HÔN NHÂN ÉP BUỘC CÔ VỢ THẦN Y CỦA ĐẠI TỔNG TÀI


Nói được liền làm được, mấy ngày hôm sau đấy, Quách Thừa Tuyên thực sự đưa Diệp Liên Tuyết về Quách gia.

Không một lời nói trước nào cả, toàn bộ những người có mặt tại Quách gia ngày hôm ấy thực sự bị hắn dọa cho phát ngốc ngay tại trận.
Ngoài Quách lão gia tử đang vui mừng cười đến mức không ngậm được miệng ra thì biểu cảm của ai nấy ngay tại thời điểm đấy cũng cực kì vi diệu.
Cái gì người khác muốn Quách Thừa Tuyên làm, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ làm.
Cái gì người khác muốn Quách Thừa Tuyên tốt nhất đừng nên làm, hắn sẽ oanh oanh liệt liệt mà làm.
Hắn nhếch mép cười khi nhìn thấy hàng tá biểu cảm thú vị trên khuôn mặt của người nhà mình và hắn đoán được trước điều này từ lâu.

Nhưng hắn không hơi sức đâu để mà quan tâm nhiều đến như thế.
“Chà! Vừa mới nói nhớ cháu dâu thì thằng cháu trai đã biết ngoan ngoãn đem cháu dâu về.

Đúng thật là không ai hiểu ông bằng cháu!” - Quách lão gia tử đang cực kì cao hứng, ông cười đến vui vẻ, phớt lờ đi hoàn toàn những vẻ mặt đầy khó coi kia.
Diệp Liên Tuyết rất nhớ ông, bởi vì nhiều chuyện xích mích xảy ra khiến cho cô không thể tự nhiên về thăm ông được.

Bây giờ lâu ngày mới gặp lại, tất nhiên ngoài ông là người vui vẻ ra thì hơn ai hết, cô là người vui không kém.
“Dạo gần đây nghe nói con bận làm luận văn, thế mà lão già này tưởng con đã sớm quên lão rồi.

Không ngờ vẫn là Thừa Tuyên tinh ý, đem con về đây, bằng không chắc là con chẳng có nhớ đến lão đâu nhỉ?” - Quách lão gia tử lên tiếng trách móc yêu, nhưng người ta nghe vào lại cực kì chói tai.
“Không phải như thế đâu ạ! Đương nhiên là cháu nhớ ông lắm, chẳng qua là thời gian vừa rồi cả cháu và anh ấy đều bận thế nên mãi đến bây giờ mới về thăm ông được.


Ông nội an tâm vì cháu vẫn muốn đến chuẩn bị lễ mừng thọ của ông sắp tới nha!” - Diệp Liên Tuyết đương nhiên là vẫn trao đổi bằng giấy bút, cô mỉm cười, đôi mắt cũng cong cong lên thật xinh đẹp, bởi vì cô đang thực sự rất vui vẻ.
Xem ra địa vị của Diệp Liên Tuyết ở Quách gia có lớn hay không đều phụ thuộc cả vào ông ấy.
Vậy còn Quách Thừa Tuyên?
Quách phu nhân từ nãy đến giờ vẫn luôn luôn sững sờ không nói nên lời.

Bà vội định thần lại, tiến đến níu lấy tay Quách Thừa Tuyên, hùng hùng hổ hổ kéo ra một góc.
Chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành đầu đuôi, bà đã lớn tiếng quát Quách Thừa Tuyên một câu khiến cho hắn tuy không mấy bất ngờ nhưng cũng vội vàng thu liễm đi sự yêu nghiệt, bất cần: “Con đang làm cái trò quái quỷ gì thế hả?”
Đương nhiên là hắn biết rằng chuyện này hơn hết sẽ chọc tức mẹ hắn đầu tiên nhưng ngoài cách làm như thế này ra, hắn thực sự không còn cách nào khác.

Hơn nữa cũng chẳng có mấy khi hắn làm hài lòng mẹ mình.
“Mẹ cũng thấy đó, con đưa hôn thê…”
Lời chưa dứt, Quách Thừa Tuyên liền cảm thấy một lực đạo thật mạnh mẽ xông đến, bên tai hắn vang lên tiếng “CHÁT” thật thanh thuý, cả khuôn mặt bị tát đến lật sang một bên.
“Ngày nào tôi còn ở cái nhà này, ngày đấy cô ta không phải là con dâu của Quách gia.

Muốn rước cô ta vào cửa, cậu đợi bước qua xác tôi trước đã.”
Quách Thừa Tuyên bất ngờ vì mẹ mình lại hành xử đến mức này.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, mặc cho sự đau đớn bên gò má bắt đầu nóng rát lên.

Quách phu nhân sau khi phát tiết lên người con trai cũng tức giận dậm gót rời khỏi đó.
Chưa bao giờ mẹ hắn cư xử đến mức này.

Cũng chưa bao giờ hắn ăn tát của mẹ như thế này.
“Lần đầu tiên anh thấy mẹ của chúng ta làm đến mức này.”
Không biết trải qua bao nhiêu lâu khi Quách phu nhân rời khỏi đấy, Quách Nguyên tiến đến bên cạnh đứng sóng đôi với hắn.

Ánh mắt nhìn vết tay hằn trên má hắn chợt sâu thẳm đi.
Quách Thừa Tuyên vẫn nhếch mép cười đầy yêu nghiệt, hắn đưa tay lên sờ gò má bỏng rát của mình, không nhìn cũng tự nhận thức được sự thảm hại của bản thân vào ngay lúc này.
“Anh đến đây để cười vào mặt em đấy à? Cơ hội quá đó!” - Hắn bật cười.
Quách Nguyên cũng cười khổ, anh thở hắt một hơi rồi vỗ vỗ lấy vai hắn: “Tại sao phải cười em? Anh còn chẳng dũng cảm được như em nữa.

Em dâu rất được đấy, không biết vì lý do gì mà mọi người phản đối đến thế nữa.

Chắc là vì địa vị.”
Điều khiến cho Quách Thừa Tuyên không ngờ đến được là anh trai mình lại nói ra những lời này.

Hắn luôn luôn sợ rằng đến cả anh trai cũng giống như mẹ, giống như những người khác, chối bỏ cuộc hôn nhân này.
“Cô ấy chưa bao giờ làm điều gì quá đáng đến mức để bị ghét bỏ, bài trừ như thế này cả…” - Hắn bộc bạch, trong lời nói mang theo một chút khổ sở.
Quách Nguyên nhìn hắn, nhìn thấy hắn vẫn luôn không nhìn mình, bỗng nhiên anh cảm thấy Quách Thừa Tuyên thực sự rất đáng thương.
Không phải là anh đang thương hại hắn, nhưng hắn thay anh trở thành người gánh vác cái gia tộc đồ sộ này, đến cả việc muốn kết hôn với một người nào đấy cũng vấp phải nhiều ý kiến trái chiều khác nữa.

Quách Thừa Tuyên chưa từng lên tiếng than thở hay nói cho ai đó về áp lực của hắn, nhưng cái tát ngày hôm nay của Quách phu nhân đã làm cho Quách Nguyên nhìn thấy được hắn đang tự mình cố gắng để sống là một người bình thường có quyền lựa chọn.

“Việc gả vào một gia tộc lớn không phải là một việc dễ dàng.

Anh biết cô bé ấy cũng là bất đắc dĩ, cả em cũng thế, nhưng cả hai vẫn luôn muốn làm ông nội vui thế nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Ông nội vui đổi lại người khác sẽ không bằng lòng, anh hiểu tính mẹ, mẹ chỉ là đang lo lắng cho em quá mà thôi.

Suy cho cùng thì thế hệ trước không suy nghĩ kịp thế hệ chúng ta, anh tin là em sẽ không giận mẹ.”
Quách Thừa Tuyên cười khổ, hắn chưa bao giờ đổ lỗi cho bất cứ ai cả.

Nếu thực sự có lỗi, chắc chắn là lỗi của hắn, lỗi lầm vì đã sinh ra trong một gia tộc đầy sóng gió và áp lực đến mức này.
“Anh không biết nếu anh là người được gia tộc đặt trọng trách nặng nề như thế lên vai, anh có cõng nổi không nữa.

Trọng trách đấy không những nặng nề mà còn tước đoạt, nó tước đoạt đi của em sự tự do cùng với lựa chọn.

Anh xin lỗi vì đã để em phải gánh trọng trách này một mình, Thừa Tuyên, bấy nhiêu năm qua thân làm anh trai của em, anh vẫn chưa làm được cho em điều gì có ích.”
Quách Thừa Tuyên vẫn không nói gì, hắn toan định rút một điếu thuốc nhưng lại nhận ra mình quên không mang theo bên người.

Hắn chỉ nhìn ra phía xa xăm, hoàn toàn không để ý đến Quách Nguyên đang đứng ở bên cạnh.
“Vào lấy đá lạnh chườm đi, đừng để cho cô và ông nội thấy.” - Quách Nguyên vỗ vỗ vào vai hắn trấn an rồi ung dung rời khỏi.

Anh biết rằng anh càng ở lại, Quách Thừa Tuyên sẽ càng cảm thấy hổ thẹn hơn, cả bản thân anh cũng sẽ thực sự hổ thẹn với chính bản thân mình.
Lời anh nói nhẹ bẫng nhưng lại đọng lại trong lòng Quách Thừa Tuyên biết bao nhiêu là sức nặng.

Hắn đứng đấy hồi lâu, nhìn ra bên ngoài cửa kính, không biết là suy nghĩ đến cái gì.


Hắn không suy nghĩ đến gia tộc, hắn không suy nghĩ đến những gì Quách Nguyên vừa nói.

Hắn chỉ suy nghĩ đến cuộc đời mình.
Mãi đến một lúc thật lâu sau, khi bờ vai hắn lại có ai đấy chạm vào, hắn mới giật mình quay lại.
Diệp Liên Tuyết chỉ tay vào chiếc điện thoại, hắn cũng bất giác sờ đến điện thoại của mình, nhận thấy có tin nhắn của cô gửi đến.

Cô nhìn thấy một bên mặt hắn đỏ ửng, nhớ lại lúc vừa rồi Quách phu nhân rất tức giận lôi hắn đi, chắc là đã xảy ra chuyện không vui này.
“Tôi lại gây rắc rối cho anh rồi à?” - Cô hỏi, ánh mắt nhìn thấy gò má đỏ bừng của Quách Thừa Tuyên không hiểu sao lại cực kì phức tạp.

Nếu không phải vì cô…
“Không phải… Đừng nghĩ nhiều như thế, thi thoảng mẹ tôi vẫn thường hay dạy dỗ tôi kiểu này.

Cô về đây thì nên để dành thời gian bồi ông nội đi, ông rất nhớ cô đấy.”
Lần đầu tiên Quách Thừa Tuyên nói dối, một lời nói dối mang đầy ý tốt khiến cho Diệp Liên Tuyết nhất thời không tiếp thu được.

Làm sao mà cô không biết được chuyện này là vì cô.
“Nếu như không được vui vẻ thì tốt nhất đừng quay về nữa.

Tôi không muốn mỗi lần đến đây lại nhìn thấy anh chịu thêm một phần áp lực.”
Không hiểu sao Quách Thừa Tuyên cảm thấy yếu lòng kinh khủng khiếp.

Hắn đọc tin nhắn của Diệp Liên Tuyết, không biết suy nghĩ gì, đáy mắt hơi rung động rồi giây sau đấy lại tiến đến ôm lấy cô vào lòng….


Bình luận

Truyện đang đọc