HÔN NHÂN ÉP BUỘC CÔ VỢ THẦN Y CỦA ĐẠI TỔNG TÀI


Diệp Liên Tuyết nhất thời đứng ngốc ra tại chỗ, cô cứ mở to mắt nhìn Quách Thừa Tuyên đang tiến đến chỗ mình rồi tuỳ tiện để mặc cho hắn nắm lấy cổ tay cô kéo đi.

Tại sao hắn lại xuất hiện vào ngay lúc này? Hắn đang muốn làm gì? Sẽ nổi trận lôi đình khi nhìn thấy nửa đêm rồi cô vẫn còn gặp mặt người đàn ông khác sao?
Kỷ Thương vẫn đứng ở đấy nhìn cô, anh nhìn được dường như Diệp Liên Tuyết không hề thích như thế này.
“Dừng lại! Anh không thấy rằng em ấy đang nói chuyện với tôi sao?”
Bây giờ, Quách Thừa Tuyên mới phát giác ra được vẫn còn một người nữa xuất hiện ngay tại đây.

Hắn dừng lại, nhìn về phía Kỷ Thương, lập tức nhận ra đây là người mà suốt thời gian trước hắn đã dày công tìm kiếm.
Cũng xem như đây là lần đầu tiên chạm trán nhau, cả Kỷ Thương lẫn Quách Thừa Tuyên đều không ai chịu nhường ai.
“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy một lát, cảm phiền anh đợi cho.

Bởi vì đây là chuyện gấp, hơn nữa thì tôi cũng là hôn phu của cô ấy, điều này quang minh chính đại hơn rồi chứ?” - Quách Thừa Tuyên nhướng mày, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn dùng giọng điệu cực kì nguy hiểm để nói chuyện.
Diệp Liên Tuyết cũng dự cảm được có điều không hay, cô dùng mấy kí hiệu tay bảo Kỷ Thương về trước, sau này hãy nói chuyện.

Quách Thừa Tuyên đến tìm cô ngay tức khắc trong đêm có khi sẽ chẳng nói chuyện ít đâu, hơn nữa chuyện của Kỷ Thương cũng không đơn giản chỉ cần một buổi tối ngắn ngủi ngày hôm nay là có thể nói rõ.
Nhìn thấy ánh mắt có chút bất đắc dĩ của Diệp Liên Tuyết, Kỷ Thương cũng biết được mình nên nhường một phen này nếu không người gặp khó xử hẳn sẽ là em gái của anh.
“Hôm sau cùng nhau nói chuyện nhé! Anh đi trước, em nhớ chú ý an toàn.”

Kỷ Thương mặc dù không cam tâm nhưng buộc phải rời đi.

Anh đánh mắt nhìn lướt sang Quách Thừa Tuyên, không để lại một chút ý kiến gì, trực tiếp rời khỏi.
Khi Kỷ Thương vừa lái xe rời đi, Diệp Liên Tuyết ngay lập tức dằn tay mình ra khỏi tay của Quách Thừa Tuyên, cực kì hằn học nhìn hắn.

Mấy hôm rồi không gặp, cô còn đang vui mừng vì không phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét của hắn nhưng nào ngờ đâu hắn lại đột nhiên chạy đến đây, làm khùng làm điên.

Diệp Liên Tuyết đã từng nghĩ mình nên đặt sự phán xét về hắn xuống nhưng mỗi lần như vậy, hắn đều sẽ làm cho cô ghét hắn thêm.
Hiện tại, không cần biết là hắn vì lý do gì, việc hắn đột ngột xuất hiện ở đây rồi giở thói ngang ngược thì chính là đã không xem cô ra gì rồi.

Hắn không tôn trọng cô, hà cớ gì cô phải tôn trọng hắn?
“Nửa đêm vẫn ra ngoài gặp người khác, Diệp Liên Tuyết, có phải thời gian qua tôi đã quá dễ tính với cô rồi đúng không?”
Diệp Liên Tuyết híp mắt, ngữ điệu của Quách Thừa Tuyên cho cô biết được rằng chắc chắn hắn đang cực kì tức giận.

Nhưng tức giận cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô.
“Hôm nay tôi không muốn đôi co với anh.

Về đi, hôm khác rồi nói chuyện.” - Cô bấm điện thoại gửi đến hắn dòng tin nhắn như thế này.
Không ngờ là Quách Thừa Tuyên ấy vậy mà lại không nể mặt cô, nhất quyết phớt lờ những gì cô vừa nói.
“Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi rõ cô một vài chuyện, cô nói thật hay không tôi cũng đều sẽ tự có đáp án cho riêng mình.”
Diệp Liên Tuyết để ý đến bộ lễ phục hắn đang mặc, lại nhớ đến Phó Duật từng nói rằng hôm nay Quách Thừa Tuyên sẽ đi dự tiệc ở Bạch gia.

Đột nhiên trong lòng Diệp Liên Tuyết có tiếng rơi bộp, hay là ở đấy Bạch Ly đã nói gì với hắn rồi?
Nhưng cô không sợ vì Bạch Ly không ngu ngốc đến nỗi lạy ông tôi ở bụi này, khai hết toàn bộ sự thật cho Quách Thừa Tuyên.

Chỉ là cô không hiểu được vì sao Quách Thừa Tuyên lại độ nhiên chạy đến đây tìm cô vào giữa đêm như thế này? Còn thái độ như thế nữa.

.

Truyện Kiếm Hiệp
“Muốn nói gì cứ nói đi, sắp đến giờ ký túc xá đóng cửa rồi.”

Diệp Liên Tuyết tỏ ra mất kiên nhẫn, cô cũng đứng cách xa hắn mấy bước, đối với việc bị hắn chạm vào người mình cực kì xảy ra bài xích.
Nhìn thấy Diệp Liên Tuyết tránh mình như tránh tà, không hiểu sao Quách Thừa Tuyên lại một lần nữa vô cớ giận dữ.

Hắn thực sự muốn biết rằng vì lý do gì để cho cô vẫn luôn xem hắn như một kẻ đối địch, cho dù trời có sập xuống với cô thì cô vẫn nhất quyết không nói với hắn.
“Chuyện luận văn ở trường, cô có gì để nói hay không?” - Quách Thừa Tuyên nhàn nhạt nói ra, chỉ mong Diệp Liên Tuyết có thể cầu xin hắn giúp mình.
“Anh biết rồi sao? Tôi không có gì muốn nói.”
Diệp Liên Tuyết vẫn lạnh lùng suốt từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn làm đúng theo những gì hắn muốn, rắc rối cũng chỉ một mình cô gánh lấy, không liên quan gì đến hắn.

Cô vẫn đang làm rất tốt, và cũng mong rằng hắn đủ thông suốt để nhìn thấy được điều này.
Bởi vì Diệp Liên Tuyết vẫn luôn như thế càng làm cho Quách Thừa Tuyên không tài nào hiểu được cô.

Hắn thở hắt một hơi dài, cố trấn tĩnh bản thân mình lại rồi mới tiếp tục nói:
“Cô định để chuyện này như thế đó thôi hả? Cô để cho hội đồng quyết định đuổi học mình sao?”
Diệp Liên Tuyết nhìn hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt ưng đầy cương trực của hắn, giống như muốn xoáy sâu vào đấy, càng mang nhiều ý tứ châm biếm.
“Nếu không thì anh muốn tôi cầu xin anh giúp đỡ chắc? Anh sẽ không bao giờ chấp nhận việc đi cửa sau hay vận dụng quan hệ này nọ mà.

Tôi vẫn đang làm đúng việc của mình thôi, có rắc rối cũng không để nó làm ảnh hưởng đến anh.”
Quách Thừa Tuyên nhất thời á khẩu trước dòng tin nhắn này.

Thực sự hắn đã từng như thế và điều này vẫn luôn là nguyên tắc của hắn.

Nhưng nếu như Diệp Liên Tuyết thực sự nhờ vả hắn và nếu như cô bị oan, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ để cho cô phải chịu thiệt thòi mặc cho điều đấy có phá vỡ nguyên tắc của hắn đi chăng nữa.

“Cô quá quật cường rồi đấy! Nếu như chuyện không phải là lỗi của cô, cô có thể tìm tôi để xin giúp đỡ mà.

Tôi nghe nói chuyện này khá nghiêm trọng, cô sẽ phải xử lý bằng cách nào? Cô chấp nhận để bị đuổi khỏi học viện sao?”
Đây là lo lắng? Diệp Liên Tuyết không dám chắc chắn nhưng lần đầu tiên nghe được Quách Thừa Tuyên nói với cô rằng cứ tìm hắn nếu như gặp khó khăn, trong lòng cô chỉ tồn tại một chút xíu cảm kích, còn lại chính là sự khôi hài.
Bởi vì cô không muốn dính dáng đến hắn hay Quách gia mới lựa chọn tự mình đương đầu.

Nếu ngay từ đầu hắn vẫn luôn là kẻ quân tử như thế này thì việc gì cô phải tránh nhẹ tìm nặng như thế này đâu kia chứ.
“Anh không cần phải lo lắng quá đâu, tôi sẽ không làm mất mặt anh hay ảnh hưởng đến Quách gia, điều này chắc chắn là anh hài lòng nhỉ? Còn nữa, nếu muốn tôi ít gặp phải rắc rối thì tốt nhất quản cho chặt thanh mai trúc mã của anh đi, tôi không muốn bồi cô ta thêm lần nào nữa đâu.

Đến giờ rồi, tôi trở vào đây, tạm biệt!”
Quách Thừa Tuyên rất muốn nói gì đấy nhưng bị những lời cô nói làm cho cứng họng.

Diệp Liên Tuyết cũng không nán lại lâu, cô trực tiếp rời đi trước khi hắn nói thêm bất cứ điều gì.
Những chuyện đặc sắc về sau hắn sẽ tự khắc rõ.

Còn lại, chỉ cần cô không nhờ vả hắn, mọi chuyện sẽ cực kì đơn giản đúng như cách mà cô và hắn muốn..


Bình luận

Truyện đang đọc