HÔN NHÂN ÉP BUỘC CÔ VỢ THẦN Y CỦA ĐẠI TỔNG TÀI


“Con mẹ nó! Cậu định giới thiệt Diệp Liên Tuyết cho Quách Nguyên thật đấy à?”
Trong văn phòng, Phó Duật lại nhảy cẫng cả lên sau khi biết được từ Quách Thừa Tuyên là anh trai hắn đã trở về, hơn nữa còn rất muốn gặp Diệp Liên Tuyết.
“Có gì không ổn sao? Cậu cứ giãy lên như thể ai tranh giành đồ của cậu vậy.” - Quách Thừa Tuyên chau mày nhìn anh ta, nhất quyết không muốn tiến lại sofa nói chuyện với tên đần này.
“Hừ! Bảo cậu thiên vị cấm có sai bao giờ.

Ngày trước tôi nài nỉ cậu giới thiệu hôn thê của mình, cậu nhất quyết giấu Diệp Liên Tuyết kín như bưng.

Nếu không vì tôi với cô ấy có duyên, bằng không tôi cũng chẳng biết được cô ấy.

Bây giờ Quách Nguyên mới mở lời một tẹo, cậu đã vội đồng ý ngay.

Này! Quách Nguyên từ nhỏ đến lớn đều nghe lời mẹ cậu, cậu có chắc là anh ấy sẽ không gây khó dễ gì cho Diệp Liên Tuyết đấy chứ hả?”
Phó Duật một khi đã nói thì toàn đào trúng đúng mục tiêu khiến cho Quách Thừa Tuyên không thể không trăn trở.

Để mà nói đến hiểu biết về Quách Nguyên, Quách Thừa Tuyên thực sự cũng không dám chắc lắm.
Đúng là Quách Nguyên từ bé đều luôn rất nghe lời mẹ, trong cả hai anh em thì Quách Thừa Tuyên thừa nhận rằng mình có chút ngỗ nghịch, khó bảo hơn.

Mẹ của hắn hiện tại đối với Diệp Liên Tuyết chắc chắn là kiểu không đội trời chung.


Hắn nghĩ đến tương lai thực sự nếu rước Diệp Liên Tuyết vào cửa, e rằng cả cuộc đời này mẹ của hắn cũng sẽ chẳng bao giờ nhìn mặt hai người nữa.
Không phải hắn không biết là Quách phu nhân thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại cho Quách Nguyên để kể lể này kia.

Hắn cũng thừa biết rằng anh trai hắn cũng đã được nghe qua ít nhiều về Diệp Liên Tuyết rồi.
Bây giờ anh ấy muốn gặp Diệp Liên Tuyết, rốt cuộc là có ý xấu hay ý tốt?
“Nhìn hai hàng lông mày của cậu đang xoắn cả vào nhau như thế kia chắc chắn chính là đang chiêm nghiệm điều mà ông đây vừa nói rồi.

Nhìn xem, tôi nhìn xa trông rộng, hiểu cậu còn hơn cả mẹ cậu cơ đấy!”
Phó Duật hài lòng mỉm cười, anh không thể nào can thiệp quá sâu vào chuyện nội bộ của Quách gia nhưng với lập trường là một người bạn của Diệp Liên Tuyết, bất kì ai của Quách gia cho dù mang ý tốt hay xấu, muốn tiếp cận cô ấy thì chắc chắn cần phải đề phòng.
“Nếu như anh ấy đơn thuần là chỉ muốn gặp mặt Diệp Liên Tuyết thì sao? Quách Nguyên từ xưa đến nay vẫn luôn rất hiền lành điềm đạm, không thể nào anh ấy có ý đồ như mẹ tôi đâu.”
Phó Duật gật đầu, thật ra anh cũng biết được Quách Nguyên là người như thế nào.

Nhưng để đề phòng vạn nhất mọi trường hợp xấu có thể xảy ra thì anh vẫn mong rằng Quách Thừa Tuyên sẽ có cách để bảo vệ hôn thê của hắn.
“Nghe cậu nói cứ giống như ông đây đang chia rẽ tình cảm gia đình cậu không bằng ấy nhỉ? Nói vậy thôi! Cậu nên tự biết cân nhắc, dù sao thì tôi cũng là người ngoài, nhắc nhở cậu như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho hai người.

Nếu cậu xác định sẽ tiến đến với cô ấy, không cần tình yêu, chỉ cần cho cô ấy an toàn là được.

Người nhà cậu, ai tốt ai xấu tôi nghĩ rằng thông minh như cậu hẳn là tự có câu trả lời cho mình.”

Đương nhiên là Phó Duật nói không sai, người nhà của Quách gia muốn phản đối hôn sự này nhiều như lá mùa thu.

Nói cách khác thì ngoài hắn và ông nội ra thì chẳng có ai đồng ý hẳn, mẹ hắn cật lực phản đối, bố và anh trai hắn chẳng có ý kiến gì nhưng vẫn khiến cho hắn không biết được hai người họ theo phe nào.

Còn lại chắc chắn chính là phản đối.
Ban đầu, hắn cũng cảm thấy thực sự nực cười vì cuộc hôn nhân từ trên trời rơi xuống này.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đều được tiêm nhiễm vào đầu những tư tưởng rằng phải cưới thiên kim này, danh viện kia để củng cố địa vị cho gia tộc, để Quách thị ngày một vững chãi.
Lớn lên, ông nội hắn tứ hôn hắn cho một cô gái với gia cảnh không thể nào tầm thường hơn, như một cú tát lên mặt tất cả những người vẫn luôn luôn mưu cầu hắn phải gánh vác trọng trách củng cố địa vị của Quách thị.
Càng về sau, Quách Thừa Tuyên càng cảm thấy cuộc hôn nhân này không đến nỗi tệ, chí ít, Diệp Liên Tuyết vẫn không khiến hắn quá ghét bỏ.

Hơn nữa, hắn cũng chẳng muốn làm theo ý của gia tộc nữa.
Hắn thà kết hôn với một người bình thường, hắn có thể không yêu còn hơn là phải theo như sự sắp xếp, kết hôm với tiểu thư nọ, thiên kim kia để tất cả những người đứng ở đằng sau được làm ngư ông đắc lợi.

Quách Thừa Tuyên tự nghiệm ra được tại sao hắn phải hy sinh bản thân mình, cả thời gian, sức lực cùng với hạnh phúc chỉ để làm hài lòng những người khác?
“Sắp tới có lẽ tôi và Diệp Liên Tuyết sẽ phải về Quách gia thôi.” - Hắn buông một câu thông báo khi đã sớm suy nghĩ xong những gì mà Phó Duật vừa mới nói.
“Cái gì? Không phải là để cô ấy ở yên ở ký túc xá à? Cô của cậu cũng đã đến Quách gia để sắp sửa chuẩn bị lễ mừng thọ cho ông nội còn gì? Cậu định đem Diệp Liên Tuyết về đấy để đối diện với người cô đáng sợ đấy cùng với đứa em gái họ chanh chua kia của cậu à?” - Phó Duật lại giãy lên khi nghe thấy Quách Thừa Tuyên đưa ra quyết định đấy, lần này anh ta cật lực phản đối, nhất quyết không trung lập.
Quách Thừa Tuyên lại đỡ trán.


Cảm giác cái gì của Quách gia Phó Duật cũng đều biết hết là một cảm giác thực sự rất ba chấm.

Đôi khi những ý kiến mà Phó Duật đưa ra kì thực rất đáng giá nhưng nhiều lúc nó cũng khiến cho Quách Thừa Tuyên phải đau đầu không thôi.
Anh ta biết quá nhiều, sau này nếu như hai người có trở mặt từ bạn thành thù thì chắc chắn Phó Duật sẽ là người chiếm ưu thế vì anh ta biết được toàn bộ bí mật của hắn mất thôi.
“Cậu khoan hãy giãy nảy lên như thế.

Đây không phải là chủ ý của tôi đâu.

Diệp Liên Tuyết muốn về Quách gia, một phần là muốn gặp ông nội và cũng chuẩn bị chút ít cho lễ mừng thọ của ông.

Tôi không ép cô ấy đâu đấy nhé! Cô ấy muốn về nên tôi quyết định sẽ giúp cô ấy thôi.”
“Cái cô nhóc này thật sự là giống cậu như đúc.

Hai người thật sự khiến cho tôi phải bất ngờ vì đúng thật là trời sinh một cặp, xứng đôi vừa lứa luôn.

Cậu thì cái gì nguy hiểm cũng đều đâm đầu vào, cô ấy thì cũng y chang, Quách gia bây giờ người người về đến, đông như trẩy hội, toàn là những người không nên giây vào thì lại nhất quyết muốn về.

Tự dưng ông đây cảm thấy những gì ông đây lo lắng cho hai người các người thực sự là đang phí hoài thanh xuân, tuổi trẻ ngàn vàng của ông đây thật đấy!”
Nghe đến cụm từ “trời sinh một cặp”, không hiểu sao Quách Thừa Tuyên cảm thấy có chút gì đấy lạ lạ trong lòng.

Hắn không thấy hắn và Diệp Liên Tuyết hợp nhau, chỉ là trong nhiều phương diện, cách xử lý của hai người có khá nhiều điểm tương đồng.

Quách Thừa Tuyên tự mình đập tan suy nghĩ trong đầu, có lẽ hắn không từ chối kết hôn với cô bởi vì cả hai có tính cách giống nhau mà thôi.

Tuyệt đối không bao giờ đến nỗi “trời sinh một cặp” như Phó Duật vừa nói đâu.

Tuyệt đối không!
“Đằng nào cũng phải có một ngày để cô ấy chính thức gặp gỡ họ hàng của Quách gia, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên như thế này không phải là chuyện tốt sao? Có tôi ở đấy, hơn nữa còn có ông nội làm chống lưng, tôi không tin có người dám dài tay quản chuyện của tôi.”
“Chà! Nghe thấy tự tin quá nhỉ? Lần đầu tiên Phó Duật tôi nhìn thấy được Quách Thừa Tuyên cậu hừng hực máu chiến như thế này để bật lại họ hàng đấy.

Để xem sao, xem xem trò vui gì sẽ diễn ra.”
Phó Duật lắc đầu ngao ngán.

Nhưng trong suy nghĩ của anh ta lại đang không ngừng cảm thán hành động và suy nghĩ của Quách Thừa Tuyên.

Ít nhất thì cái tên đầu gỗ Quách Thừa Tuyên này bây giờ cũng ra dáng một vị hôn phu chuẩn chỉnh phết! Không hiểu sao Phó Duật lại cảm thấy tự hào ít nhiều, giống như cảm giác một người mẹ nhìn thấy con trai mình trưởng thành hơn vậy.
Phải thế thôi vì chính anh là người đã không ngừng đốc thúc cái tên này kia mà.

Chứ muốn hắn tự nghiệm ra chân ái cuộc đời, mở rộng tam quan để mà đối xử tốt hơn với Diệp Liên Tuyết thì còn lâu đi.
“Đương nhiên là phải có trò vui, nhưng rất tiếc là cậu không biết được đó là gì đâu.” - Quách Thừa Tuyên nở một nụ cười tinh quái.
Đột nhiên Phó Duật nhận ra gì đó, anh ta lại bắt đầu giãy nảy lên.

Uổng công làm quân sư nhưng lại không thể nào nhìn thấy được cảnh chiến trận, Phó Duật thực sự đau lòng muốn chết rồi đây này!.


Bình luận

Truyện đang đọc