“Thừa Tuyên, mặt của cháu bị làm sao thế?”
Trong bữa ăn trưa ngày hôm ấy, cuối cùng điều mà Quách Thừa Tuyên luôn dày công giấu diếm không hiểu sao vẫn không thể nào qua được đôi mắt tinh tường của ông.
Quách Nguyên nghe thấy cũng sầm mặt lại, Diệp Liên Tuyết cũng cúi đầu, chỉ trách Quách phu nhân ra tay với con trai mình cũng chẳng lưu tình một chút nào, hại Quách Thừa Tuyên bây giờ thành ra thế đó, chuyện giấu diếm rồi ai cũng biết.
“À… vừa rồi cháu đi loanh quanh, không may trượt ngã, mặt lại đập xuống lan can gần đấy.
Cứ nghĩ là không sao, không ngờ đến bây giờ vẫn còn khá ê ẩm.”
Nhưng Quách Thừa Tuyên nói dối cũng thật tệ quá đi! Làm sao ông nội lại tin được lời biện minh đầy tính sơ hở kia chứ? Ông không xót xa, ngược lại chỉ hừ một tiếng khiến cho Diệp Liên Tuyết đang ngồi cạnh ông cũng phải giật thót mình.
“Nghĩ ta già rồi nên dễ qua mắt lắm hử? Ranh con, lát nữa vào trong thư phòng nói chuyện cho cặn kẽ.”
Rồi không hiểu sao ông lại chuyển hướng sang đứa cháu dâu yêu quý đang ngồi cạnh mình: “Không phải con đánh nó đấy chứ?”
Quách Thừa Tuyên đen mặt, Diệp Liên Tuyết đối diện với câu hỏi này của ông nội cũng nhất thời ngây người ra.
Chỉ có Quách Nguyên là đang bụm miệng trộm cười.
“Haha ta đùa thôi, ta thừa biết là con sẽ không phải là kiểu người đánh chồng đâu.
Hơn nữa thằng nhóc ngốc Thừa Tuyên đó dễ dàng gì để cho con đánh chứ!” - Ông nội phá lên cười sau khi khiến cho ai nấy đen hết cả mặt.
Diệp Liên Tuyết trộm nhìn sang chỗ Quách Thừa Tuyên, chỉ thấy hắn nén một tiếng thở ra thật dài.
Chuyện bị đánh là thật, nhưng người đánh không phải là Diệp Liên Tuyết.
Cô lại nhìn Quách lão gia tử, hình như ông cũng nhìn ra được việc này.
“Mẹ con không xuống ăn cơm à?” - Ông lại lơ đễnh hỏi, Diệp Liên Tuyết giúp ông múc một bát súp bí ngô.
“Mẹ bảo là trong người hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi ạ.” - Quách Nguyên trả lời.
Không ngờ Quách lão gia tử lại hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là không chấp nhận A Tuyết về đây chứ gì? Suốt ngày cứ vờ ốm đau bệnh tật để con cháu thương xót làm cái gì kia chứ?”
Những người còn lại gồm Mộ Di Dung và mẹ của cô ta - con gái út của Quách lão gia tử thì cả một buổi ngồi trên bàn ăn chỉ im thin thít.
Nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn mơ hồ cảm thấy được có điều gì đó không hay ở hai người này, nhất là cái cô gái tên Mộ Di Dung kia, ánh nhìn của cô ta thực sự có điều gì đó rất lạ.
Sau giờ ăn trưa, Quách Thừa Tuyên bị Quách lão gia tử triệu kiến thật, Diệp Liên Tuyết toan định đi theo nhưng đã bị ông từ chối.
Cô biết được Quách lão gia tử đương nhiên sẽ hỏi cho ra nhẽ chuyện khuôn mặt bị sưng của Quách Thừa Tuyên, không hiểu sao Diệp Liên Tuyết lại cảm thấy bản thân mình thực sự đang ngập trong tội lỗi.
Để phản đối cô, Quách phu nhân đã dùng mọi cách để rồi xuống tay với chính đứa con trai của mình.
Diệp Liên Tuyết bỗng dưng nghĩ ngợi rằng phải chăng, việc bám riết vào cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là một sai lầm?
“Bất cẩn như thế thật sự không phải là Thừa Tuyên, đứa cháu mà ông vẫn luôn tự hào nhất.”
Quách lão gia tử rót trà, ông không nhìn lấy Quách Thừa Tuyên nhưng lại buông ra một câu thật hờ hững.
Và tất nhiên là hắn đủ thông minh để hiểu được.
“Có nhiều thứ đâu né tránh được hả ông, thay vì né tránh, cứ đương đầu với nó không phải sẽ hay hơn sao?” - Hắn ngạo nghễ trả lời lại, giống như những chuyện đã xảy ra chỉ là điều ngẫu nhiên phải đến.
Quách lão gia tử lại bật cười thật lớn, cách trả lời ngang tàng này đúng thật là rất mang phong cách của Quách Thừa Tuyên: “Haha, biết được như thế là tốt lắm, nhưng cháu cũng nên nhớ là hiện tại cháu không có một mình đương đầu đâu đấy nhé! Có nói gì, làm gì cũng phải biết suy nghĩ đến.
Suy cho cùng thì mẹ cháu có tức giận hồ đồ đến mức đánh cháu nhưng cũng là mẹ con, ông biết là nó sẽ chẳng giận cháu nhiều.
Nhưng A Tuyết là người ngoài, hơn nữa mẹ cháu cũng vì nó mà gay gắt, cháu có muốn đương đầu cũng nên nghĩ tới người đồng hành cùng cháu sẽ chịu bao nhiêu phần ảnh hưởng.
Đó mới là một người lãnh đạo tài ba.”
Quách Thừa Tuyên rơi vào im lặng, không một lần nào hắn dám phản bác lại lời của Quách lão gia tử cả.
Và hắn cũng chưa từng nghĩ ra lời nào để phản bác lại ông ấy, bởi lẽ người đi trước luôn luôn tinh tường hơn thế hệ sau.
“Ông nội tại sao không mai mối Diệp Liên Tuyết cho anh trai con? Dù sao thì anh ấy cũng là anh…” - Hắn hỏi, giống như là đang tự muốn giải đáp thắc mắc trong lòng mình bấy lâu nay.
Nhưng người lớn không bao giờ làm chuyện gì mà không có lý do chính đáng, Quách lão gia tử đương nhiên là người nhìn xa trông rộng, Quách Thừa Tuyên đương nhiên biết được là ông phải có lý do riêng cho chuyện này.
“A Tuyết ấy hả? Con thử nghĩ xem nếu như nó ở cùng với Quách Nguyên thì sẽ trở thành một tổ hợp kiểu gì? Ta không rõ ràng gì lắm về A Tuyết, nhưng ta vẫn luôn có một dự cảm rằng chỉ có con mới hợp với con bé và cũng chỉ có con bé mới hợp với con mà thôi.
Ta đang làm đúng chứ?”
Quách Thừa Tuyên chỉ cười, không ngờ ông nội lại cũng có lúc đưa ra lựa chọn đầy cảm tính như thế này nữa.
Nhưng hắn vẫn không trách ông, ngay từ đầu, cho dù hắn gay gắt phản đối, hắn vẫn chưa từng trách ông bởi vì đã lựa chọn hắn trở thành người giúp ông trả nợ ân tình.
Hắn cũng không cảm thấy điều này kì lạ, chỉ là câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng của ông hắn cũng không biết phải trả lời ra sao.
Ông đang làm đúng hay không? Hắn không biết, chỉ là ở thời điểm hiện tại, hắn không cảm thấy là ông sai trái.
“A Tuyết nó là bác sĩ đấy, sao không nhờ nó xử lý giúp cho cái mặt đang sưng lên thế kia của cháu? Trông xấu trai chết đi được.”
“Nếu như cháu nhờ cô ấy, không phải là sẽ kinh động ngay dưới mắt của mẹ sao? Ở tại đây, cho dù muốn dù không cháu vẫn nên ít tương tác với Diệp Liên Tuyết hết sức có thể bởi vì cháu không muốn gây rắc rối cho cô ấy.”
Quách lão gia tử lại cười, xem ra vẫn là có gì đấy thúc ép khiến cho thằng cháu trai ngày thường ngu ngốc của ông cuối cùng cũng thông minh ra hơn rồi.
Bảo vệ người đồng hành của mình mới đúng là một nhà lãnh đạo tài ba.
“Ta gọi con bé vào đây nhé! Sẵn mang theo cái túi chườm đá, để cháu như thế này thực sự khiến hay một chút nào đâu.”
“Thôi ạ! Lát nữa về nhà cháu sẽ tìm cách xử lý nó sau.
Chỉ là một cái tát nhưng không hiểu sao lại khiến cho cháu cảm thấy thật đau lòng…” - Hắn thở dài, suốt ngần ấy năm nay hắn chỉ dám bộc bạch những lời thầm kín nhất với ông nội.
“Không dễ dàng gì mới chấp nhận được người mẹ vẫn luôn cưng chiều cháu hôm nay lại nỡ lòng ra tay đánh cháu.
Đau đớn, có lẽ không phải là đau đớn thể xác, mẹ của cháu đã làm tổn thương cháu rồi, chỉ vì suy nghĩ nóng nảy của nó.”
Không trách cứ mẹ chính là những gì Quách Thừa Tuyên làm, dẫu cho mẹ hắn đã làm hắn tổn thương ghê gớm.
Hắn cười, chẳng nói gì nữa, ông nội vẫn luôn nhìn thấu được những chuyện thiên về tình cảm như thế này.
Nhưng hắn vẫn không dám hỏi ông cách để cân bằng nó.
Có lẽ với thân phận là một người lãnh đạo, hắn buộc phải tự mình chèo lái con thuyền này thôi..