HÔN NHÂN HỢP ĐỒNG TỔNG TÀI BÁ ĐẠO CỰC SỦNG VỢ YÊU


"Bánh của cô đây, ăn từ từ thôi."
Kết thúc dòng suy nghĩ vu vơ, Nguyệt Hương Lan mỉm cười nhận lấy chiếc bánh nhỏ từ tay anh, chiếc bánh mềm, thơm nhẹ mùi ngọt khiến cơn đói bụng càng tăng lên.
Không thể chờ đợi thêm, cô liền cắn một miếng to, miếng bánh mềm mại, vị ngọt lan ra khắp miệng khiến cô chỉ muốn ăn thật nhiều.

Cao Anh Quân thấy cô ăn nhiệt tình như vậy cũng bật cười, trong vô thức một lần nữa lại thấy điều đó rất dễ thương.
Nguyệt Hương Lan cũng cảm nhận được ánh nhìn từ anh, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh chớp chớp.
"Sao anh lại nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ mặt tôi in tài liệu trên đó sao?"
Trước câu nói của cô, Cao Anh Quân cười nhẹ, lắc đầu, bàn tay to lớn vươn lên chạm vào khoé môi cô khiến cô bất động nhìn anh, chỉ là miếng bánh thừa dính trên miệng mà thôi nhưng lại khiến cô bối rối chưa từng.
Nguyệt Hương Lan nhất thời bối rối trước hành động đó của anh, cô cúi đầu giả vờ ho nhẹ rồi ngẩng đầu lên, thấy không khí giữa hai người dần trở nên khác lạ, cô liền nhanh chóng lên tiếng.
"Hai chúng ta đi dạo được không? Chân tôi cũng hết mỏi rồi, với cả, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh."
"Được thôi!"
Được sự đồng ý của anh, cả hai đã cùng nhau đi dạo dọc theo con đường mòn, những cây cao với thân thon dài cao vút trên trời tạo bóng râm, Cao Anh Quân đi được một lúc thì nhớ ra chuyện gì đó, anh vừa đi vừa nói.
"Không phải lúc nãy cô nói cô có chuyện cần hỏi sao, sao không hỏi gì đi?"
Nguyệt Hương Lan nghe vậy, cô bặm môi đáp lại, ánh mắt liếc nhìn anh.

"Sao anh không kiếm một người con gái để yêu đi, tôi thấy mẹ anh rất hạnh phúc khi anh dẫn bạn gái về nhà đó!"
"Chuyện này sao? Tôi nghĩ bây giờ chưa phải là lúc để yêu, nói đúng hơn là tôi suốt ngày cứ trong văn phòng, công việc thì nhiều vô kể, vậy thì lấy thời gian đâu mà dành cho con gái người ta chứ."
Cao Anh Quân cũng nhanh chóng đáp lại, việc anh không tìm một nửa của đời mình là cũng có lý do, anh không phải một người bị chai lì cảm xúc, chỉ là anh luôn dành tất cả thời gian vào công việc.

Sáng đi làm sớm, tối lại về khuya khiến anh không có thời gian ngoài giờ, không thể kiếm một người để yêu thật lòng.
Nguyệt Hương Lan nghe anh nói vậy, cô gật đầu thầm đồng ý với câu nói đó.

Từ lúc anh bắt đầu đi làm thì thời gian dành cho gia đình quả thật rất ít, người làm vợ hợp đồng như cô còn phải cảm thán rằng anh là người rất tham việc.
Nhưng dù như vậy, Nguyệt Hương Lan vẫn muốn nói ra suy nghĩ trong lòng, hai tay nắm dây túi xách, cô quay sang nhìn anh.
"Tôi nghĩ cũng không hẳn là vậy đâu, cũng do anh áp đặt công việc lên người mình quá nhiều nên mới thấy thời gian rất ngắn.

Anh cứ thử chia công việc và thời gian ra một cách hợp lý đi, tôi nghĩ anh sẽ có thời gian để đi tìm hiểu một cô gái, như vậy sẽ tốt hơn việc chúng ta thỏa thuận một hợp đồng."
"Ý cô là sao?"
Anh nhíu mày, hỏi.
"Hai ta giống như đối tác hợp đồng, một khi hợp đồng đã hết hạn thì đồng ý chúng ta không còn hợp tác với nhau nữa.

Chẳng lẽ, anh định sẽ giấu giếm gia đình mãi sao?"
"Cô suy nghĩ sâu xa vậy, chúng ta còn 3 năm để làm vợ chồng, đến lúc đó nói ly hôn cũng không muộn."
Cao Anh Quân đáp lại.
Nguyệt Hương Lan lắc đầu, nhìn người đàn ông trước mắt, cô đáp.
"Anh nên nghĩ đến tình tiết xấu nhất sẽ xảy ra trong quá trình hợp tác, tôi nghĩ anh đủ thông minh để xử lý chúng.

Nhưng đừng vì vậy mà tự tin."
Nói rồi, cô tiếp tục đi trên con đường mòn, cô không phải người suy nghĩ sâu xa mà cũng chỉ vì, cô lo lắng cho anh nếu hợp đồng này gặp tình huống xấu nhất sẽ ra sao.


Không biết vì sao, trong lòng cô lại nghĩ ra những điều đó, giờ lời đã nói, cô lại cảm thấy hối hận.
Cao Anh Quân nhìn bóng lưng cô, một loại cảm xúc khó chịu dâng lên trong lòng một cách đột ngột, sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt nam tính.

Tối hôm đó, ánh mặt trời hạ xuống, màn đêm ngôi lên, Nguyệt Hương Lan một mình đi đến bờ biển, cô ngồi xuống bãi cát, hai tay ôm đầu gối nhìn về hướng biển xa xăm, không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Theo màn đêm buông xuống, tâm trạng và những muộn phiền trong cô dâng lên.

Hôm nay bị Dương Bạch Dao làm cho sợ hãi, cô lúc đó thật sự rất sợ, sợ sẽ bị nghi ngờ rất nhiều.
Trước giờ, cô chưa từng cảm thấy bất lực như lúc này, vô duyên vô cớ dính một đống nợ to rồi phải làm vợ hợp đồng để trả nợ nhưng chỉ mới được vài tháng mà cô thấy rất áp lực, ở trong một ngôi nhà xa lạ không thân quen, sống với vai trò một người vợ với người đàn ông chưa từng hẹn hò, bị bạn thuở nhỏ của chồng hăm he thêm việc rời xa gia đình càng khiến cô thấy buồn bã.
Một mình cô đơn ngồi ngoài cát, gió đêm thổi nhẹ, thoáng qua cũng khiến cô thấy rùng mình nhưng cô lại không muốn vào trong phòng, cô không ngủ được.

Vì không thể ngủ được, cô mới mặc kệ cái lạnh mà ra ngoài ngắm biển, nhìn mặt biển yên ắng trong rất bình yên, cô trong nghĩ.
"Không biết, mình còn phải ở lại làm dâu đến khi nào nữa đây.

Nhớ ba mẹ quá.."
Nguyệt Hương Lan càng nghĩ càng thấy rối, có thở dài, đối với người không có kinh nghiệm làm dâu dù chỉ một chút như cô thì sống qua được 1 tháng đã là điều thần kỳ, cũng nhờ Cao Anh Quân nhiều lần giúp đỡ, chứ nếu không, cô cũng không biết mình có ổn không nữa.
Mãi mê ngồi suy nghĩ mà không để ý đến xung quanh, một chiếc áo khoác bông được choàng xuống người cô, bao bọc cả một tấm lưng nhỏ.

Nguyệt Hương Lan giật mình nhìn lên.

"Anh không ngủ sao?"
Cao Anh Quân lắc đầu, do tần suất công việc dành đặc nên cơ thể đã quen với việc thức đêm, khi ngủ sớm khiến anh không quen, dù có nhắm mắt lại cũng không thể ngủ được.
Vậy nên mới ra ngoài hóng gió, vô tình nhìn thấy Nguyệt Hương Lan ngồi ngoài biển một mình, ngoài trời đêm se se lạnh, vậy mà cô lại không mặc áo khoác, thấy vậy, anh mới mang áo khoác ra cho cô.
Nhìn khuôn mặt xụ xuống không vui của Nguyệt Hương Lan thì cũng biết cô đang gặp chuyện không vui, sẵn đây anh cũng không ngủ được, anh liền ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi.
"Cô có tâm sự gì sao? Nói tôi nghe đi."
Nguyệt Hương Lan nghe vậy thì lắc đầu, cô không có thói quen chia sẻ chuyện trong lòng cho người ngoài biết.
"Chẳng lẽ là do chuyện lúc sáng khiến cô không vui sao? Dương Bạch Dao.."
"Không phải chuyện đó, tôi cũng không buồn gì cô ấy đâu!"
Nguyệt Hương Lan cắt ngang lời nói của anh khiến anh nhất thời ngơ ngác.
"Vậy thì chuyện gì?"
"Thật ra.."
Cô do dự không biết nên nói hay không, nhìn khuôn mặt mong chờ của anh, cô cắn răng nói.
"Thật ra tôi rất nhớ gia đình, không biết sau chuyến du lịch này, anh có thể dành ra một chút thời gian cho tôi quay về nước được không?".


Bình luận

Truyện đang đọc