm đến Tần Hạ như thế?

E hèm, tuy câu cuối cùng Khâu Ngôn Chí nói hơi lớn tiếng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút áy náy, mà chỉ là một chút cắn rứt nhỏ như con kiến thôi.

Mà mặc kệ thế nào đi nữa đối với Khâu Ngôn Chí mà nói, Tần Hạ vẫn luôn là người quan trọng của mười năm trước.

Trước kia cậu không biết Diệp Hoành Viễn đã chiếm cơ thể Tần Hạ, cậu thất vọng vì Tần Hạ đã thay đổi từ một thiếu niên xuất sắc thành một người đàn ông trưởng thành buồn nôn, bây giờ đã biết thật ra Tần Hạ bị chiếm thân thể thôi, nên cũng khó tránh khỏi bận tâm một chút về Tần Hạ.

Khâu Ngôn Chí bây giờ đã học được cách thành thật với chính mình, cậu thừa nhận rằng mình thích Tần Hạ, trải nghiệm t1nh cảm mà cậu có được khi còn trẻ đã trở thành một dư ảnh trong trái tim cậu trong một thời gian dài.

Dư ảnh này được ủ và lên men ở một nơi mà cậu không tìm thấy trong trái tim mình. Trong những trường hợp cậu từng quen thuộc, từ trong tâm trí cậu sẽ tự hiện ra những chuyện cũ và ký ức. Ngay cả khi lần đầu tiên tham gia trò chơi Dream Eater, cậu nhìn thấy Hạ Châu  giống Tần Hạ, mà như bị ma quỷ xui khiến chọn anh, rõ ràng biết hai người này hoàn toàn khác nhau nhưng vẫn ảo tưởng tìm kiếm dấu vết và sự an ủi trên gương mặt đó.

Những hành vi lúc ấy của cậu thậm chí còn xúc phạm đến Hạ Châu.

Nhưng đã qua rồi.

Người mà cậu quan tâm nhất, yêu thương và muốn bên nhau cả đời chính là cái người có tính cách trẻ con, dễ thương, hay ghen, người đã khiến Khâu Ngôn Chí cậu đây từ một quỷ keo kiệt, cuối cùng cũng sẵn sàng ôm trái tim mình để Hạ Châu tùy ý xo4 nắn.

Khâu Ngôn Chí thay đổi dấu vân tay trên khóa cửa, dọn sạch bột khô của bình chữa cháy, sau đó lại tắm rửa.

Sau khi làm xong, cậu nhìn thời gian, đoán Hạ Châu có lẽ đã về đến nhà nên cầm điện thoại lên gửi cho anh một tin: “Anh về nhà chưa?”

“Về rồi, anh mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ.”

Khâu Ngôn Chí cười cười, gõ chữ nói: “Có phải bột khô của bình chữa cháy rất khó rửa không?”

“Không sao, chỉ là dính trên tóc hơi mệt chút.”

Khâu Ngôn Chí vừa trò chuyện với Hạ Châu vừa xốc chăn nằm lên giường.

Trời đã rất trễ, đã đến lúc phải nói chúc ngủ ngon.

Khâu Ngôn Chí nhìn chữ ngủ ngon đơn giản trên khung thoại. Đầu ngón tay hơi dừng lại.

Cậu c4n môi mình ra một cái dấu răng, sau đó vươn ngón trỏ ra xóa hai chữ ngủ ngon kia đi.

… Có lẽ, bây giờ cậu nên nói gì khác để thay cho hai từ ngủ ngon khô khan kia.

“Hạ Châu, em…”

Khâu Ngôn Chí gõ không ra hai chữ kia, cậu hơi dừng lại, cảm thấy hơi mắc ói, lại xóa hết những gì mình vừa ghi.

Nhưng sau khi xóa xong, lại trở người trên giường cảm thấy hụt hẫng.

Khâu Ngôn Chí băn khoăn không biết có phải vì cậu luôn giữ bí mật không nói ra như vậy, nên Hạ Châu mới cảm thấy bất an, luôn nhắc tới Tần Hạ ở trước mặt cậu.

Nghĩ tới đây, Khâu Ngôn Chí lại gõ mấy chữ kia ra.

Nhưng ngón tay cậu run rẩy dừng lại trên nút gửi, làm thế nào cũng không thể nhấn nó được.

Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, cuối cùng vẫn xóa hết, gõ nhanh hai chữ ngủ ngon rồi gửi đi.

Sau đó cậu thở dài ném điện thoại sang một bên, vùi đầu vào gối, không nhìn những dòng tin nhắn chúc ngủ ngon trên điện thoại như mọi khi.

Điện thoại im lặng hồi lâu mới vang lên tiếng thông báo nhận tin nhắn.

Hẳn là Hạ Châu rep ngủ ngon lại. Khâu Ngôn Chí cầm lấy điện thoại, híp mắt nhìn thoáng qua. Thấy rõ nội dung tin nhắn, toàn bộ cơ thể Khâu Ngôn Chí đều cứng đờ, đột nhiên ngồi phắt dậy.

Hai tin nhắn cuối cùng của họ trên điện thoại là ——

01:21

Khâu Ngôn Chí: T1nh yêu của em ngủ ngon.

01:24

Hạ Châu: Ừ, anh cũng yêu em.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Cả khuôn mặt Khâu Ngôn Chí đều nóng lên, ôm lấy điện thoại ngả người lên giường lại.

Cậu lăn một vòng trên giường, sau đó chôn cả mặt vào trong gối, chỉ chừa lại hai cái tai đỏ chót ra bên ngoài.

Hạ Châu cầm điện thoại trong trạng thoải mái mà đi vào giấc ngủ. Lúc anh ngủ, khóe miệng vẫn còn cong lên.

Đầu óc thoải mái, không có suy nghĩ miên man nào.

Hạ Châu hiện đã lấy lại trí nhớ và hiểu được phần nào về công việc của công ty.

Sau khi Diệp Hoành Viễn tỉnh dậy từ thân thể anh vài tháng trước, đã gần như hồi phục chức năng hoàn toàn và đến công ty tiếp quản một phần công việc.

Nhưng vì không có ký ức nên hắn cũng không trực tiếp đảm đương công việc chính mà chỉ là không ngừng học hỏi và tìm hiểu, ngoại trừ việc mua lại con game của công ty kia trước đó thì cũng không có dự án quan trọng nào khác.

Vì vậy áp lực công việc hiện tại của Hạ Châu cũng không quá lớn, nên anh tạm hoãn tất cả những việc không quan trọng hoặc giao cho người khác làm và trong khoảng thời gian này chỉ tập trung vào việc loại bỏ Diệp Hoành Viễn.

Nhóm kỹ thuật đã sớm trở lại từ nước ngoài và Trần Nhạc Tư cũng rất hợp tác mà tham gia vào đội ngũ này.

May mắn thay là nhóm trưởng của đội kỹ thuật và Trần Nhạc Tư đều có thể trao đổi bằng tiếng Anh được, không có trở ngại nào trong giao tiếp.

Sau khi biết mục đích của Hạ Châu chỉ là để loại bỏ dữ liệu nhân vật trong một trò chơi, Trần Nhạc Tư nói, “Anh Hạ, tôi có thể tự mình giải quyết được việc đơn giản này mà. Cần gì phải mời một đội nước ngoài đến chứ?”

Hạ Châu nghe đến đó, chân mày hơi giãn ra, anh khiêm tốn cười: “Tôi không rành mấy cái này như chuyên gia các cậu, cho nên cứ nghĩ nó phức tạp, nếu số liệu của nhân vật dễ loại bỏ như vậy thì càng tốt.”

Trần Nhạc Tư vỗ nguc bảo đảm: “Trong 1 giờ sẽ giải quyết xong cho anh.”

Hạ Châu nhìn vào biểu hiện của đội kỹ thuật, thấy họ cũng rất thoải mái và không có áp lực nên anh cũng âm thầm thở phào một hơi. Xem ra anh đúng là đã làm mọi chuyện phức tạp hóa lên.

Trần Nhạc Tư và đội kỹ thuật đã bắt đầu làm việc, Hạ Châu ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cầm một tờ tạp chí kinh doanh lên và đọc nó một cách chậm rãi.

Đọc một hồi, anh lại cảm thấy hơi chán, cầm điện thoại lên bắt đầu quấy rầy ai kia.

“Em đang làm gì đó?”

Khâu Ngôn Chí rep lại rất nhanh: “Em mới nhận công việc mới và đang chuẩn bị đi gặp khách hàng, bên anh sao rồi?”

Hạ Châu: “Vẫn đang tiến triển ổn định, hẳn là không có vấn đề gì.”

Khâu Ngôn Chí: “Vậy thì tốt quá.”

Hạ Châu lại hỏi: “Em nhận công việc gì thế? Có khó không?”

Khâu Ngôn Chí: “Hội chị em nhà giàu muốn ra nước ngoài du lịch, em đi theo làm phiên dịch cho họ, có thể sẽ đi trong vòng một tuần á.”

Lâu như vậy?

Hạ Châu nhíu nhíu mày.

Nghe ý của Trần Nhạc Tư, Diệp Hoành Viễn có thể sẽ được xử lý xong sớm, bọn họ không cần phải hạn chế gặp mặt nữa, nhưng hiện tại Khâu Ngôn Chí lại sắp sửa đi công tác tận một tuần, Hạ Châu thật sự cảm thấy quá lâu.

Khâu Ngôn Chí biết Hạ Châu đang nghĩ gì qua điện thoại, liền gửi một tin nhắn khác: “Quan trọng là hôm qua em đã trả hết tiền cho ba em rồi, giờ trong người em không một xu dính túi, mà em còn phải kiếm tiền nuôi anh nữa.”

Hạ Châu bạo dạn gõ chữ: “Anh có tiền mà, anh nuôi em!”

Khâu Ngôn Chí: “Đừng quậy, đó là tiền của Tần Hạ.”

Hạ Châu: “…”

Hạ Châu buồn bực mà đã gửi một chữ ‘ò’.

Anh âm thầm thề rằng, dù sớm hay muộn cũng phải nói cho Khâu Ngôn Chí biết sự thật!

Khưu Duyên Chi nhanh chóng đến chỗ hẹn, cậu cất điện thoại di động vào túi, đẩy cửa bước vào.

Ban đầu Khâu Ngôn Chí không tính nhận công việc phiên dịch đi cùng khách hàng này, tuy cũng là dạng phiên dịch đi nước ngoài nhưng nghiệp vụ cần đòi hỏi sự chuyên môn và độ khó cũng cao hơn, thường thì sẽ được trả nhiều hơn so với phiên dịch cho tư nhân.

Nhưng khách hàng lần này đều là mấy chị em nhà giàu chơi sộp, vung giá cao ngất ngưởng, chỉ đi công tác trong vòng một tuần mà đã được trả mức lương sáu con số, đương nhiên Khâu Ngôn Chí sẽ không bỏ lỡ nó.

Nơi hẹn với khách là một cửa hàng tráng miệng cao cấp tại địa phương. Khách hàng là cô Vưu, đang uống trà chiều cùng với một nhóm bạn trẻ đồng trang lứa cạnh cửa kính trong suốt sát đất.

Các cô gái trông còn rất trẻ, chỉ tầm ở độ tuổi ngoài 20. Mặc dù hầu hết họ đều đi giày cao gót và xách túi hàng hiệu nhưng trông họ đều như sinh viên đại học.

Thấy Khâu Ngôn Chí tới, cô Vưu vẫy vẫy tay: “Đây anh ơi.”

Khâu Ngôn Chí gật gật đầu, mỉm cười đi qua.

Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc giản dị nhất đám ngồi cạnh cô Vưu bỗng thốt ra một tiếng sợ hãi: “Chị…”

Sau đó cô đột nhiên bụm miệng lại, đôi mắt đen trắng trợn to.

“Hạ Tiểu T1nh, cậu quen anh ta à?”

Hạ Tiểu T1nh hận cái miệng tài lanh của mình.

Vài năm trước, khi cô và anh trai nói về Khâu Ngôn Chí, cô luôn gọi cậu là chị dâu, mặc dù biết cậu vẫn chưa phải là chị dâu nhưng lần nào cô gọi chị dâu, anh trai cô đều rất hạnh phúc, cho nên cô cứ gọi vậy luôn. Sau nhiều năm đã tự hình thành ra thói quen, cô đột nhiên không kiềm chế được cái miệng khi bất ngờ nhìn thấy Khâu Ngôn Chí ngoài đời thực.

“Sao[1] cái gì?” Một cô gái khác huých cánh tay Hạ Tiểu T1nh.

[1] Nãy Tiểu T1nh gọi là ‘chị’ trong từ ‘chị dâu’ 嫂子 mà chỉ nói được một chữ đầu là 嫂, từ này phát âm là Sǎo.

Nhìn thấy Khâu Ngôn Chí cũng đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, tim Hạ Tiểu T1nh đập thình thịch, trên trán toát mồ hôi hột: “Sao… Sao anh lại xinh trai thế?!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Những người khác: “…”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc