HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa.

*

Trương Dục Hiên thực sự rất phấn khích.

Đến nỗi không có phát hiện ngoại trừ hắn ra, thì ba người còn lại trong phòng đều mang vẻ mặt khó xử và kỳ quái.

Bốn người cùng ngồi vào một bàn cơm.

Liễu Trừng cúi đầu không nói gì.

Còn Khâu Ngôn Chí thì yên lặng ăn cơm.

Chỉ có Trương Dục Hiên là khẩn trương và kích động, ngay cả tay cũng run lên nhè nhẹ, cầm chén đũa đưa cho Tỉnh Trạch Vũ, gắp đồ ăn cho hắn và nói chuyện với hắn.

Tỉnh Trạch Vũ thi thoảng sẽ đáp lại hai câu, Trương Dục Hiên cũng không cảm nhận được sự lạnh nhạt từ đối phương, hết lần này đến lần khác xấu hổ nhìn Tỉnh Trạch Vũ, trên khuôn mặt màu lúa mạch đều có thể thấy được một màu hồng nhạt, vui vẻ hệt như một chú cún Nhật.

“Đàn anh, anh ăn thử trứng gà cuộn này đi, em nhớ là anh rất thích món này, hơn nữa Trừng Trừng còn làm ngon lắm!”

Động tác của Tỉnh Trạch Vũ hơi khựng lại một chút, sau đó hắn kẹp một miếng trứng gà cuộn lên, cắn một miếng, nói: “Ừm, quả là rất ngon, thật khéo tay.”

Sau đó Tỉnh Trạch Vũ làm bộ lơ đãng hỏi: “Trương Dục Hiên, ba người bọn em sống chung với nhau à? Sao anh chưa từng nghe em nói qua?”

Lần này đến lượt Liễu Trừng khựng người.

Trương Dục Hiên lắc đầu, nói: “Không phải, Ngôn Ngôn thì ở đối diện em, còn em với Trừng Trừng mới là ở chung, có điều Trừng Trừng cũng chỉ mới dọn vào ngày hôm qua thôi.”

“Là thuê chung nhà sao?” Tỉnh Trạch Vũ hỏi.

Trương Dục Hiên thấy Tỉnh Trạch Vũ quan tâm đến chuyện này, lập tức nghiêm túc giải thích: “Không phải không phải, hôm qua em tình cờ quen được Trừng Trừng, cậu ấy gặp chút phiền toái nên không có chỗ ở, vì vậy em cho cậu ấy ở nhờ nhà của mình.”

Tỉnh Trạch Vũ thản nhiên nói: “Mới quen hôm qua mà em đã cho người ta ở nhờ rồi, em thật hiếu khách.”

Trương Dục Hiên không dám để Tỉnh Trạch Vũ biết chuyện Liễu Trừng muốn giúp hắn theo đuổi Tỉnh Trạch Vũ, nên có chút chột dạ mà nhỏ giọng nói: “Bởi vì cậu ấy đang gặp chút phiền toái…”

Liễu Trừng vốn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy Tỉnh Trạch Vũ xuất hiện ở đây, nhưng chủ yếu là sợ Tỉnh Trạch Vũ vạch trần hắn làm Trương Dục Hiên đuổi hắn đi.

Nhưng dựa theo tình huống bây giờ, có vẻ như Tỉnh Trạch Vũ lại càng không muốn để Trương Dục Hiên biết được mối quan hệ của hai bọn họ.

Hơn nữa Tỉnh Trạch Vũ làm bộ không quen biết hắn cũng thôi đi, còn cố ý ám chỉ với Trương Dục Hiên không nên cho hắn ở đây nữa.

Liễu Trừng lập tức cảm thấy hết sợ người này, hắn buông đũa xuống cười nói: “Thật ra tôi cũng không tính mặt dày ở đây đâu, chẳng qua là thật sự hết cách rồi, tôi chọc phải một tên có máu mặt. Nói ra chỉ sợ anh chê cười, chuyện là tôi ngủ với bà xã của tên đại gia bao nuôi tôi và bị tên đó phát hiện được, cho nên mới xảy ra tai họa như bây giờ. Tuy rằng cũng là do tôi đáng đời, không quản được nửa th4n dưới của mình nhưng nghĩ đến việc tôi bị người khác lợi dụng thì cảm thấy vô cùng uất ức.”

“Bị lợi dụng?” Trương Dục Hiên kinh ngạc, khó hiểu nói: “Cậu bị ai lợi dụng?”

“Bị vợ của tên đại gia đấy chứ ai.” Liễu Trừng nhìn Tỉnh Trạch Vũ một cách sâu xa, nói: “Anh ta cố tình để tên kia tóm được bọn tôi ngay tại trận.”

“Hả? Tại sao người kia lại muốn làm như vậy?”

Liễu Trừng nói: “Nghe nói hồi xưa anh ta được tên kia nâng niu dữ lắm, tên kia phải trồng cây si rất lâu thì mới chịu đổ. Thật ra tên đại gia đó vô cùng thích anh ta, nếu không cũng sẽ không nằng nặc đòi cưới anh ta cho bằng được. Nhưng mà cái nết của tên kia chính là như vậy, cho dù có kết hôn rồi cũng không dứt được với người tình ở bên ngoài. Anh ta cũng là sau khi kết hôn mới nhận ra được bộ mặt thật của hắn, trong lòng vô cùng căm hận, nhưng vì liên quan đến lợi ích của gia tộc nên không có biện pháp ly hôn, vì vậy cố tình để tên kia bắt gặp tôi và anh ta lên giường, mượn cơ hội này để trả thù hắn.”

“Mục đích của anh ta đã đạt được, tên kia quả thật tức đến phát điên, trong lòng anh ta như trút được bực tức cũng chẳng màng đến người chịu thiệt thòi cuối cùng là tôi đây.”

Khâu Ngôn Chí nghe xong cũng cạn mẹ lời.

… Giới nhà giàu quả thật là phức tạp.

Thiết kế ra con game này cũng thật là vất vả.

Trương Dục Hiên lại hét lớn một tiếng, tức giận bất bình nói: “Sao anh ta lại có thể như vậy chứ! Thật quá đáng! Tuy anh ta cũng rất đáng thương, nhưng cũng không thể lợi dụng người vô tội như thế được!”

… Liễu Trừng vô tội chỗ nào hả?

Rõ ràng ba người kia đều chẳng có tên nào tốt có được không?!

Trương Dục Hiên, cậu đừng chọn lộn team, mặt đàn anh của cậu đều đen hết cả kia kìa.

Trương Dục Hiên là một tên suy nghĩ thẳng đuột, một khi gặp phải những vấn đề phức tạp thì rất khó phân biệt được đúng sai, hơn nữa tiêu chuẩn của hắn rất đơn giản: Hắn thích ai thì người đó nói gì cũng đúng.

Nếu hắn biết, người đàn anh ngồi đối diện hắn sau khi nghe những gì mà hắn nói thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng xấu, chính là cái “Người quá đáng” trong miệng hắn thì không biết trong lòng sẽ đau khổ đến cỡ nào.

Đúng lúc này, Trương Dục Hiên nhận được một cuộc gọi, sau đó nói: “Chuyển phát nhanh của mình tới, nhưng bảo vệ lại không cho nhân viên vào, mình xuống lấy đồ một chút.”

Tỉnh Trạch Vũ nhìn Liễu Trừng, lại nhìn Khâu Ngôn Chí, sau đó cúi đầu lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên nói với Liễu Trừng: “Cậu ra đây với tôi một chút.”

“Nói ở đây luôn đi.” Liễu Trừng nhìn thoáng qua Khâu Ngôn Chí, nói: “Cậu ấy biết hết trơn rồi.”

Tỉnh Trạch Vũ cũng nhìn sang Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí nhún vai, tiếp tục thản nhiên ăn cơm của mình.

Tỉnh Trạch Vũ nhìn Liễu Trừng, nói: “Tôi cho cậu tiền, cậu dọn ra ngoài đi.”

Liễu Trừng: “Mắc mớ gì?”

Tỉnh Trạch Vũ nhíu mày: “Trương Dục Hiên không có tiền để cậu lừa đâu, hơn nữa tính tình của em ấy rất ngây thơ, cậu tránh xa em ấy một chút.”

… Có vẻ như người đàn anh này còn chưa biết rõ bối cảnh nhà Trương Dục Hiên rồi.

Trương Dục Hiên đúng là ngốc, có điều kiện tốt như vậy mà lại không biết tận dụng.

Liễu Trừng chớp mắt nhìn Tỉnh Trạch Vũ, giọng điệu mập mờ: “Tôi không có hứng thú với tiền của cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy bản tính cậu ấy khá tốt, làm sao, bảo tôi cách xa cậu ấy là vì anh thích cậu ấy à? Sợ tôi quyến rũ cậu ấy ư?”

Tỉnh Trạch Vũ lạnh nhạt nói: “Bởi vì cậu không xứng với em ấy. Trương Dục Hiên xứng đáng với một người tốt hơn.”

Hắn dừng một chút, nói: “Mà người kia chắc chắn không phải cậu, cũng không phải là tôi.”

Tỉnh Trạch Vũ lấy ra một tấm thẻ đưa cho Liễu Trừng: “Tốt nhất là dọn ngay trong ngày hôm nay luôn.”

Liễu Trừng không nhận, nói tiếp: “Tôi không đi, tôi ở đây tốt lắm. Lại còn có người có thể che chở cho tôi, nếu tôi ở riêng một mình, nói không chừng nửa đêm nào đấy sẽ bị người của Diệp Hoành Viễn xông vào đánh ch3t cũng nên.”

“Cậu làm vậy chỉ tổ mang phiền phức đến cho Trương Dục Hiên thôi.”

Liễu Trừng chớp chớp mắt: “Chỉ cần anh nói với Diệp Hoành Viễn buông tha tôi, thì Trương Dục Hiên làm sao có thể gặp phiền phức được.”

Tỉnh Trạch Vũ bình tĩnh cất thẻ lại.

“Tôi về trước.”

Tỉnh Trạch Vũ nói xong cũng đứng dậy rời đi.

Lúc sắp ra khỏi cửa, hắn xoay người lại, mặt không cảm xúc nói: “Chuyển lời đến Trương Dục Hiên giúp tôi, nói là hôm nay tôi thật sự rất vui.”

Cửa bị đóng sầm lại, trong phòng chỉ còn lại mỗi Liễu Trừng và Khâu Ngôn Chí.

Liễu Trừng nhìn về phía Khâu Ngôn Chí cười cười: “Xem ra Trương Dục Hiên cũng không phải là hết hy vọng nhỉ? Đàn anh của cậu ta cũng khá là quan tâm đến cậu ta mà.”

Khâu Ngôn Chí cũng đã ăn cơm xong, cậu buông đũa xuống: “Vừa rồi cậu nói cậu có hứng thú với Trương Dục Hiên là để thử anh ta à?”

Liễu Trừng nhún vai: “Đương nhiên rồi! Nếu đã đồng ý giúp Trương Dục Hiên theo đuổi được đàn anh của mình thì tôi làm sao có thể nói chuyện mà không tính toán được.”

Khâu Ngôn Chí nhìn hắn, trên mặt không có gợn sóng. 

Một lát sau, cậu bỗng nhiên nói, “Liễu Trừng này, tôi không quan tâm cậu rốt cuộc là lợi dụng Trương Dục Hiên làm chỗ dựa, hay là thật lòng muốn giúp cậu ấy theo đuổi đàn anh mình, nhưng cậu đừng tổn thương đến cậu ấy.”

Liễu Trừng mím môi, ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí: “Tôi không muốn làm cậu ấy tổn thương.”

“Tốt nhất là nên vậy.”

Liễu Trừng bỗng nhiên nở nụ cười: “Không ngờ cậu cũng bảo bọc cậu ta ghê.”

“Cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi.” Khâu Ngôn Chí nói.

Thân phận bất biến của Trương Dục Hiên là bạn thân của Khâu Ngôn Chí cậu.

Luôn luôn tốt bụng, luôn luôn ấm áp, sẽ không bao giờ phản bội cậu, không bao giờ bỏ rơi cậu, một người bạn NPC.

Bỗng nhiên truyền đến tiếng mở khóa bằng mật mã.

Trương Dục Hiên đã trở lại.

Liễu Trừng quay đầu nhìn hắn, nói: “Đàn anh của cậu về trước rồi, anh ta nhắn với tôi là bữa cơm hôm nay anh ta rất vui.”

“Ừa, lúc tôi trở về thì có gặp được anh ấy.”

Trương Dục Hiên nhìn bưu kiện trong tay, mếu máo: “Hối hận ghê, đáng nhẽ tôi không nên đi lấy nó, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy lâu hơn một chút.”

“Đúng rồi, khi nãy anh ấy ở đây với các cậu có nhắc gì đến tôi không?”

Khâu Ngôn Chí: “Có chứ, ảnh khen cậu vừa ngây thơ lại tốt tính.”

Trương Dục Hiên nghe xong có chút vui vẻ, nhưng nghĩ tới cái gì đó lại cẩn thận nói: “Đây có phải là chê tôi ngốc không…”

Khâu Ngôn Chí cười cười, xoa xoa tóc hắn: “Không phải, người ta đang khen cậu mà, cậu cứ yên tâm đi! Ý là nói cậu đáng yêu đấy.”

Trương Dục Hiên nghe xong, khuôn mặt đều đỏ bừng.

Sau đó hắn có chút thẹn thùng hỏi Liễu Trừng: “Liễu Trừng, cậu cũng gặp qua đàn anh của tôi rồi đấy, cậu thấy tôi nên làm thế nào để theo đuổi ảnh đây…”

Lúc này điện thoại của Khâu Ngôn Chí vang lên, Khâu Ngôn Chí nhìn cái tên bên trên xong rồi rời khỏi bàn ăn, đi đến ban công nhận điện thoại.

Người gọi đến là Dương Phong Trình, hắn nói với Khâu Ngôn Chí rằng công ty hắn gần đây đang có một hạng mục hợp tác với hai hoặc ba công ty của Đức, cho nên nhóm dịch thuật không đủ người, mời Khâu Ngôn Chí gia nhập vào công ty mình.

Nếu là trước kia, Khâu Ngôn Chí tuyệt đối sẽ dứt khoát từ chối, cậu đang chơi game tình yêu, sự nghiệp con khỉ gì?

Nhưng hiện tại cậu đã quyết định sẽ không rời khỏi nơi này nữa, nên cũng không thể ăn không ngồi rồi mãi được.

Vả lại, lần đầu tiên đăng nhập game, lúc lựa chọn thân phận cá nhân cậu còn điền chuyên ngành tiếng Đức vào đấy.

Giống như trong hiện thực.

Hiện tại vừa vặn lại có ích.

Nhưng dù là vậy, Khâu Ngôn Chí vẫn chưa sẵn sàng vào đại một công ty nào đó để làm việc.

“Để tôi suy nghĩ lại một chút.” Khâu Ngôn Chí nói.

“Được thôi, cậu cứ cân nhắc trước đi, nhưng phải nhanh lên đấy, công ty bọn tôi bây giờ đang cần người gấp lắm, rất cần người tài giỏi, bình thường người muốn vào công ty bọn tôi đều phải trải qua rất nhiều cuộc phỏng vấn, còn nếu bây giờ cậu đồng ý thì ngày mai chỉ cần tham gia một cuộc phỏng vấn với sếp tôi là được.”

Chờ chút.

Công ty của Dương Phong Trình không phải là công ty của Hạ Châu sao, vậy sếp của hắn chẳng phải là…

Khâu Ngôn Chí nói: “Bỏ đi, tôi không cân nhắc nữa…”

Dương Phong Trình: “Cậu chắc chứ? Đãi ngộ của công ty bọn tôi tốt lắm đó, sẽ không có cơ hội lần hai đâu…”

“Ý tôi là tôi sẽ tham gia.” Khâu Ngôn Chí dừng một chút, sau đó hỏi, “Sáng mai mấy giờ vậy?”

“8 giờ nhé.”

Khâu Ngôn Chí tạm biệt Dương Phong Trình rồi cúp máy, cậu nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, sau đó bấm số của Hạ Châu.

Hạ Châu bắt máy rất nhanh, giọng nói từ tính dễ nghe, “Khâu Ngôn Chí?”

Bản thân Khâu Ngôn Chí cũng không phát hiện ra lúc cậu vừa nghe thấy giọng Hạ Châu thì khoé môi đã cong lên.

“Ừa, anh đang làm gì đó?” Khâu Ngôn Chí cúi đầu đi dọc theo đường cong của gạch sứ về phía trước, một hồi sau đã đi tới sô pha. 

“Mới vừa kết thúc công việc và đang chuẩn bị đi ăn, em ăn cơm chưa?”

Khâu Ngôn Chí nói: “Em ăn rồi.”

“Một mình sao?”

“Không phải, em ăn với Trương Dục Hiên còn có bạn cùng phòng mới của cậu ta nữa, cậu bạn kia nấu cơm rất ngon.”

Khâu Ngôn Chí nằm lên ghế sô pha, vừa khéo hai ngày trước cậu có để một cái chăn ở ngay đây, vì vậy Khâu Ngôn Chí tiện tay kéo nó qua đắp lên người.

“Em gọi cho anh là muốn báo cho anh biết một chuyện, ngày mai em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”

Hạ Châu: “Niềm vui bất ngờ gì vậy?”

“Nói trước thì còn gì gọi là bất ngờ nữa.”

Hạ Châu không nhịn được mà bật cười: “Vậy bây giờ em nói với anh làm gì hửm?”

“À thì, để anh giữ cái cảm giác mong chờ đấy thôi.”

Hạ Châu ở đầu bên kia điện thoại cúi đầu, trong mắt chan đầy ý cười: “Anh rất mong chờ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Khâu Ngôn Chí, Hạ Châu nhìn màn hình đã tắt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của mình phản xạ lên trên màn hình màu đen của điện thoại.

Khụ khụ… Có hơi ngốc.

Hạ Châu để điện thoại lên bàn.

Sau đó ấn điện thoại bên cạnh: “Thư ký Hứa, gọi Dương Phong Trình vào đây cho tôi.”

Dương Phong Trình rất nhanh đã chạy tới: “Tổng giám đốc Hạ, anh tìm em có việc à?”

Hạ Châu nói: “Chuyện tôi nhờ cậu tìm người phụ trách phiên dịch tiếng Đức ấy, hiện tại tới đâu rồi?”

Dương Phong Trình: “Tôi đã tìm được năm người rồi, bọn họ chắc chắn sẽ đến phỏng vấn vào sáng mai, tôi đang chuẩn bị gọi cho người thứ sáu…”

Hạ Châu nói: “Năm người là đủ rồi.”

“Tổng giám đốc Hạ, tôi cho rằng càng tìm nhiều người thì sẽ càng giúp anh chọn ra được người ưu tú nhất.”

“Không cần.” Hạ Châu cười cười, trên gương mặt ngập tràn gió xuân dịu dàng.

“Đã tìm được người ưu tú nhất rồi.”

Lúc Dương Phong Trình ra khỏi văn phòng, lòng bàn chân có chút nhột nhột.

Moá.

Quả nhiên tổng giám đốc Hạ thích hắn!

Nghe nói lúc trước tổng giám đốc Hạ vừa liếc mắt đã chọn ra hắn ngay từ trong danh sách ứng cử viên không đạt, hơn nữa còn chỉ định hắn làm phiên dịch riêng của mình.

Bình thường Hạ Châu rất nghiêm khắc với cấp dưới, nếu một số bản phiên dịch không đạt đủ tiêu chuẩn, anh nhất định sẽ tiễn vong người đó. Dương Phong Trình hắn là người mới, phạm phải rất nhiều sai lầm nhưng tổng giám đốc Hạ vẫn luôn bao dung hắn.

Bề ngoài thì nói công ty cần người tài, nhưng chẳng phải là ngầm ám chỉ hắn dẫn bạn bè thân thích vào, cố tình cho hắn đặc quyền, để hắn phát triển mạng lưới quan hệ hay sao.

Vừa rồi tổng giám đốc Hạ còn cười với hắn, thả thính hắn, còn nói hắn là người ưu tú nhất!!!

Vậy bước tiếp theo có phải là tiến tới tỏ tình không!

Làm sao bây giờ?

Hắn cũng không phải là gay!

Bình luận

Truyện đang đọc