HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

*

Khâu Ngôn Chí hôn mê gần bốn tháng mới tỉnh, nhưng khi vừa tỉnh lại đã nằm trên giường khóc như cha ch3t.

Chẳng có ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Các bác sĩ nhìn nhau đều không biết phải làm thế nào. Họ chụm đầu lại bàn bạc một hồi, cuối cùng đưa ra phương án sử dụng thuốc an thần để làm bệnh nhân bình tĩnh lại trước.

Vì vậy khi bọn họ rời đi, chỉ để lại một bác sĩ trẻ tuổi trông nom cho Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí khóc gần một tiếng đồng hồ, mãi đến khi không còn sức nữa mới chịu ngưng, cậu nhìn trần nhà, hai mắt đỏ hoe yên lặng ch4y nước mắt.

Chàng bác sĩ kia thấy tâm trạng của Khâu Ngôn Chí không được tốt thì lại gần cẩn thận dò hỏi: “Cậu Khâu à, cậu thấy trong người mình sao rồi?”

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn hắn.

Cậu cố gắng đưa tay lên lau nước mắt trên mặt mình, sau đó hỏi: “… Tôi, hôn mê, bao lâu rồi?”

Bởi vì không nói chuyện một thời gian mà giọng cậu vừa trầm còn vừa khàn, bác sĩ không nghe rõ lắm, càng tiến lại gần hơn: “Cậu nói gì cơ?”

Khâu Ngôn Chí lặp lại câu hỏi: “Tôi, hôn mê… Bao lâu rồi?”

“Đã 117 ngày rồi.” Chàng bác sĩ kia cười cười, “Gần bốn tháng, nếu là bình thường, một người thực vật hôn mê hơn ba tháng thì rất khó tỉnh lại, cậu tỉnh lại được chính là kỳ tích đó.”

Khổng Tú Khiết cầm cơm hộp bước vào, sau đó nói với Khâu Ngôn Chí: “Cậu Khâu, vừa rồi tôi mới hỏi bác sĩ, họ nói bây giờ cậu cần phải đi xét nghiệm trước, tạm thời chưa thể ăn cơm.”

Khâu Ngôn Chí gật đầu, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Kế tiếp cậu được đẩy đi các khoa và làm vô số loại xét nghiệm.

Tình trạng của Khâu Ngôn Chí rất tốt, ngoài trừ nằm thời gian dài trên giường dẫn tới cơ bắp bị teo đi một chút cần phải hồi phục chức năng, thì không có di chứng nào khác.

Bác sĩ thử dò hỏi Khâu Ngôn Chí có nhớ trước khi hôn mê bản thân đã làm gì hay không và điều gì đã dẫn đến tình trạng hôn mê của cậu.

Khâu Ngôn Chí lặng thinh một lúc rồi lắc đầu nói không biết.

Bác sĩ thở dài, dặn dò cậu nhớ ăn cơm đúng giờ và cố gắng tập hồi phục chức năng.

Nhưng Khâu Ngôn Chí không có tinh thần.

Khổng Tú Khiết nấu cháo trắng cho cậu, Khâu Ngôn Chí uống được hai ngụm thì lắc đầu bảo no.

Khổng Tú Khiết lo lắng cho cậu, khuyên cậu uống nhiều hơn một chút.

Vì thế Khâu Ngôn Chí lại uống thêm ngụm nữa, nhưng ngay khi nuốt xuống, cậu đã lập tức cúi người vào thùng rác và ói sạch hết những thứ vừa ăn.

Khổng Tú Khiết vội đưa khăn giấy và nước cho cậu súc miệng, cũng cực kỳ áy náy xin lỗi cậu nói là sẽ không ép cậu ăn thêm.

Khâu Ngôn Chí súc miệng xong rồi lau miệng, mệt mỏi lắc đầu nói không sao, sau đó lại nằm xuống giường.

Trông cậu lúc nào cũng chán chường, bác sĩ bảo cậu phải tập hồi phục chức năng, nhưng cậu lại không có hứng thú, luôn lấy lý do lảng tránh và nói lát nữa sẽ làm.

Nói xong thì nhắm mắt lại ngủ.

Thật ra Khâu Ngôn Chí đã ngủ quá nhiều nên căn bản không thể ngủ được nữa, có đôi khi cậu cảm thấy bản thân đã ngủ thật, nhưng đôi khi lại cảm thấy chẳng qua là không muốn mở mắt thôi.

Trong lúc nằm thiêm thiếp không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cửa phòng bệnh đã bị ai đó mở ra.

Giọng Khâu Hi Thành vang lên: “Chi Chi, nghe nói em tỉnh lại rồi à? Ba và anh đến thăm em đây.”

Khâu Ngôn Chí vô thức nhíu mày, nhưng cậu vẫn không muốn mở mắt ra.

Bởi vì cậu đưa lưng về phía cửa phòng bệnh nên Khâu Hi Thành và Khâu Hoằng Thịnh không thấy rõ mặt cậu, chỉ có thể thấy Khâu Ngôn Chí cuộn tròn người, không nhúc nhích

Khổng Tú Khiết đứng dậy nhìn Khâu Hoằng Thịnh, nhỏ giọng nói: “Hình như cậu Khâu vẫn còn đang ngủ.”

Giọng điệu Khâu Hi Thành nhẹ tênh: “Chi Chi ngủ nhiều rồi mà, huống hồ ba còn tới thăm em ấy, tốt nhất là gọi em ấy dậy, để cháu gọi thử.”

Vừa dứt lời, hắn lập tức nhấc chân định đi đến bên giường của Khâu Ngôn Chí, nhưng lại bị Khâu Hoằng Thịnh trầm giọng ngăn lại: “Bỏ đi, không cần gọi nó dậy, cứ để cho nó ngủ.”

Trước mặt Khâu Hoằng Thịnh, Khâu Hi Thành lại hỏi bác sĩ về tình trạng của Khâu Ngôn Chí bằng một giọng rất lo lắng.

Bác sĩ Lâm nhìn Khâu Ngôn Chí, nói: “Bệnh nhân đang ngủ, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi?”

Ba người còn chưa kịp ra ngoài thì Phí Tự Hạo đã mở cửa bước vào.

Khâu Hoằng Thịnh hỏi: “Cậu là ai?”

“Cháu chào bác, cháu là…” Phí Tư Hạo hơi dừng lại một chút, cười nói: “Bạn của Chi Chi.”

Sau đó bọn họ lại nói vài câu nữa rồi mới theo bác sĩ ra ngoài.

Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.

Hàng mày đang nhíu của Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng giãn ra, một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Lâm Khang Ninh là một trong những bác sĩ phụ trách Khâu Ngôn Chí, là một bác sĩ trẻ mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, tính tình cởi mở vui vẻ, thường đốc thúc Khâu Ngôn Chí tập luyện hồi phục chức năng.

Nhưng Khâu Ngôn Chí lúc nào cũng lờ đờ uể oải, Lâm Khang Ninh dặn cậu nhớ tập luyện, cậu ngoài mặt đồng ý nhưng vừa quay lưng đã nằm lên giường ngủ.

Bác sĩ Lâm nhắc hoài cũng có chút tức giận, hắn nhìn Khâu Ngôn Chí nói: “Sao cậu lại không quan tâm đến cơ thể của mình như vậy?”

Khâu Ngôn Chí mặt không cảm xúc nhìn Lâm Khang Ninh nói: “Không phải là không quan tâm, chỉ là tôi cảm thấy rất mệt thôi.”

Bác sĩ Lâm bị cậu nhìn mà không giận nổi, thở dài, cảm thấy bản thân đã lo chuyện bao đồng rồi, vì một bệnh nhân mà rầu thúi ruột.

Nhưng hắn lại không nhịn được đẩy xe lăn đến, đích thân đẩy Khâu Ngôn Chí đến phòng tập: “Cậu nằm quài như vậy mới mệt á, hơn nữa nếu cậu không tập luyện thì khi nào mới có thể tốt lên được? Khi nào mới có thể ra viện đây!”

Thế rồi cứ dăm ba bữa Khâu Ngôn Chí lại bị ép đến phòng tập.

Có điều qua lại thường xuyên, bác sĩ Lâm cũng dần dà thân với cậu hơn.

Thỉnh thoảng Phí Tư Hạo cũng sẽ đến thăm cậu.

Tuy lần nào cũng vội đến vội đi, nhưng vẫn không quên giữ hình tượng bạn trai mẫu mực của mình.

Hôm nay hắn ghé qua còn cầm theo một bó hoa hồng, hắn mỉm cười c4mhoa hồng vào chiếc bình trước giường của Khâu Ngôn Chí, dịu dàng nói: “Chi Chi, thời gian này em tập luyện hồi phục đến đâu rồi?”

Khâu Ngôn Chí buông nắm tay xuống, nói: “Cũng tạm tạm, hai ngày nữa là có thể về nhà tự tập được rồi.”

Mấy ngày gần đây trời không ngừng hạ nhiệt, bên ngoài thỉnh thoảng còn có gió lạnh thổi qua, Phí Tự Hạo mặc đồ rất dày, vừa vào phòng bệnh đã nóng đến muốn cởi áo.

Hắn cúi đầu cởi khăn quàng cổ, kết quả vừa mới cởi được một nửa đã bị Khâu Ngôn Chí bảo dừng.

Khâu Ngôn Chí nhìn hắn, chớp mắt: “Phí Tư Hạo, em có thể chụp anh một tấm không?”

Phí Tư Hạo có hơi bất ngờ, sau đó nói: “Được chứ, bây giờ luôn sao?”

Khâu Ngôn Chí gật đầu.

Phí Tư Hạo cười nói: “Vậy để anh cởi áo khoác với khăn quàng cổ ra đã.”

“Không cần.” Khâu Ngôn Chí lật đật nói, “Em thích bộ dạng này của anh cơ!”

Hai ngày nay Khâu Ngôn Chí vẫn luôn chán chường ủ rũ, giờ hiếm khi mới có tinh thần như vậy, mặt mày phơi phới, đôi mắt đều tỏa sáng.

Ngay cả Phí Tư Hạo cũng phải sững sờ khi nhìn cậu.

Thậm chí trong lòng còn có một suy nghĩ kỳ lạ… Khâu Ngôn Chí, em ấy cũng khá là đẹp đấy.

Phí Tư Hạo còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Khâu Ngôn Chí cố gắng vịn giường đứng dậy.

Khâu Ngôn Chí tiến sát lại gần Phí Tự Hạo, chỉnh lại khăn quàng cổ cho hắn một chút, động tác của cậu quá đỗi dịu dàng, như là đang uốn n4n một món đồ quý giá, ngón tay lành lạnh lướt qua gò má Phí Tự Hạo, khiến hắn có hơi ngứa.

Sau khi chỉnh lại xong, chiếc khăn quàng cổ màu đen đã che đi một phần ba gương mặt Phí Tư Hạo.

Khâu Ngôn Chí lấy di động ra, bắt đầu chụp ảnh cho Phí Tư Hạo.

Phí Tư Hạo cảm thấy Khâu Ngôn Chí có chút kỳ quái.

Cậu không cho hắn cởi khăn quàng cổ ra và có vẻ rất thích tư thế cúi đầu của hắn.

Phí Tư Hạo ở chính giữa bức hình mỉm cười, Khâu Ngôn Chí còn lo lắng nhìn hắn nói: “Tấm tiếp theo anh đừng cười nha.”

Sau khi chụp xong, Phí Tư Hạo lại gần xem thành quả, phát hiện có khoảng chục bức ảnh nhưng về tổng thể đều là một tư thế, chỉ hơi khác nhau một tẹo, Phí Tư Hạo hỏi cậu: “Sao lại chụp một kiểu không vậy?”

Khâu Ngôn Chí cúi đầu vuốt ảnh chụp trên màn hình, có hơi vui vẻ cười: “Đẹp lắm.”

Phí Tự Hạo biết mình đẹp trai, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt và giọng điệu như vậy nhìn ảnh hắn mà nói đẹp lắm.

Trong lòng Phí Tư Hạo có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, kỳ lạ đến nổi hắn muốn chủ động cho Khâu Ngôn Chí một chút ngọt ngào, vì thế hắn tiến lại gần và hôn lên mặt Khâu Ngôn Chí.

Nào ngờ còn chưa kịp hôn đã thấy Khâu Ngôn Chí cau mày né tránh.

Phí Tư Hạo cảm thấy hơi quê.

Khâu Ngôn Chí cất điện thoại: “Có người.”

Phí Tư Hạo quay đầu, nhìn thấy bác sĩ Lâm đang đứng ở cửa.

… Thì ra là mắc cỡ.

Phí Tư Hạo đã hiểu.

Vừa rồi Lâm Khang Ninh cũng không thấy gì, chỉ thấy hai người chụm đầu vào nhau, tưởng là hai người đang xem điện thoại nên cũng không nghĩ nhiều, hắn cười tủm tỉm như trước và bước tới: “Ui trời, sao hôm nay siêng vậy? Còn biết đứng dậy chứ không nằm liệt nữa à?”

Hắn mới vừa nói xong, Khâu Ngôn Chí đã trở về giường tiếp tục nằm liệt. 

Lâm Khang Ninh: “…”

Lâm Khang Ninh đã quá quen Khâu Ngôn Chí, hắn ngồi xuống mép giường Khâu Ngôn Chí, thuận tay chỉnh lại góc chăn cho cậu một chút, sau đó nhìn người đàn ông mình mới gặp hai lần, cười hì hì nói: “Tôi nhớ ra anh rồi, anh là bạn của Khâu Ngôn Chí đúng không? Sau này rảnh rỗi anh nhớ nhắc cậu ta tập luyện nhiều một chút, đừng nằm lì trên giường mãi, bây giờ cậu ta đi đường đều phải dùng khung tập đi…”

Phí Tư Hạo nhìn bàn tay đang chỉnh góc chăn của Lâm Khang Ninh, hơi nhíu mày sau đó nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ khuyên bảo bạn trai tôi.”

Lâm Khang Ninh: “… Bạn trai?”

Lâm Khang Ninh thấy ánh mắt của Phí Tư Hạo, bỗng nhiên ý thức được gì đó, hắn đứng dậy, gãi đầu giải thích: “Anh, anh đừng hiểu lầm, tôi… Tôi là thẳng…”

Khâu Ngôn Chí vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Lâm Khang Ninh huých cánh tay Khâu Ngôn Chí một cái, có chút ngại ngùng nói: “Khâu Ngôn Chí, bạn trai cậu đang hiểu lầm tôi kìa…”

Khâu Ngôn Chí gật đầu có lệ: “Ừ ừ ừ, anh ta là thẳng và có bạn gái rồi.”

Phí Tự Hạo thấy Khâu Ngôn Chí vẫn chăm chú xem ảnh mình thì tâm tình mới tốt hơn đôi chút, cũng không cảm thấy xấu hổ khi vừa mới làm chuyện rùm beng lên.

Đúng lúc này, hắn nhận được một tin nhắn, hắn nhìn thoáng qua sau đó bỏ điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu cười với Khâu Ngôn Chí: “Chi Chi, anh có việc nên đi trước, lần sau lại đến thăm em.”

“Ừm ừm ừm.”

Lúc Phí Tư Hạo rời đi còn khẽ quay đầu lại, trong lòng có chút khó hiểu.

Hắn sắp đi rồi mà sao Khâu Ngôn Chí không thèm nhìn hắn vậy, thay vào đó cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh của hắn. 

Khâu Ngôn Chí chọn ra bức ảnh đẹp nhất trong số đó, sau đó tải nó lên máy tính bảng, mở phần mềm chỉnh sửa ảnh ra.

Nghĩ đến tên bạn trai vừa rồi của Khâu Ngôn Chí, Lâm Khang Ninh cảm thấy hơi cạn lời, than thở: “Khâu Ngôn Chí, bạn trai cậu quá chiếm hữu, sao có thể hiểu lầm người ta…”

Khâu Ngôn Chí chỉ chuyên tâm sửa ảnh không nói lời nào.

Lâm Khang Ninh nhìn tấm ảnh trên máy tính bảng, lắc đầu: Khâu Ngôn Chí cuồng bạn trai mình đến cỡ nào vậy.

Lâm Khang Ninh đi đến bên cửa sổ, thở dài: “Cậu rảnh rỗi không có gì làm thì đừng quên mở cửa sổ cho thông thoáng tí, cậu xem phòng cậu ngộp…”

Hắn vừa mới mở cửa sổ đã đứng hình ngay tại chỗ, quay đầu hoảng loạn nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu lại đây xem!”

Khâu Ngôn Chí vẫn đang vẽ vời trên máy tính bảng: “Làm gì?”

Lâm Khang Ninh: “Cậu phải thấy cái này, nhanh lên!”

Khâu Ngôn Chí thấy Lâm Khang Ninh gấp gáp như vậy cũng buông máy tính bảng xuống, vịn giường đứng dậy, đẩy khung tập đi đến cạnh hắn, chậm chạp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi nhìn thấy những gì bên ngoài cửa sổ, Khâu Ngôn Chí có chút thất vọng.

Cậu còn tưởng là có chuyện gì hay, hoá ra là Phí Tư Hạo đang ôm gái đi ra ngoài cổng bệnh viện.

Lâm Khang Ninh chỉ vào đôi nam nữ kia, tức giận đến ngón tay cũng run run: “Khâu Ngôn Chí, đó là bạn trai cậu đúng không? Hắn ngoại tình!”

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, chậm rì rì nói: “Đừng đoán mò, nói không chừng người kia là… Em họ của anh ta thì sao?”

Cậu vừa mới nói xong, cô gái trong lòng Phí Tự Hạo đã nhón chân lên hôn mặt hắn một cái.

Lâm Khang Ninh lại nóng nảy hơn: “Cậu nhìn đi! Cậu thấy gì chưa? Làm gì có đứa em họ nào như vậy, cô gái đó còn hôn hắn nữa kìa!”

Khâu Ngôn Chí cố gắng giải thích: “Cô gái kia đột nhiên hôn anh ta như vậy chắc làm anh ta hoảng lắm.”

Sau đó, Phí Tư Hạo đẩy cô gái kia vào góc tường và trao một nụ hôn nồng cháy.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Sao không biết phối hợp xíu nào hết vậy nhãi con.

Con làm vậy ba khó xử quá.

Lâm Khang Ninh như hiểu ra cái gì đó, hắn đóng cửa sổ lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Khâu Ngôn Chí này, một khi người đàn ông đã ngoại tình thì cậu tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn được, cũng không thể vì quá yêu hắn mà vờ như chưa có gì xảy ra.”

Khâu Ngôn Chí lại đẩy khung tập đi đến bên giường, Lâm Khang Ninh còn đang luyên thuyên không ngớt, Khâu Ngôn Chí thấy ồn quá nên đành nói: “Rồi rồi, không cần phải lo, tôi sẽ chia tay hắn.”

Lâm Khang Ninh: “Vậy khi nào thì chia tay, tôi thấy bây giờ cậu nên gọi điện chia tay hắn ngay lập tức.”

Khâu Ngôn Chí ngồi lên giường, tiếp tục sửa ảnh trên máy tính bảng, bình tĩnh nói: “Chưa đến lúc.”

Ngoài đoạn ghi âm kia ra thì vẫn chưa có bằng chứng xác thực nào hơn.

Với lại, cậu còn muốn có thêm nhiều… Ảnh nữa.

Không lâu sau Lâm Khang Ninh đã rời đi, Khổng Tú Khiết cũng về nghỉ ngơi, Khâu Ngôn Chí ngồi một mình trong phòng bệnh trống trải chuyên tâm vẽ lên máy tính bảng bằng bút cảm ứng.

Hàng mày, đôi mắt, cái mũi.

Không giống, vẫn là không giống.

Dù sửa cỡ nào cũng kém xa.

Ngón tay của Khâu Ngôn Chí vốn rất yếu vì chưa hồi phục lại, vẽ chưa được bao lâu đã cảm thấy cả bàn tay đều đau nhức, còn bức ảnh trên máy tính bảng càng vẽ càng không giống.

Khâu Ngôn Chí mím môi, mở một trang web ra, tìm kiếm người sửa ảnh chuyên nghiệp.

“Tôi muốn sửa ảnh.” 

“Cho hỏi bạn muốn sửa theo phong cách nào?”

“Có thể sẽ hơi phức tạp một chút, cho nên bạn có thể live trực tiếp khi sửa ảnh không? Tôi sẽ ở bên chỉ cho bạn.”

“Được, nhưng giá sẽ cao hơn, nếu bạn đồng ý thì bây giờ có thể gửi ảnh qua cho tôi, tôi sẽ live trực tiếp cho bạn xem.”

“Được, vậy bắt đầu đi.”

Lần đầu tiên người sửa ảnh gặp phải một tên bắt bẻ như vậy. Đây không phải là sửa ảnh, bởi vì cô cảm thấy mình như đang chỉnh lại một bức ảnh khác luôn vậy.

“Chỗ lông mi phải dài hơn chút.”

“Còn tóc hai bên trán thì ngắn lại tí.”

“Màu mắt phải đậm và sáng thêm chút nữa.”

Người sửa ảnh nghĩ nếu không phải đằng ấy vung một đống tiền thì cô nhất định sẽ huỷ đơn. Nào có khách hàng soi mói từng li từng tí như vậy chứ, không những yêu cầu nhiều mà còn rườm rà nữa?

Cuối cùng sau khi hoàn thành xong tác phẩm, toàn bộ tay của cô đã rã rời.

Nhìn bức ảnh đã được chỉnh sửa chỉ còn lại ba phần với bản gốc, người sửa ảnh không nhịn được mà nói ra lời thật: “Mặc dù sửa lại đẹp hơn ảnh gốc rất nhiều lần nhưng nó như một trời một vực ấy, tựa như hai người hoàn toàn vậy.”

Bên kia im lặng một hồi lâu.

Sau đó mới truyền đến giọng nói hơi run người đàn ông: “… Cảm ơn bạn.”

Người sửa ảnh như hiểu ra gì đó, cô im lặng một chút rồi nói: “Lần sau bạn muốn sửa ảnh nữa thì cứ đến tìm tôi.”

Quá trình live trực tiếp dài dăng dẳng bốn tiếng kết thúc.

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng nhận được bức ảnh hoàn thiện.

Ngón tay cậu khẽ run mở tấm ảnh đó trên máy tính bảng, sau đó ôm vào lòng, cuộn người lại.

Editor có lời muốn nói: Thương anh Chí quá T-T

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc